30 năm lặng thầm gắn bó với bệnh nhân phong
Gần 30 năm gắn bó công việc với những bệnh nhân phong, ngần nấy năm bác Đào Phi Phụng hưởng trọn niềm vui, nỗi buồn cùng những số phận thiếu may mắn này. Nói về mình, bác chỉ mỉm cười: “Toàn những chuyện bình thường cả mà!”.
Bình dị mà cao cả
Mái tóc bạc phơ, thân hình hao gầy và một nụ cười “thoải mái”, bác Đào Phi Phụng tận tình chăm sóc, trò chuyện với các bệnh nhân mắc bệnh phong và sau phong tại khu điều trị phong, làng Tô 1, xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Thủy (Thanh Hóa). Bác đón tiếp chúng tôi ngay tại khu điều trị phong.
Bác Đào Phi Phụng sinh ra và lớn lên tại xã Định Công, huyện Yên Định (Thanh Hóa). Từ nhỏ, bác phải rời quê nghèo theo cha mẹ lên định cư ở xã Cẩm Sơn, huyện miền núi Cẩm Thủy. Năm 1972, chàng trai Phụng đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, lên đường vào chiến trường miền Nam chiến đấu chống giặc Mỹ. Những năm trong quân ngũ, chiến sĩ Đào Phi Phụng được đơn vị cử theo học nghề y để phục vụ quân đội. Hơn mười năm phục vụ trong quân đội, năm 1983, bác chuyển ngành về khu điều trị phong và gắn bó với miền đất này từ đó đến nay.
Bác Phụng nhớ lại: “Ngày ấy, lẽ ra mình ở lại thành phố Thanh Hóa, nhưng vì chưa có vợ, lại được cấp trên động viên, khuyến khích về Cẩm Thủy, thế là xung phong về quê cho gần bố mẹ và gia đình thôi. Khi về đây làm việc thì mới hay là mình được phân công về chăm sóc, chữa trị cho bệnh nhân phong”.
Trước kia, khu điều trị phong (thuộc bệnh viện Da liễu Thanh Hóa bây giờ) được gọi là Làng Phong, nằm gọn trong một thung lũng đá vôi, heo hút, cây cối rậm rạp của địa phận Làng Tô, xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Thủy. Hàng ngày, đều đặn có bóng dáng một người đàn ông mặc bộ blu trắng, cưỡi “con ngựa sắt” đi gần 10 cây số đến với bệnh nhân phong. Ngày nắng cũng như ngày mưa, hễ nghe thấy có bệnh nhận bị lên cơn đau hay bệnh nhân mới vào là bác sĩ Phụng lập tức đạp xe đến thăm hỏi.
“Tôi đến đây đã thấy bác sĩ Phụng có mặt. Mấy chục năm nay được bác quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ rất tân tình nên bệnh tật đã được đẩy lùi, cuộc sống cũng bớt cô quạnh. Giờ khỏi bệnh, nhưng tôi cũng không muốn về quê, vì sợ mọi người kỳ thị. Sống ở đây có bác sĩ Phụng và tình người vui lắm”, bác Huấn, một bệnh nhân chia sẻ.
Bác sĩ Phụng chăm sóc ân cần cho những bệnh nhân phong
Cuộc sống của những người mắc bệnh phong trước kia vô cùng khó khăn và thiếu thốn, đặc biệt là sự kỳ thị của xã hội. Dường như mọi hoạt động giao lưu với thế giới bên ngoài đều không có, ngay cả người dân làng Tô cũng xa lánh, không ai dám đến gần khu điều trị. Trẻ con chăn trâu, cắt cỏ càng không dám bén mảng tới gần khu làng phong. Nhưng, bỏ qua sự kỳ thị và xa lánh đó, bác Phụng vẫn cống hiến tuổi xuân, sức lực và tâm huyết với những người bệnh nhân, đem lại tình thương và hơi ấm che chở những số phận thiếu may mắn giữa nơi “rừng thiêng nước độc” này.
Bác Phụng bộc bạch: “Ngày ấy, sự kì thị của người đời đối với bệnh nhân phong rất ghê gớm. Ban đầu khi lên làm công việc này tôi cũng sợ lắm, gia đình không đồng ý, nơi làm việc thì hẻo lánh, lạnh lẽo. Nhưng khi cùng sống, nhìn thấy nỗi đau tâm hồn lẫn thể xác của bệnh nhân, tôi càng quyết tâm làm tốt công việc của mình. Từ đó đến nay, nhờ sự quan tâm của Nhà nước, khu vực này đã trở nên ấm tình người hơn”.
Nhiều năm gắn bó, tận tình bên các bệnh nhận, hơn ai hết, bác Phụng hiểu được tâm tư, tình cảm, sự buồn tủi của họ nên dù cuộc sống gia đình trước kia gặp rất nhiều khó khăn, bác vẫn quyết gắn bó đời mình với nghề y. Có nhiều lúc vợ con khuyên bác nên rời khỏi cái “thung lũng đau thương” ấy, rồi xin làm ở một nơi khác, nhưng bác không đồng ý.
Nhắc đến gia đình, đôi mắt bác Phụng ánh lên cái nhìn tình cảm và trìu mến. Vợ bác là một giáo viên cấp 2, hàng ngày 2 lần tất tưởi đi đò vượt sông Mã sang xã Cẩm Giang dạy học. Hai bác tuổi cũng đã cao nhưng cũng chỉ ăn chung với nhau được bữa cơm chiều. Hai người con của bác hiện nay đều làm ăn xa, chưa ai xây dựng gia đình. Bác cười hài hước: “Bà nhà tôi cũng đang cố gắng chờ tôi thêm hai năm nữa thì cùng về hưu, lúc đó chúng tôi mới có điều kiện ăn chung với nhau ngày hai bữa cơm”.
Video đang HOT
Nhiều bệnh nhân tình nguyện ở lại làng phong sau khi đã lành bệnh
Hạnh phúc nơi “thung lũng đau thương”
Chúng tôi vào thăm bệnh nhân cao tuổi nhất ở làng phong là Mẹ Việt Nam Anh hùng Trần Thị Nhung, năm nay đã gần 90 tuổi, bị phong ăn cụt mất một chân. Quê mẹ Nhung ở huyện Đông Sơn, có con trai độc nhất đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và mẹ đã chọn làng phong để sống những tháng ngày cuối đời của mình.
Tuy tuổi cao nhưng mẹ Nhung vẫn còn rất minh mẫn, mẹ tâm sự: “Mấy chục năm nay, mẹ được các bác sĩ ở đây chăm sóc và chữa trị rất tận tình, đặc biệt là bác sĩ Phụng. Nay, bệnh mẹ đã khỏi nhưng mẹ xin các bác sĩ cho mẹ ở lại đây cùng các bệnh nhân khác. Tuy xa quê hương, nằm giữa thung lũng heo hút nhưng tình người luôn ngập tràn”.
Điều kỳ diệu đã xuất hiện nơi “thung lũng đau thương” khi tỷ lệ các cặp bệnh nhân “góp gạo thổi cơm chung” ngày càng nhiều. Mẹ Nhung là một trường hợp, mẹ được các y bác sĩ ở đây động viên nên đã về với với cụ ông Hoàng Văn Vòng, quê ở huyện Quảng Xương, cũng là một người mắc bệnh phong để đỡ đần nhau tuổi già. Hiện tại, hai cụ có tới năm người con và cháu chắt đều mạnh khỏe, không hề có biểu hiện của bệnh phong.
Bác Phụng luôn gần gũi và tận tình với bệnh nhân
Ở làng Tô những năm gần đây, hạnh phúc đã bắt đầu đơm hoa và kết trái, nhiều con em của bệnh nhân đã lấy chồng, lấy vợ và sống hạnh phúc trên mảnh đất heo hút này. Bệnh nhân Hà Văn Hiệp có con gái Hà Thị Nga không bị bệnh cũng đã lấy chồng ở xã Cẩm Phong.
Bác Mai Văn Mùi vui mừng: “Trước kia, con cháu của những bệnh nhân phong bị mặc cảm lắm, người thân, xã hội kỳ thị, xa lánh. Nhưng bây giờ, nhờ vào tâm huyết và tình thương của những người thầy thuốc, các cháu đã vững tin và tìm được hạnh phúc riêng của mình, chúng tôi mừng lắm. Phận làm cha, làm mẹ, chỉ mong các con có cuộc sống ổn định và vui vẻ”.
