30 năm không cắt móng tay
Ông Huyền chăm chút bộ móng tay 50 cm rất cẩn thận, không để dính nước, đi mưa thì bọc nilon và không cho ai ngủ chung để tránh hỏng móng.
Ông Lưu Công Huyền (ở xóm 4, xã Giao Yến, Giao Thủy, Nam Định) là người sở hữu “móng tay quỷ” và được đán.h giá là người có móng tay dài nhất Việt Nam. Ông bảo: “Nhiều người lúc đầu nhìn thấy móng tay của tôi mà phát khiếp, có người mặt tái mét. Nhiều trẻ nhỏ khóc thét vì sợ. Có người bảo tôi có “móng tay quỷ”, cũng đúng thôi vì cả tỉnh chẳng ai có móng tay dài thế này”.
Ngồi vào bàn, phải khó khăn lắm ông Huyền mới cầm được ấm nước. Việc cầm chén nước để uống càng khó khăn hơn. Những móng tay xoăn tít dài loằng ngoằng giống như những con giun đất đang giãy giụa ở đầu ngón tay. Ông Huyền thở dài: “Cái móng tay dài chỉ tổ dọa trẻ con là hiệu nghiệm”.
Ông Huyền thổ lộ: “Tôi sinh năm 1958, là con thứ 7 trong gia đình có 10 anh chị em. Hồi nhỏ tôi đã định theo nghề thầy cúng bắt ma. Nhưng bố tôi bảo, đắc đạo vô tâm không có hậu nên tôi không theo. Tuy học hành chẳng được đến nơi đến chốn nhưng tôi có một cái tài mà ai cũng phải thừa nhận”.
Những móng tay dài được ông Lưu Công Huyền nuôi dưỡng 33 năm nay.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu bé Huyền đã có biệt tài hội họa. Học lớp 2 trường làng cậu đã có thể vẽ được bất cứ thứ gì theo mẫu. Bức vẽ đầu tiên mà Huyền thực hiện trước sự bất ngờ của gia đình là chân dung người cha đang ngồi uống rượu. Ông lấy nhọ nồi vẽ cảnh người cha đang uống rượu, ông bố thấy con có khiếu hội họa muốn cho học hành tử tế để thành tài, ngặt một nỗi nhà nghèo nên đành bất lực. Ngoài ra, việc thêu thùa, đắp tượng cũng được cậu bé Huyền thực hiện rất thành thục, giống như một nghệ nhân đầy kinh nghiệm.
Lạ một điều là tất cả những công việc ấy tự tay ông làm được mà không phải qua đào tạo bất kỳ trường lớp nào. Lớn lên một chút, ông đi làm MC đám cưới, đám ma. Chính cái duyên ăn nói lưu loát đã khiến cô gái làng bên tên là Nguyễn Thị Thuận “say” chàng đứ đừ. Họ kết duyên chồng vợ, và cũng từ lúc này Lưu Công Huyền bắt đầu có thú vui không giống ai là nuôi móng tay dài.
Cho đến nay, đã tròn 33 năm ông Huyền nuôi móng. Cũng ngần ấy năm, không biết bao nhiêu lần ông bị vợ giục cắt móng tay. Rồi danh hiệu “ dị nhân” được gắn cho ông Huyền như một duyên nợ. Chỉ cần nhắc tới “Huyền móng” thì cả huyện Giao Thủy ai cũng nhớ đến người đàn ông kỳ dị lẫn những tài hoa.
Nói về thú vui nuôi móng tay, ông Huyền có vẻ rất hào hứng. Tuy nhiên, ông chia sẻ: “Cái thú vui gì cũng phải kỳ công mới có ý nghĩa. Người ta chơi chim, chơi cây, chơi xe… tôi chỉ thích chơi móng tay dài. Nuôi móng tay khó hơn nuôi con nhiều. Phải thật cẩn thận, kỳ công đến từng động tác thì mới giữ được”.
