30 tuổi, mệt mỏi vì ba lần kết hôn
Người ta hạnh phúc đến đầu bạc răng long còn tôi chưa 30 tuổi đã quá mệt mỏi với những cuộc hôn nhân tan vỡ.
ảnh minh họa
Tôi lấy vợ khá sớm, năm 22 tuổi, hai vợ chồng làm cùng công ty với nhau. Tự nghĩ tuổi còn trẻ nên chúng tôi cũng không vội chuyện sinh con, cố gắng xây dựng kinh tế trước để chăm lo cho con cái sau này. Tuy nhiên, lương tháng của hai vợ chồng ngoài chi tiêu cũng chẳng để tích cóp được là bao. Cô ấy hay so bì tôi với người nọ người kia, than trách tôi chẳng cho cô ấy được một cuộc sống giàu sang.
Từ ngày lấy vợ, tôi không còn dựa dẫm vào gia đình, đồng tiền kiếm được vất vả, khó khăn như thế nào cô ấy thừa hiểu. Đến với nhau vì tình yêu, tôi lúc nào cũng muốn người bạn đời của mình được hạnh phúc đủ đầy. Mặc dù chưa thể cho cô ấy cảnh sống sung sướng, xa hoa nhưng có bao giờ tôi để vợ thiếu ăn thiếu mặc. Vậy mà chẳng biết từ bao giờ, cô ấy không còn hài lòng với cuộc sống hiện tại, đòi hỏi nhiều hơn khả năng của chúng tôi.
Có lẽ chính vì vậy nên vợ tôi bắt đầu qua lại với người đàn ông khác mà cô ấy nghĩ có thể giúp cô ấy “đổi đời”. Cô ấy đề nghị ly hôn vì người đàn ông kia đã hứa sẽ lấy cô ấy. Mọi người vẫn thường chê trách đàn ông bạc tình nhưng “tham vàng bỏ ngãi” cũng đâu riêng cánh mày râu. Tôi cay đắng nhận ra người phụ nữ của đời mình lại là một trong số ấy.
Dù yêu vợ nhưng tôi cũng không muốn níu giữ một trái tim đã thay lòng đổi dạ. Không có tình thì còn nghĩa, tôi cũng chẳng làm khó cô ấy mà chấp nhận chia tay trong im lặng. Chúng tôi ra tòa ly hôn thuận lợi nhưng chẳng thấy anh chàng kia rước nàng về dinh.
Video đang HOT
Hai năm sau cuộc hôn nhân đầu thất bại tôi mới lại mở lòng để tiếp tục yêu một lần nữa. Quen nhau khi đi dự chung một đám cưới, sau thời gian tìm hiểu tôi và Trang quyết định sẽ về chung một nhà. Vì tôi đã từng có một đời vợ nên cô ấy vừa phải vất vả thuyết phục gia đình vừa phải chấp nhận chỉ có một đám cưới nhỏ.
Cuộc sống vợ chồng giản đơn nhưng êm đềm, hạnh phúc cứ như vậy cho đến khi cô ấy đề nghị đi xuất khẩu lao động. Thực lòng, tôi không muốn để vợ đi xa nhưng cô ấy nài nỉ rằng công việc hiện tại không ổn định, bạn bè em đi rồi về giờ “khá” lắm, em chỉ cần đi đôi ba năm…
Thấy quyết tâm của vợ như vậy tôi đành đồng ý chỉ mong cô ấy bình an sớm quay về đoàn tụ. Ấy vậy mà “xa mặt cách lòng”, vợ tôi thú nhận đã có người đàn ông khác bên đó và mong tôi thứ lỗi. Thêm một lần nữa tôi bị phản bội bởi người phụ nữ má kề tay ấp. Bao nhiêu chân tình, bao nhiêu lời hứa hẹn rồi cũng chỉ kết thúc bằng một lời xin lỗi.
Sau đó, dù bố mẹ giục giã nhiều lần nhưng tôi ngần ngại không muốn tiến thêm bước nữa. Mọi người bảo đàn ông thì lo gì chuyện vợ con, không có người này thì lấy người khác nhưng tôi sợ lại thêm một lần giẫm vào vết xe đổ.