Khi hoàng hôn đã dần buông xuống, chia tay chúng tôi trong nụ cười và ánh mắt đầy lưu luyến, bác sĩ Phụng tự hào: “Làng phong Cẩm Bình giờ không còn heo hút và buồn tủi như trước nữa rồi. Bởi, giữa thung lũng đau thương này đã sinh sôi, nảy nở những gia đình nhỏ êm ấm và hạnh phúc cùng những đứa con lành lặn. Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng tất cả đều cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ mong sao, làng phong được xã hội quan tâm nhiều hơn, để những số phận thiệt thòi này có thêm cơ hội vươn lên trong cuộc sống”.
Theo Dân Trí
Câu chuyện ám ảnh về 'xóm ma cà rồng' ở Sơn La
Người ta đồn rằng, đấy là những con ma đói hiện hình từ địa ngục. Rồi thì thầy mo ác đã đọc bùa chú làm xác chết sống dậy. Lại có người quả quyết đó là những con ma-cà-rồng chuyên đi hút máu người.
Cho đến hôm nay, đối với đồng bào ở vùng rừng xanh núi đỏ này, bệnh phong vẫn là cái gì đó rất ghê sợ. Người dân quanh vùng gọi Khu điều trị bệnh phong Sông Mã (Sơn La) là "bản hủi". "Bản hủi" nằm giữa một cánh rừng bên dòng sông Mã.
Khu điều trị bệnh phong Sông Mã, tỉnh Sơn La, hay còn gọi là "bản hủi", ám ảnh tôi với bao huyền thoại về xứ sở hãi hùng và tuyệt vọng của những con người bị vi khuẩn Hansen gặm nhấm xương cốt. Những người không còn bàn tay, phải dùng dây chun buộc cuốc, dao vào cánh tay rồi tự cày cuốc, đào bới, đánh vật với rừng già để kiếm ăn qua ngày.
Bệnh nhân phong ở làng phong Sông Mã.
Người ta bảo, máu họ chảy ra suối, chảy ra thượng nguồn sông Mã, máu họ thấm đẫm những luống ngô, luống khoai. Có người bị vi khuẩn Hansen ăn mất cả xương sống mũi, hai hốc mũi vếch lên trời như loài khỉ mũi hếch. Có người bị mất thanh quản nên không nói được, chỉ phát ra tiếng ú ớ rùng rợn. Có người cụt cả hai chân, hai tay. Họ phát rồ phát dại khi nhìn những phần cơ thể của mình bị loài vi khuẩn ma quái gặm thịt ăn xương. Họ nghĩ mình bị ma ám thật. Họ lọ mọ từ khắp nơi tụ về một khu rừng rồi cùng nhau chờ chết.
Những con người này, một thời như những con ma thoắt ẩn, thoắt hiện trong những cánh rừng già dưới chân núi Mường Hung.
Những bệnh nhân hủi từng dựng nhà giữa rừng, nhai vỏ cây, lá cỏ để sống.
Đồng bào ở Sông Mã thường truyền tai câu chuyện đầy chất liêu trai chí dị, rằng lúc lên nương họ vô tình nhìn thấy những nhóm người như những sinh vật lạ, rách rưới, bẩn thỉu, người cụt tay, người cụt chân thậm thụt dưới khe suối, ngoài bìa rừng. Họ phát ra những tiếng kêu ú ớ gớm ghiếc rồi biến mất sau những lùm cây um tùm của đại ngàn.
Những câu chuyện ấy vẫn ám ảnh đến ngày nay. Người ta còn đồn rằng, đấy là những con ma đói hiện hình từ địa ngục. Rồi thì thầy mo ác đã đọc bùa chú làm xác chết sống dậy. Lại có người quả quyết đó là những con ma-cà-rồng chuyên đi hút máu người.
Họ từng bị coi là ma-cà-rồng.