Theo ông Huyền, hơn 30 năm qua gần như rất ít khi ông chạm tay vào nước. Vì khi móng tay dính nước sẽ mềm ra như bún và dễ bị rụng. Thậm chí khi đi xe trời mưa, ông phải cẩn thận ủ tay vào trong áo hoặc dùng túi nilon ủ hai bàn tay lại không cho nước ngấm vào.
Mang “móng tay quỷ” nhưng ông Huyền rất tài hoa.
Video đang HOT
Ngay cả việc tắm rửa của ông cũng rất hạn chế và phải nhờ đến vợ. Công đoạn mặc áo mới là nan giải nhất, vì móng dài lại loằng ngoằng nên ở hai cánh tay áo phải xẻ tà cho dễ mặc. Thậm chí, bao nhiêu năm nay ông Huyền không để ai ngủ cùng giường vì sợ bị đè hỏng móng.
Nhất là khi ăn uống, nhiều khi ông phải nhờ người khác bón hộ. Điều này bất tiện nhất trong những bữa tiệc đám đình. Nhưng ông Huyền cũng luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người khi ông xuất hiện ở bất cứ nơi đâu.
Ông Huyền kể: “Có lần do sơ suất nên bị rụng một cái móng mà tôi mất ăn mất ngủ vì tiếc. Cũng có lần tôi bị ta.i nạ.n suýt chế.t vì giữ gìn móng tay. Có người bảo cho tôi tiề.n với điều kiện cắt móng tay đi, tôi thẳng thừng khước từ. Vì đã là thú vui thì có tiề.n trăm bạc vạn tôi cũng không đổi”.
Ngỡ “dị nhân” nuôi móng sẽ là người gàn dở nhưng không, ông Huyền vốn có má.u nghệ sĩ, lại lang thang khắp nơi vẽ vời nên kết giao được với nhiều bạn bè. Đến đâu, ông Huyền cũng cố thuyết giảng về thú chơi móng tay với sự cầu kỳ hiếm có. Vì thế, với ông để móng tay dài không đơn thuần chỉ là thú vui mà còn được nâng lên thành “đạo”.
Hiện nay, công việc chính của ông Huyền là vẽ hoa văn cho đình đền miếu mạo và các nhà thờ ở địa phương. Vốn là con trai thầy đồ nên ông Huyền cũng rất giỏi chữ Nho và thư pháp. Ngoài việc thực hiện các tác phẩm hội họa tại quê nhà, “dị nhân” Lưu Công Huyền còn là tổ trưởng của nhóm các họa sĩ chuyên phục chế hoa văn cổ cho các đình đền miếu mạo không chỉ trong tỉnh Nam Định và còn rộng khắp ở các tỉnh thành khác.
Ông bảo: “Hơn 30 năm qua là vô vàn những hạnh phúc khi tôi đem đôi bàn tay có những móng dài đi chu du khắp nơi. Ai cũng tò mò, cũng muốn xem và học hỏi cách nuôi nhưng hiếm người theo được. Tôi sẽ còn nuôi móng dài nữa chứ không dừng lại ở con số 50 cm như hiện nay”.
Theo Ngoisao
Siêu nhân đời thực phát ra điện, chạy như máy
Khác với người thường, "siêu nhân" có khả năng đặc biệt đến khó tin.
1. Người phát ra điện
Ông Ma Xiangang, đến từ thành phố Đại Khánh, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc có thể thắp sáng bóng đèn nhờ năng lượng từ đôi bàn tay, điều chỉnh dòng điện hay có thể chạm tay trần vào dòng điện 220V mà không bị làm sao.