Cuối cùng, trách nhiệm của người con trai duy nhất trong nhà không cho phép tôi thoái thác chuyện hôn sự. Lần này tôi lấy Xuân, một cô gái đồng cảnh ngộ. Chồng trước của Xuân bỏ cô ấy theo người khác mặc dù đã có chung một cô con gái. Tôi lấy Xuân vì thầm nghĩ hai người cùng cảnh dễ thông cảm và sẽ cùng trân trọng hạnh phúc gia đình hơn. Tôi cũng coi con gái Xuân như con gái của mình.
Quả thực, Xuân là người phụ nữ hết mực chung thủy nhưng dường như giữa chúng tôi thiếu đi tiếng nói chung. Xuân không tin tưởng tôi sẽ yêu thương con gái riêng của cô ấy sau khi chúng tôi có con. Cô ấy cũng không hòa hợp với gia đình tôi, cứ rảnh là cô ấy lại đòi về nhà mẹ đẻ nên đôi khi hai vợ chồng cũng lời qua tiếng lại. Biết tính vợ nên bao giờ tôi cũng là người “xuống nước” trước.
Một lần tôi bắt gặp Xuân to tiếng với mẹ tôi vì bà chẳng may để con bé bị ngã. Thấy bà không nói gì cô ấy càng tỏ thái độ và nói nhiều điều không hay. Tôi giận quá tát vợ, thế là lửa đổ thêm dầu, cô ấy mang quần áo và con gái về nhà mẹ đẻ ở hẳn cho đến giờ. Tôi đến nhiều lần cô ấy cũng không chịu gặp nói chuyện.
Đánh vợ là sai, tôi chẳng ích kỉ một lời xin lỗi nhưng tôi không tán thành những hành động của vợ. Tôi muốn đón vợ con về cho êm cửa êm nhà nhưng không biết làm sao cho vợ thấu tình đạt lý. Nếu tôi còn nhân nhượng thì sẽ lại có những ngày cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Người ta hạnh phúc đến đầu bạc răng long còn tôi chưa 30 tuổi đã quá mệt mỏi với những cuộc hôn nhân tan vỡ.
Theo blogtamsu
Chồng ơi, em cũng là phụ nữ mà!
Khi bị gọi giật lại, Tùng nhìn Tâm vẻ mặt đáng thương rồi tặc lưỡi "Thôi, vợ dọn giúp anh tý, anh phải đi không muộn!"
ảnh minh họa
20/10 năm nào cũng thế, chồng Tâm lại bận rộn với việc chuẩn bị ngày lễ cho chị em cơ quan mà quên mất rằng ở nhà cũng có một người phụ nữ đang đợi anh quan tâm, tặng quà.
Tùng vốn dễ tính lại năng nổ, nhiệt tình nên được anh em cơ quan yêu mến bầu giữ chức chủ tịch công đoàn. Khi được bầu làm chủ tịch công đoàn Tùng vui lắm, vì cũng gọi là đã có chút "chức sắc" trong cơ quan, tháng cũng được thêm phụ cấp mấy trăm ngàn. Nhưng từ khi được bầu giữ chức chủ tịch, thì thời gian anh dành cho gia đình ít đi mà thời gian "vác tù và hàng tổng" bên ngoài tăng lên. Hễ ai trong cơ quan ốm đau, vui, buồn Tùng đều nhiệt tình đến thăm hỏi, động viên.
Nhớ hôm trước, con anh Xuân ở cơ quan nằm viện, Tùng đại điện công đoàn ở viện cả đêm để cùng gia đình trông nom cháu, trong khi con Tùng ốm, Tùng mà đang dở việc thì cũng cứ bỏ mặc Tâm tự loay hoay, xoay xở. Đến lúc Tâm bực bội quát ầm lên mới thấy Tùng lếch thếch đi về, bảo "trồng dở bồn hoa ở cơ quan", Tâm ngao ngán "hoa hôm nay không trồng thì mai trồng, con anh đang ốm không trông nom mai bệnh nặng ra thì sao", đến lúc này anh ngẩn tò te, nhìn bộ mặt của Tùng, Tâm lại chẳng biết nói sao nữa.
