30 tuổi, “không ma nào rước”
Năm 22 tuổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: “Trời ơi, mi điên à mà sao tuổi này đã lấy chồng?…”
… Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông nổi như vậy bạn ơi”. Cô bạn tôi cười khì bảo: “Đấy là bà chưa yêu, bà yêu rồi thì bà sẽ thấy thực sự muốn sống bên người mình yêu như thế nào. Bà cứ thử yêu như tôi mà xem”. Tôi lại &’đá’ lại cô bạn: “Sến quá bà ơi, đừng có mơ mộng như thế, hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu đấy”.
Thấy tôi có vẻ bi quan, cô bạn không nói nhiều, đứng dậy, không thêm lời dặn: “Nhớ đến dự đám cưới tôi đấy nhé”.
Tôi ngắm đi ngắm lại tấm thiệp hồng rồi lại thở dài nghĩ, sao chúng nó dại thế, mới 22 tuổi đã lấy chồng. Đời còn dài, còn nhiều cơ hội, làm sao phải khổ. Và năm đó, tôi cũng 22.
Sang tuổi 23…
Chẳng có ai lấy chồng vì người ta kiêng khem kim lâu gì đó. Cái gì gọi là &’1,3,6,8 thì không lấy được chồng, tôi chỉ nghe họ nói vậy chứ nào có hiểu cái mô tê gì. Vì tôi chưa muốn lấy chồng, cũng chưa có ý định tìm hiểu. Cái chuyện chồng con với tôi mà nói, nó giống như một thứ gì đó rất xa xỉ, khó nhằn. Tôi không có ý nghĩ lấy chồng, thậm chí đến yêu tôi còn không nghĩ đến.
Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng. (ảnh minh họa)
Tư tưởng của tôi là &’trâu đi tìm cọc chứ cọc không đi tìm trâu’, thế nên, ai thích tôi thì tự tìm hiểu, tôi không bao giờ chủ động thích ai, cũng sẽ không nói yêu ai. Mà nếu chẳng may có anh chàng nào đó yêu mình, tôi sẽ nói với họ rằng, cứ yêu thôi đừng cưới. Và cứ yêu như thế, cho tới khi nào thực sự có ý nghĩ muốn lấy chồng thì tính sau. Tôi chỉ hi vọng vào tình yêu như vậy. Yêu nhau, quan tâm lo lắng cho nhau, thế là đủ, cần gì nhiều phiền phức. Có phải yêu là cưới được đâu.
25 tuổi…
Tôi lại nhận thiệp hồng. Lần này tôi không ngạc nhiên lắm vì cô bạn của tôi đã có bầu và đã yêu anh này 4 năm rồi. Thôi thì, để cô ấy đi lấy chồng dù là có chút tiếc nuối. 25 tuổi, theo tôi, còn những 5 năm nữa để chơi bời, vì phụ nữ 30 vẫn còn son chán, tha hồ mà chồng, không cần phải lo nhiều. Thôi thì cũng chúc mừng cho bạn, vì mọi thứ với nó đã ổn định. Yêu cũng đã quá lâu còn yêu thêm làm gì nữa. Lấy nhau thì sinh con đẻ cái.
Video đang HOT
Dường như là bước sang tuổi 25, tôi đã có suy nghĩ người lớn hơn một chút, thông cảm cho bạn bè được nhiều hơn. Nhưng bản thân tôi luôn cảm thấy, với mình, chuyện lấy chồng vẫn là điều xa vời lắm. Khi đó, tôi vẫn chưa có người yêu.
27 tuổi
…Đã bắt đầu có nhiều người hỏi tôi về chuyện chồng con. Ai cũng bảo tôi năm đó được tuổi, cưới đi là vừa. Nhưng cưới ai, ai cưới mới là quan trọng, làm gì có người yêu, làm gì có bạn bè nào mà cưới. Thôi thì đành nghe người ta hỏi rồi tìm một câu trả lời thích đáng mà tua đi tua lại.
Năm ấy, những đứa con gái nào chưa lấy chồng là đi lấy gần hết. Chỉ trừ những cô xấu, không có ai nhòm là còn giậm chân tại chỗ, với lại trừ tôi ra. Thế nên, tôi đi ăn cưới cứ gọi là &’giò cắn ngập răng’, mệt mỏi vì cưới xin, bạn bè.