Ông Ma Xiangang
Ông Ma cho biết mình bỗng phát hiện ra khả năng phát ra điện cách đây 21 năm. Trong một lần đang xem phim với vợ, chiếc tivi bỗng nhiên bị tắt ngóm. Ông Ma thấy một sợi dây điện bên ngoài bị đứt, không chần chừ, ông dùng tay trần để kiểm tra và nối lại đoạn dây bị đứt mà không cảm thấy có dòng điện nào chạy trong cơ thể. Kể từ đó, ông nhận thấy cơ thể mình miễn nhiễm với dòng điện và dường như ông càng tràn trề năng lượng hơn.
Dần dần, ông Ma trở nên nghiệ.n chạm tay vào dòng điện. Tuy nhiên, ông cũng có thể kiểm soát được dòng điện áp truyền vào cơ thể mình. Ông Ma còn sử dụng khả năng đặc biệt của mình để tiến hành trị liệu mát-xa thấu nhiệt cho người khác.
Qua các phân tích, các chuyên gia đã phát hiện ra khả năng của ông Ma xuất phát từ đôi bàn tay của ông. Da bàn tay của ông Ma thô ráp và khô hơn bình thường, vì vậy nó có chức năng như một đôi găng tay cách điện. Dòng điện đi vào cơ thể ông Ma chỉ có 6 miliampe, trong khi giới hạn an toàn cho người bình thường là 8 10 miliampe.
Tuy nhiên, các chuyên gia cũng không thể khẳng định được khả năng của ông Ma sẽ kéo dài đến bao giờ. Vì vậy, họ cũng đưa ra cảnh báo với ông khi ông thường xuyên chạm tay vào dòng điện.
Ngoài ông Ma ra, trên thế giới còn xuất hiện rất nhiều những trường hợp khác có khả năng phát ra điện như ông Jose Rafael Marquez Ayala đến từ Puerto Rico anh Hoàng Ngọc Hùng ở tỉnh Nghệ An, Việt Nam hay ông Slavisa Pajkic ở thành phố Pozarevac, Serbia...
2. Người chạy như cái máy
Dean Karnazes là một vận động viên điền kinh người Mỹ có sức khỏe dẻo dai đến lạ thường. Anh có thể chạy 350 dặm liên tục trong 3 ngày đêm không ngủ và chỉ mang theo pizza để cầm hơi dọc đường.
Và mới đây là thử thách 50 quãng chạy tại 50 bang trong 50 ngày liên tiếp. Karnazes có thể chạy liên tiếp không ngừng nghỉ như một cái máy mà không cảm thấy mệt mỏi.
Bí mật về sức khỏe dẻo dai của Karnazes đã được khám phá sau một cuộc xét nghiệm nho nhỏ. Các chuyên gia cho biết, dựa vào chỉ số CPK đo được trong má.u, người ta sẽ xác định được cơ thể có bị hao tốn nhiều năng lượng hay không. Chỉ số CPK của một vận động viên thông thường sau 1 quãng chạy là 2.400, trong khi CPK của Karnazes chỉ có 447 sau... 25 quãng chạy liên tiếp.
Các xét nghiệm cũng cho thấy cơ bắp của anh cũng ít bị căng thẳng hơn so với người thường. Chúng đã quen thuộc với cường độ luyện tập không ngừng nghỉ của Karnazes. Ngoài ra, lượng má.u lưu thông trong hệ thống tuần hoàn của Karnazes cũng nhiều hơn so với người bình thường vì vậy anh cũng bị mất nước lâu hơn. Chính vì cơ thể khác thường của mình, mà Karnazes được mệnh danh là "chiếc máy chạy" của thế giới.
3. Người có tài sao chép tuyệt đỉnh
Stephen Wiltshire, 39 tuổ.i, là một họa sỹ kiến trúc người Anh. Anh được chẩn đoán mắc căn bệnh tự kỷ nhưng lại có khả năng sao chép lại những cảnh quan chỉ sau duy nhất một lần nhìn thấy và vẽ lại bằng... những gì nhớ được.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là Wiltshire có thể vẽ lại chính xác quang cảnh một thành phố, từ vị trí của những tòa nhà, cho đến kích cỡ và tỷ lệ phân bố của cả những cánh cửa sổ, cửa ra vào hay cổng vòm... đều được sao chép lại y như cảnh thật.
Đến 5 tuổ.i, Wiltshire mới biết nói. Và từ đầu tiên mà anh nói chính là "giấy", và từ thứ hai là "bút". Anh đã đi du lịch khắp thế giới suốt 25 năm để vẽ quang cảnh khắp các thành phố.
Lý giải về kỹ năng tuyệt đỉnh của Wiltshire, các chuyên gia cho biết căn bệnh tự kỷ đã cản trở các phần não bộ liên kết xử lý với nhau. Vì vậy, nó khiến não bộ gặp khó khăn trong việc phát hiện và xử lý thông tin. Nhưng chính sự thiếu hụt này lại giúp Wiltshire có được khả năng đặc biệt kia.
Năm 2006, Wiltshire trở thành một thành viên trong Hiệp hội Đế chế Anh chuyên ngành nghệ thuật. Trong cùng năm, anh cũng mở một phòng triển lãm nghệ thuật ở London, Anh.
4. Người băng
Wim Hof, 53 tuổ.i, người Hà Lan được biết đến với danh hiệu "Người băng". Hof có khả năng chịu lạnh tốt đến nỗi có thể bơi trong hồ băng ở Bắc Cực, hay chỉ mặc chiếc quần đùi và vùi mình trong tuyết mà vẫn không bị giá rét đán.h gục vì cơ thể của ông rất hiếm khi bị hạ nhiệt. Suốt hơn 20 năm nay, ông đã thử nghiệm khả năng đặc biệt của mình trong điều kiện thời tiết cực kỳ khắc nghiệt.
Lý giải về khả năng đặc biệt của mình, Hof cho biết ông đã tập thiền. Các nhà khoa học cũng đã khám phá ra rằng Hof có thể tự kiểm soát hệ thống thần kinh và miễn dịch với giá lạnh là do tập trung suy nghĩ và ngồi thiền. Nói một cách cụ thể hơn, Hof có thể tự kiểm soát được giải pháp đối phó với cái lạnh bằng cách tập trung suy nghĩ.
Các nhà khoa học cho rằng trường hợp của ông Hof là rất đặc biệt, không phải ai cũng có thể học tập và làm được theo.
5. Người có phản xạ thần tốc
Isao Machii, người Nhật Bản lại được biết đến với phản xạ thần tốc của một siêu nhân. Anh luôn dùng thanh kiếm katana để thực hiện những thủ thuật tuyệt vời của mình như gọt vỏ táo hay chẻ viên đạn làm đôi.
Mặc dù viên đạn đang bay với tốc độ 50m/giây, thậm chí với mắt thường cũng khó có thể định vị được nhưng Machii lại có thể bắt kịp với tốc độ của nó chỉ bằng một nhát kiếm.
Thực ra, Machii không dùng mắt để nhận biết viên đạn mà anh dùng cảm giác để xác định. Nếu như với người thường, thói quen sẽ mách bảo con người ta phải định trước được hướng đi của vật bằng thị giác của mình. Nhưng điểm khác biệt ở Machii là não bộ của anh nhạy bén đến mức có thể nhận diện được những vật di chuyển cực nhanh, thậm chí mắt thường không thể nhìn thấy. Anh dùng cảm giác để dự đoán hướng đi và đích đến của vật.
Theo vietbao
'Dị nhân' nghiệ.n ăn côn trùng ở Quảng Ngãi Đây là thói quen kỳ lạ của ông Ngô Văn Tùy, 53 tuổ.i ở đảo Lý Sơn. Ông Tùy cho biết, ông bắt đầu 'thưởng thức' món ăn độc đáo này lần đầu tiên vào năm 1984. Khi đó, ông là một anh lính trẻ của Tiểu đoàn 103 (đóng quân ngay trên đảo Lý Sơn). Trong một đêm đứng gác, khi phát...