Tùng tốt tính, chăm chỉ, hiền lành, chưa bao giờ quát mắng vợ con, ở nhà có việc gì đều bắt tay vào làm, không bao giờ để vợ phải giục hay càu nhàu. Nhưng mỗi tội anh vác tất cả những đức tính tốt ấy đến cơ quan, năng nổ, nhiệt tình quá đà mà nhiều khi quên đi vợ, con ở nhà.
20/10 sắp đến, Tùng lại lên kế hoạch tỉ mỉ để chuẩn bị ngày lễ cho chị em cùng cơ quan, từ mua hoa gì, mua ở đâu cho tươi cho đẹp, rồi tặng quà gì cho phù hợp mà lại tiết kiệm. Thấy Tùng cứ lẩm bẩm, nhẩm ra tính vào mà Tâm tủi thân, chưa một ngày 20/10 nào cô được hưởng trọn vẹn niềm vui của ngày mà người phụ nữ Việt Nam được tôn vinh.
Vào ngày này năm trước nữa, Tùng nhận nhiệm vụ đi mua hoa cho chị em cơ quan, vì không biết lựa chọn, anh bị lừa mua phải hoa cũ, cắt lâu rồi, đến sáng hôm sau hồng rụng lá lả tả, Tâm lại phải cuống cuồng đi mua hoa khác cho chồng đem tặng vợ người ta. Đã thế, cô còn phải cắt ruy băng buộc vào từng bông hoa theo yêu cầu của cơ quan khiến gai đâm xước hết tay. Nghĩ cũng bực chồng lắm, nhưng xấu chàng thì hổ ai nên Tâm phải nén tự ái mà làm giúp chồng. Đã thế, sau khi hoa hoét đâu vào đấy, để lại một đống bừa bộn, Tùng còn tặc lưỡi "Thôi vợ dọn giúp anh tý, anh phải đi không muộn". Đến khuya Tùng mới về, mệt lả, để Tâm phải tủi thân ở nhà một mình ôm hai đứa con.
Còn dịp này năm trước nữa, thì chính Tâm lại phải thức đến nửa đêm ngồi gói quà, viết thiếp để chồng đem tặng vợ người ta. Với khuôn mặt đáng thương, Tùng cầu xin Tâm giúp đỡ, bởi được phân công mua quà cho chị em cơ quan, nhưng vì mua quà sát ngày quá, mà quà lại nhiều nên cửa hàng chỉ đưa giấy gói và hộp cho Tùng mà từ chối gói quà. Tùng ôm cả đống quà về nhà, mặt méo xệch vì mấy món tỉ mỉ như này anh đành chịu. Mặc dù đã được chồng làm hết việc nhà, Tâm chỉ việc ngồi một chỗ gói quà nhưng phải đến quá nửa đêm cô mới gói xong tưng ấy món quà, đã thế còn phải ngồi cặm cụi viết thiếp tặng. Xong xuôi, dọn dẹp cũng đến quá nửa đêm. Cô vừa tức, vừa tủi thân, nhưng nghĩ thương chồng mà lại lau nước mắt nghẹn ngào.
Năm nay, thấy chồng cũng chăm chăm nghĩ đến quà tặng, đến hoa quả, kẹo bánh cho gái cơ quan mà Tâm ngao ngán. Thế nào đã yên, Tùng còn đang lên kế hoạch nhờ người vợ đảm của mình đi chọn hoa quả, kẹo bánh cho đỡ bị chê nữa chứ. Nhìn chồng tâm huyết cho món quà tặng người phụ nữ khác mà Tâm tủi thân vô cùng, cô chỉ muốn hét lên với anh rằng "Chồng ơi, em cũng là phụ nữ mà!".
Theo blogtamsu
Một người yêu em sẽ không mặc kệ nhìn em khóc Em biết không nếu người ta trân trọng em người ta sẽ chẳng đẩy em ra xa, một người yêu em sẽ chẳng đứng trước em nói những lời nhẫn tâm như dao cứa vào thịt. Em mang cả trái tim đơn thuần yêu người ta, vậy mà người ta lại nhẫn tâm biến nó thành đầy vết xước...(Ảnh minh họa) Em mang...