30 tuổi, nhà anh chê tôi già và khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổi vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổi ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổi, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổi nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổi đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, “đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình”. Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Video đang HOT
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổi của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổi quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổi mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổi này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
Mẹ đã mất 6 năm để tìm thấy con
Ngọc khóc ngất khi đứa con đầu lòng chào đời. Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc ấy, chỉ có Ngọc hoặc những người mẹ hiếm muộn như Ngọc mới hiểu được.
Nhìn thấy con nằm trên tay mình, Ngọc còn không dám tin đó là sự thật. Đó giống như là một giấc mơ, giấc mơ có thật trong cuộc đời tưởng chừng như tuyệt vọng của Ngọc.
Lúc Ngọc nằm trên bàn mổ, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hồi hộp. Đứa con này là báu vật mà ông trời ban cho vợ chồng Ngọc, cô phải trân trọng con, nâng niu con, nuôi con trở thành một thiên thần. Tiếng khóc cất lên, Ngọc còn nghe mang máng tiếng người này, người kia nói: &'Con gái, con gái'.
Rồi mọi chuyện đã xong xuôi, Ngọc mơ màng, có tiếng của người đàn ông quen thuộc, đó là chồng Ngọc:
- Không quan trọng là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng tôi là được
Trong lúc mơ màng, Ngọc đã rơi nước mắt xúc động vì những lời nói chân thành đó của chồng. Chắc chắn rồi, không cần là con trai, hay con gái. Ngọc cũng không cần siêu âm giới tính của con, đó là việc làm không tốt. 6 năm qua, Ngọc đã chờ một đứa con, còn gì phải mong đợi ngoài đứa con của mình đâu, còn cần gì trai hay là gái.
Ngọc còn nhớ như in cái ngày Ngọc và chồng yêu nhau. Lúc đó, anh là người đàn ông lịch lãm, khiến trái tim bao nhiêu cô gái điêu đứng, nhưng cuối cùng, anh lại chọn Ngọc. Vì tính tình của hai đứa hợp nhau, hình thức cũng ưa nhìn. Ai cũng ngượng mộ đôi trai tài gái sắc. Ngọc hạnh phúc vì có được người chồng vừa cao ráo, đẹp trai lại tốt bụng. Chồng chiều vợ, quan tâm, lo lắng cho gia đình nhà vợ.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. (ảnh minh họa)
Khi còn yêu nhau, Ngọc được cung phụng như một nữ hoàng. Nói chung, ai cũng phải ghen với Ngọc. Nói gì thì nói, cũng có đi có lại. Ngọc biết cách quan tâm chăm sóc người yêu nên người yêu cũng đáp lại bằng tình cảm chân thành. Cả hai vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Được tới gần lúc cưới thì Ngọc và chồng tính chuyện đi quá giới hạn. Tuy nhiên, thời gian đó, bỗng ông nội của Ngọc bị tai biến, ốm nặng ngay ngày hôm sau, nên Ngọc nghĩ, không thể tổ chức lễ cưới được ngay. Cuối cùng, cô phải chấp nhận uống thuốc tránh thai khẩn cấp vì sợ có bầu.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. Hơn 2 năm sau, Ngọc không thể sinh con. Ngọc cũng đã tìm hiểu mọi nơi, khám xét mọi thứ. Bác sĩ nói, nguyên nhân là do Ngọc. Tuy không phải là vô sinh nhưng chuyện có con là hi vọng mong manh, rất khó khăn.
Những ngày tháng đó, nghe theo lời bác sĩ, Ngọc đã cố gắng hết sức, ăn uống điều độ, tập tành để có thể có hi vọng. Ngọc không nề hà những khó khăn và các biện pháp chữa trị, giữ tinh thần thoải mái để có thể có con. Nhưng hi vọng cứ tụt dần khi đến năm thứ 5, Ngọc vẫn không thấy tin vui.
Gia đình hai bên suốt ruột, lo lắng nhưng cũng không dám gây áp lực cho hai vợ chồng. Chồng Ngọc cố gắng giấu chuyện do Ngọc mà không có con. Cũng đã tìm nhiều cách mà không có kết quả. Cuối cùng, Ngọc phải tìm đến sự can thiệp của khoa học là thụ tinh nhân tạo.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. (ảnh minh họa)
Kết quả thất bại. Ngọc đau khổ nhận ra, hi vọng có con của mình quả thật quá khó khăn. Tưởng chừng như mình có thể có con, cuối cùng hi vọng lại bị dập tắt. Ngọc đau khổ vô cùng. Ngọc nghĩ, nếu ông trời không ban cho cô một đứa con, cô phải tính chuyện từ bỏ người chồng này, dù cô vô cùng yêu chồng.
Mỗi lần ngủ, chồng đều ôm cô vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương. Càng được chồng yêu, chồng cười, cô càng khóc. Vì cô tủi thân, cô nghĩ tới một ngày mình phải xa chồng, cô buồn lắm! Đúng là ông trời không cho ai viên mãn được, có người có con cái đề huề nhưng gia đình nghèo khó hoặc là chồng thế này, thế nọ. Còn cô, cô có người chồng tốt, gia đình chồng tốt nhưng đường con cái lại chật vật.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nhưng không có con cái thì không thể có sợi dây ràng buộc. Ngọc đau khổ khi nghĩ đến chuyện phải chia tay với chồng. Thời gian sau đó, tưởng như mọi thứ tuyệt vọng, không còn cơ hội nào cho Ngọc nữa thì chồng Ngọc quyết định làm lần cuối. Đó là thụ tinh nhân tạo. Lần này, Ngọc làm theo ý của chồng còn cô thì gần như không còn chút hi vọng nào.
Vậy mà, trong lúc tuyệt vọng nhất, Ngọc lại gặp được vị cứu tinh. Trễ ngày, Ngọc thử thai theo thói quen, cô hi vọng đây là lần cuối cùng cô được làm chuyện này. Trời ơi, hai vạch, Ngọc thảng thốt. Cô còn tưởng mình đang mơ, mơ về một gia đình, mơ về một mái ấm có con cái nên cô mới tưởng tượng ra chuyện này.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. Ngọc suýt ngất vì hạnh phúc. Nhìn những giọt nước mắt của chồng, cô không kìm được lòng. Cuối cùng thì sự cố gắng cũng được đền đáp.
Đến ngày sinh, Ngọc cảm nhận được đứa con của mình đang nói chuyện với mẹ. Ngọc hạnh phúc, giống như một sự tái sinh vậy. Con yêu của Ngọc, đứa con mà Ngọc không biết là trai hay gái, cuối cùng cũng đến với cha mẹ. Ngọc cứ thế mà khóc khi ẵm con trên tay, còn chồng thì vuốt ve cô. Ngọc thủ thỉ: "Con à, 6 năm qua, mẹ đã mòn mỏi để có được con. Cám ơn con đã đến bên ba mẹ, mẹ sẽ là người tuyệt vời nhất với con".
Theo VNE
Có bầu sau 3 năm tận tâm chạy chữa Cái giây phút tôi biết tin mình mang bầu, tôi đã vỡ òa hạnh phúc. Bây giờ tôi mới thực sự hiểu, niềm vui tột cùng là như thế nào. Tôi dường như nghẹn thở, trái tim tôi như muốn nổ tung, cần ai đó giữ lại. Tôi ôm chầm lấy chồng, hôn lên má anh và nước mắt tôi cứ thế trào...