Ngày đó, ở vùng đất Sông Mã, bệnh phong hoành hành rất dữ dội. Hễ ai bị bệnh phong là người ta đổ cho con ma về hại bản. Người bị chôn sống, người bị thiêu cháy, người bị buộc vào bè chuối thả trôi sông. Tôi đã từng gặp những bệnh nhân phong, hiện đang sống ở trại phong Văn Môn (Vũ Thư, Thái Bình), từng bị thả trôi sông từ tận Lào Cai, Yên Bái, Tuyên Quang, Phú Thọ về theo sông Hồng, sông Lô.
Phần lớn số người mắc bệnh phong bị xua vào rừng già. Họ sống vạ vật trong rừng, tay chân không có, lại thêm mắt mù tai điếc nên thường xuyên bị hổ báo tìm về xé xác ăn thịt.
Ông Nguyễn Đăng Sinh, nguyên Giám đốc Khu điều trị bệnh phong Sông Mã, người đã gắn bó với trại phong ngót 50 năm trời kể lại như sau:
Khi nghe nói các bệnh nhân phong vùng Tây Bắc dồn tụ về bản Pháy trên sườn núi Mường Hung sống, ông đã cuốc bộ hàng trăm cây số vào rừng để tìm ra chỗ họ lẩn trốn. Sau mấy ngày đêm lặn lội trong rừng sâu, ông đã gặp một đám người rách rưới, què cụt lê lết chạy trốn, miệng kêu ú ớ như con thú bị trúng đạn.
Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng thì đoàn người què cụt cũng dừng lại vì kiệt sức. Dù là bác sĩ phong, song ông cũng phải lạnh sống lưng khi thấy cảnh người mất chân, người mất tay, người rụng tai, người mất mũi, người mất môi, nước dãi chảy lòng thòng. Hình dáng họ khi đó thực sự giống những quái vật kinh hoàng chỉ có trong những bộ phim kinh dị của Mỹ.
Họ từng trốn chạy vào rừng sâu và chờ chết.
Những bệnh nhân phong này tập trung thành một xóm nhỏ giữa rừng, trên vách núi, sống tách biệt hoàn toàn với đồng bào dân tộc trong vùng. Họ dựng những túp lều tranh và sống bầy đàn như người nguyên thủy.
Đàn ông không đủ sức đi săn bắn, đàn bà không đủ sức trồng trọt. Họ nhặt rau rừng, tước vỏ cây để ăn đúng như bầy thú. Họ nằm liệt cô đơn trên vũng mủ máu nhờn nhoét, ruồi bọ lúc nhúc trong những túp lều dơ bẩn và mòn mỏi chờ một cái chết thê thảm.
Tình cảnh cuộc sống kinh hoàng của những người cùi khi ấy còn nguyên vẹn trong ký ức của ông Sinh và những người đầu tiên khám phá ra một thế giới thê lương kinh hoàng giữa đại ngàn Sông Mã, nơi vùng đất tận cùng của tỉnh Sơn La.
Họ bị đồn là những xác chết sống dậy.
Gặp được đoàn người cùi, ông Sinh cùng một số đồng nghiệp chuẩn bị cho việc thành lập làng phong.
Từ đây, những người bệnh phong ở các bản làng thuộc 3 tỉnh Sơn La, Lai Châu, Nghĩa Lộ (ngày đó có tỉnh Nghĩa Lộ) được các bác sĩ, y tá lùng sục mang về chăm sóc.
Khi thành lập, làng cùi có 50 bệnh nhân, đến năm 1960, số bệnh nhân đã lên đến 250 người. Làng phong ngày đó nằm trên bản Pháy. Thế nhưng, cái tên bản Pháy chỉ là trên giấy tờ, trên bản đồ địa chính của xã, người dân Sông Mã vẫn chỉ biết đến nó với một cái tên đầy sự kinh hãi: Bản Hủi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu vì... điều giản dị Có hàng ngàn lý do để anh ấy yêu bạn. Bạn đừng nghĩ là những lý do đó phải to tát, thiêng liêng lắm. Nhiều khi chúng thật bình dị, thân thương. 1. Gọi điện cho chàng không với một lý do nào cả. Chàng sẽ nhận điện thoại và mỉm cười hạnh phúc: "Hình ảnh mình đã chiếm trọn trái tim cô...