Năm 29 tuổi…
Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng. Năm ấy là cái năm đi thăm bà đẻ. Hình như được tuổi, được số, thấy ai cũng sinh con đẻ cái. “Chắc là mình cũng phải làm đứa”, tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng lẽ lại không lấy chồng mà có con, có sao không nhỉ? Chao ôi, nhìn những đứa trẻ xinh ơi là xinh, thấy thích ơi là thích, chỉ muốn có đứa con như chúng.
Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.(Ảnh minh họa)
Rồi lúc đó, chỉ còn tôi, bạn bè ổn định hết. Những đứa ế còn lại thì không có nhiều thời gian gặp gỡ tôi. Có chăng thì chúng phải tìm nơi có người yêu chứ. Thế là tôi thành người cô đơn.
Lúc này, gia đình, bạn bè,người thân đang nhức nhối vì cô con gái 30 như quả bom nổ chậm trong nhà. Bố mẹ đau đầu vì tôi, có hôm mẹ còn khóc, nói với tôi rằng, tôi phải đi lấy chồng mẹ mới yên tâm được. Nhìn mẹ, tôi thạt sự xót xa. Tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện lấy chồng, gác lại những thú vui tao nhã để thực hiện thiên chức của người phụ nữ mà ông trời ban cho.
Nhưng 30 tuổi, kiếm chồng đâu phải dễ. Tôi đã bị liệt vào danh sách ế với cái nhan sắc bình thường này. Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.
Tôi tìm lại các mối quan hệ cũ, người ta đã đi lấy vợ hết cả rồi, còn mình tôi. Thế là giờ, có mong cũng không có. Không biết bao giờ nhân duyên mới đến. Liệu có chàng trai tân nào mà đủ dũng cảm cưới một cô gái 30 nhan sắc bậc trung như tôi không? Đúng là, khi trẻ thì còn mải chơi, khi già mới biết thế nào là nỗi khổ muốn lấy chồng… Có ai đến rước tôi không?
Theo VNE
Chẳng lẽ phải chứng minh mình còn trinh?
30 tuổi, ngoại hình được, công việc ổn định nhưng lại chưa có người yêu. Ai cũng nói tôi quá kén chọn, nhưng toàn gặp những người vừa dê, vừa keo, thử hỏi làm sao tôi dám lấy...
Thực ra, tôi từng có người yêu, một mối tình khá sâu đậm kéo dài 5 năm. Năm 27 tuổi tôi muốn cưới, người yêu tôi bảo, còn trẻ, chờ vài năm nữa. 28 tuổi kiêng vì không đẹp tuổi. Đến năm 29, cứ tưởng chắc chắn được lấy chồng, không ngờ tôi bị người yêu "đá" với lý do xưa như quả đất: Không hợp.
Sau một thời gian đau khổ vì thất tình, tôi bắt đầu gặp gỡ những đối tượng mà anh em, bạn bè giới thiệu. Không hiểu có phải đàn ông tốt lấy vợ hết rồi hay không, mà những người được giới thiệu, tôi đều không thể chấp nhận. Họ không có bệnh này, cũng tật kia. Mọi người bảo tôi kén chọn, làm mối cho bao nhiêu anh cũng không ưng. Nhưng tôi nào có kén, ai tôi cũng gặp, cũng nói chuyện với tâm thế cho người ta cơ hội, cho mình cơ hội. Thế nhưng, toàn gặp phải những đối tượng như thế này, thử xem có ai chấp nhận được không:
- Anh chàng thứ nhất, hơn tôi 4 tuổi, sau khi được giới thiệu cũng tích cực liên lạc. Thế nhưng, chả thấy anh gọi điện cho tôi lần nào. Thôi thì chắc tại anh ngại, gọi điện khó nói. Anh khoe nào là anh là nhân viên ngân hàng, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhưng anh chẳng ưng ai...
Khoe lắm tiền, nhiều của nhưng mỗi lần mời tôi đi uống nước, anh đều đưa đến quán trà đá vỉa hè. Mới đầu thì tôi không nghĩ gì, nhưng lần nào cũng ra quán trà đá, tôi bắt đầu nghĩ có phải anh này hơi "kẹo kéo". Rủ anh đi xem phim thì anh bảo: Em thích xem phim à? Vậy anh em mình về nhà download phim trên mạng về nhà xem. Giờ phim gì chả được cập nhật, đến rạp làm gì, tốn tiền mà nội dung cũng chỉ có vậy.
Tôi choáng, không lẽ, tôi phải chứng minh cho anh biết tôi còn trinh à. Mà chứng minh bằng cách nào, không lẽ phải ngủ với anh. (ảnh minh họa)
Chưa hết hi vọng, sau nhiều lần ngồi trà đá, tôi rủ anh vào quán café. Đến khi tính tiền, anh la oai oái vì một cốc nước cam, một cốc café, 1 đĩa hướng dương mà hết hơn trăm nghìn. Nếu ngồi trà đá thì được tận mấy bữa. Hết hi vọng toàn tập, tôi quyết định chấm dứt.
- Anh chàng thứ 2, cùng tuổi. Mới đầu gặp, ấn tượng về nhau rất tốt. Không như anh kia, anh này rất ga lăng. Lần hẹn đầu tiên đã đưa tôi đến quán cafe có tiếng. Lần thứ hai, đi ăn món Hàn Quốc. Nói chuyện dễ nghe, biết quan tâm đến người khác. Trái tim tôi rung động. Lần thứ 3, anh dẫn tôi đi chơi xa, ra huyện ngoại thành Hà nội gặp người bạn thân của anh.
Gặp gỡ bạn bè, mọi người vui vẻ ăn uống nhiệt tình nên về khá muộn. Anh hơi chếnh choáng hơi men. Đi được một đoạn, anh đề nghị vào nhà nghỉ ven đường ngủ lại rồi mai về sớm. Tôi không đồng ý, đề nghị cầm lái nhưng anh không chịu, bảo là để em lái quãng đường xa như vậy, mặt mũi anh để đi đâu. Cuối cùng, sợ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tôi đồng ý nghỉ lại. Không biết anh có giở trò với lễ tân không, trong khi đang đứng chờ thì anh nhìn tôi áy náy, nói là còn một phòng duy nhất. Tôi nhất quyết không chịu, nhưng đi thêm mấy nhà nghỉ, khách sạn nữa đều gặp tình trạng tương tự. Lại nhận được cam kết từ anh là sẽ không "làm gì", tôi bất đắc dĩ phải đồng ý.
Thế nhưng, vừa vào phòng anh đã lộ ngay bản chất. Hôm đó, tôi vừa chống cự quyết liệt, vừa van xin, dọa tự tử, tố cáo..., mới giữ được một thân trong sạch. Hôm sau tôi ra đường tự bắt xe về, gửi cho anh ta một tin nhắn: Đồ sở khanh. Những tưởng được nhận một lời xin lỗi, ai ngờ anh ta nhắn lại: Anh đúng là sở khánh đấy.
- Chàng thứ ba, hơn tôi 2 tuổi, là hàng xóm mới của tôi. Sau hơn 2 tháng tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau. Anh cũng dẫn tôi đi giới thiệu với bạn bè, anh chị của anh.
Thế nhưng, sau khi đưa tôi đến giới thiệu với những người anh cho là thân quen, anh bắt đầu đòi hỏi chuyện ấy. Khi tôi không đồng ý anh liền trở mặt: Anh đưa em đi giới thiệu với những người thân, người trong gia đình, em còn không tin anh.
Tôi bảo, không phải không tin, mà gia đình em và chính bản thân em là người có tư tưởng truyền thống, nên em muốn giữ đến đến tâm hôn.
Anh cười mỉa: Em từng có mối tình 5 năm, có điên mới tin em còn trong trắng.
Tôi choáng, không lẽ, tôi phải chứng minh cho anh biết tôi còn trinh à. Mà chứng minh bằng cách nào, không lẽ phải ngủ với anh.
Vậy là, trong vòng một năm, tôi gặp ba người đàn ông, giới thiệu có, tự gặp có, nhưng không ai cho tôi được cảm giác an tâm để phó thác cuộc đời mình.
Gặp những người như vậy, làm sao tôi dám lấy. Không biết, những người con gái tầm tuổi tôi thế nào, nhưng tôi rất sợ cứ nhắm mắt đưa chân rồi sau đó phải hối hân. Thôi đành làm gái ế...chờ người tử tế vậy.
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức. Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi...