30 t.uổi, bỏ người yêu tôi vẫn vui như Tết
Tôi chẳng sợ gì, chẳng lo lắng như mấy chị em bảo, 30 t.uổi mà người yêu bỏ thì còn lấy ai. Bởi với tôi, cái t.uổi 30 là cái t.uổi đẹp đẽ, thơ mộng của đời người con gái.
Ở t.uổi ấy, phụ nữ chín muồi hơn, chững chạc hơn và cũng đằm thắm hơn. Đừng ai bảo 30 là ế, 30 mới dịu dàng, 30 mới có cái chất của đàn bà, của người từng trải đời và mới là người am hiểu cuộc sống, có nhiều vốn sống hơn.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng trước t.uổi 30. Nhưng khi gặp anh, người đàn ông rất nhiệt tình, chân thành và tốt bụng, anh đã khiến trái tim tôi rung động. Những lời lẽ yêu đương, những câu nói ngọt ngào và cả vẻ từng trải của anh đã khiến trái tim tôi gục ngã. Tôi được anh chiều chuộng, được anh lý giải cho nghe rất nhiều điều mà trước giờ tôi chưa hiểu lắm. Tôi cảm nhận anh giống như người anh, người thầy và là người yêu.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. Anh hiểu biết nhiều lĩnh vực, anh cũng cho tôi những câu giải thích rất hay, kiểu khoa học và khôi hài. Người con gái như tôi cần những người đàn ông như vậy, vì khi họ ở bên cạnh mình, mình thấy được yêu thương, an tâm và cảm thấy bình yên rất nhiều.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. (ảnh minh họa)
Khi chúng tôi qua lại với nhau, tôi nghĩ, mình sẽ phá vỡ quy luật, sẽ tìm một người đàn ông như anh để lấy làm chồng. Thôi thì cũng gần 30, lấy anh cũng được. Người như anh sẽ che chở cho mình, cho mình thực hiện những công việc mình muốn làm. Nhưng không, đùng một cái, chúng tôi chia tay nhau vì lý do anh phải đi nước ngoài tu nghiệp.
Trời ạ, bạn bè nhìn tôi bằng con mắt thương hại, họ hàng thì cảm thông. Người ta thi nhau mối lái cho tôi với hi vọng vớt vát cho nhanh vì ở cái t.uổi này thì họ cho là tôi ế rồi. Bây giờ yêu nhau tính chuyện cưới xin mà đùng một cái người yêu bỏ đi nước ngoài thì còn gì nữa. Chờ làm sao được khi đã 30, cũng còn yêu ai được nữa khi đã già. Nên là, họ hàng phải mối thôi, phải làm sao để tôi có cơ hội tốt nhất, phải làm sao cho tôi lấy được chồng, dù là 1 tháng, 2 tháng, hay 3-4 tháng.
Video đang HOT
Nếu mà một cuộc hôn nhân lại được tính nhanh như thế thì lạ quá. Yêu 1 năm còn chưa hiểu gì về nhau, đằng này, khi cảm xúc về mối tình kia còn chưa dứt lại đi yêu và cưới người khác chỉ trong vòng vài tháng, ai chứ tôi thì không làm được. Tôi từ chối tất cả những cuộc tình như vậy, từ chối những người muốn mối lái cho tôi.
Hỡi những chị em t.uổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi… (ảnh minh họa)
Họ bảo tôi bị điên, còn chờ đợi gì nữa. Tôi đâu có nói là mình chờ đợi. Tôi chỉ muốn nói là, mình sẽ sống độc thân, hoặc sẽ chờ chàng hoàng tử khác đến nữa. Với họ, con gái sắp 30 là ế, nhưng với tôi, tình còn dài. Tôi không thể ế chỉ bởi tâm hồn tôi thấy mình còn tươi trẻ. Tôi nghĩ, mình còn quá nhiều cơ hội để tìm người khác, để yêu đời hơn, sao phải buồn. 30 nhưng bạn sống lạc quan, vui vẻ còn gấp cả ngàn lần những cô gái mới ngoài 20 mà suốt ngày u mê chuyện lấy chồng. Tôi quan điểm rõ ràng, lấy chồng phải là người mình yêu và khi nào mình thích. Hãy sống, hãy đi đâu đó, du lịch hoặc là làm những việc mình thích hết đi, rồi tới 30 hoặc ngoài 30 thì cưới. Đừng vội vàng vì hôn nhân không dành cho những người nóng vội. Nóng vội rồi chẳng ích lời gì đâu. Rồi tình yêu cũng sẽ cạn nên phải tìm hiểu kĩ, phải yêu nhau sâu sắc, phải gắn kết yêu thương thì mới tính chuyện cưới nhau.
Hỡi những chị em t.uổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi…
Theo VNE
Chẳng lẽ phải chứng minh mình còn trinh?
30 t.uổi, ngoại hình được, công việc ổn định nhưng lại chưa có người yêu. Ai cũng nói tôi quá kén chọn, nhưng toàn gặp những người vừa dê, vừa keo, thử hỏi làm sao tôi dám lấy...
Thực ra, tôi từng có người yêu, một mối tình khá sâu đậm kéo dài 5 năm. Năm 27 t.uổi tôi muốn cưới, người yêu tôi bảo, còn trẻ, chờ vài năm nữa. 28 t.uổi kiêng vì không đẹp t.uổi. Đến năm 29, cứ tưởng chắc chắn được lấy chồng, không ngờ tôi bị người yêu "đá" với lý do xưa như quả đất: Không hợp.
Sau một thời gian đau khổ vì thất tình, tôi bắt đầu gặp gỡ những đối tượng mà anh em, bạn bè giới thiệu. Không hiểu có phải đàn ông tốt lấy vợ hết rồi hay không, mà những người được giới thiệu, tôi đều không thể chấp nhận. Họ không có bệnh này, cũng tật kia. Mọi người bảo tôi kén chọn, làm mối cho bao nhiêu anh cũng không ưng. Nhưng tôi nào có kén, ai tôi cũng gặp, cũng nói chuyện với tâm thế cho người ta cơ hội, cho mình cơ hội. Thế nhưng, toàn gặp phải những đối tượng như thế này, thử xem có ai chấp nhận được không:
- Anh chàng thứ nhất, hơn tôi 4 t.uổi, sau khi được giới thiệu cũng tích cực liên lạc. Thế nhưng, chả thấy anh gọi điện cho tôi lần nào. Thôi thì chắc tại anh ngại, gọi điện khó nói. Anh khoe nào là anh là nhân viên ngân hàng, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu t.iền, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhưng anh chẳng ưng ai...
Khoe lắm t.iền, nhiều của nhưng mỗi lần mời tôi đi uống nước, anh đều đưa đến quán trà đá vỉa hè. Mới đầu thì tôi không nghĩ gì, nhưng lần nào cũng ra quán trà đá, tôi bắt đầu nghĩ có phải anh này hơi "kẹo kéo". Rủ anh đi xem phim thì anh bảo: Em thích xem phim à? Vậy anh em mình về nhà download phim trên mạng về nhà xem. Giờ phim gì chả được cập nhật, đến rạp làm gì, tốn t.iền mà nội dung cũng chỉ có vậy.
Tôi choáng, không lẽ, tôi phải chứng minh cho anh biết tôi còn trinh à. Mà chứng minh bằng cách nào, không lẽ phải ngủ với anh. (ảnh minh họa)
Chưa hết hi vọng, sau nhiều lần ngồi trà đá, tôi rủ anh vào quán café. Đến khi tính t.iền, anh la oai oái vì một cốc nước cam, một cốc café, 1 đĩa hướng dương mà hết hơn trăm nghìn. Nếu ngồi trà đá thì được tận mấy bữa. Hết hi vọng toàn tập, tôi quyết định chấm dứt.
- Anh chàng thứ 2, cùng t.uổi. Mới đầu gặp, ấn tượng về nhau rất tốt. Không như anh kia, anh này rất ga lăng. Lần hẹn đầu tiên đã đưa tôi đến quán cafe có tiếng. Lần thứ hai, đi ăn món Hàn Quốc. Nói chuyện dễ nghe, biết quan tâm đến người khác. Trái tim tôi rung động. Lần thứ 3, anh dẫn tôi đi chơi xa, ra huyện ngoại thành Hà nội gặp người bạn thân của anh.
Gặp gỡ bạn bè, mọi người vui vẻ ăn uống nhiệt tình nên về khá muộn. Anh hơi chếnh choáng hơi men. Đi được một đoạn, anh đề nghị vào nhà nghỉ ven đường ngủ lại rồi mai về sớm. Tôi không đồng ý, đề nghị cầm lái nhưng anh không chịu, bảo là để em lái quãng đường xa như vậy, mặt mũi anh để đi đâu. Cuối cùng, sợ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tôi đồng ý nghỉ lại. Không biết anh có giở trò với lễ tân không, trong khi đang đứng chờ thì anh nhìn tôi áy náy, nói là còn một phòng duy nhất. Tôi nhất quyết không chịu, nhưng đi thêm mấy nhà nghỉ, khách sạn nữa đều gặp tình trạng tương tự. Lại nhận được cam kết từ anh là sẽ không "làm gì", tôi bất đắc dĩ phải đồng ý.
Thế nhưng, vừa vào phòng anh đã lộ ngay bản chất. Hôm đó, tôi vừa chống cự quyết liệt, vừa van xin, dọa t.ự t.ử, tố cáo..., mới giữ được một thân trong sạch. Hôm sau tôi ra đường tự bắt xe về, gửi cho anh ta một tin nhắn: Đồ sở khanh. Những tưởng được nhận một lời xin lỗi, ai ngờ anh ta nhắn lại: Anh đúng là sở khánh đấy.
- Chàng thứ ba, hơn tôi 2 t.uổi, là hàng xóm mới của tôi. Sau hơn 2 tháng tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau. Anh cũng dẫn tôi đi giới thiệu với bạn bè, anh chị của anh.
Thế nhưng, sau khi đưa tôi đến giới thiệu với những người anh cho là thân quen, anh bắt đầu đòi hỏi chuyện ấy. Khi tôi không đồng ý anh liền trở mặt: Anh đưa em đi giới thiệu với những người thân, người trong gia đình, em còn không tin anh.
Tôi bảo, không phải không tin, mà gia đình em và chính bản thân em là người có tư tưởng truyền thống, nên em muốn giữ đến đến tâm hôn.
Anh cười mỉa: Em từng có mối tình 5 năm, có điên mới tin em còn trong trắng.
Tôi choáng, không lẽ, tôi phải chứng minh cho anh biết tôi còn trinh à. Mà chứng minh bằng cách nào, không lẽ phải ngủ với anh.
Vậy là, trong vòng một năm, tôi gặp ba người đàn ông, giới thiệu có, tự gặp có, nhưng không ai cho tôi được cảm giác an tâm để phó thác cuộc đời mình.
Gặp những người như vậy, làm sao tôi dám lấy. Không biết, những người con gái tầm t.uổi tôi thế nào, nhưng tôi rất sợ cứ nhắm mắt đưa chân rồi sau đó phải hối hân. Thôi đành làm gái ế...chờ người tử tế vậy.
Theo VNE
30 t.uổi, "không ma nào rước" Năm 22 t.uổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: "Trời ơi, mi điên à mà sao t.uổi này đã lấy chồng?..." ... Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông...