30 năm ‘Hồng Lâu Mộng’: Những chuyện chưa kể
‘ Hồng Lâu Mộng’ 1987 là tác phẩm kinh điển trong lòng công chúng, bất chấp thời gian.
Đạo diễn Vương Phù Lâm của Hồng Lâu Mộng bản 1987 từng chia sẻ: “Sau khi quay xong phim, tôi nói với Âu Dương Phấn Cường là đừng làm diễn viên nữa, cháu không thể diễn được các nhân vật khác đâu. Cháu chính là Giả Bảo Ngọc, cũng giống như Trần Hiểu Húc là Lâm Đại Ngọc, Trương Lợi là Tiết Bảo Thoa, Đặng Tiệp là Vương Hy Phượng”. Quả vậy, sau này dù có nhiều phiên bản khác nhau, diễn viên có đẹp như thế nào, quần áo có hoa mỹ ra sao, đầu tư nhiều đến đâu, kỹ xảo tiến bộ như thế nào, Hồng Lâu Mộng năm 1987 vẫn là bản chính thống và kinh điển nhất trong lòng khán giả.
“Hồng Lâu Mộng”- bộ phim đầu tiên của Trung Quốc công khai tuyển diễn viên
Năm 1979, đạo diễn Vương Phù Lâm cùng đoàn đại biểu Cục truyền thông quốc gia đến thăm công ty BBC của Anh. Khi thấy những tác phẩm nổi tiếng của các quốc gia trên thế giới đều được đưa lên màn ảnh, ông tự hỏi rằng: Tại sao các tác phẩm của Trung Quốc lại không thể?
Ông ôm ý niệm quay Tứ đại danh tác trong suốt 2 năm liền. Tới năm 1981, Vương Phù Lâm quyết định sẽ làm Hồng Lâu Mộng. Lý do là vì đây là một bộ phim chủ yếu được quay trong nhà, còn Tam Quốc, Thủy Hử và Tây Du Ký đều yêu cầu những hiệu ứng hiện đại.
Tấm ảnh hiếm hoi của các cố vấn chuyên gia trong đoàn làm phim.
Cuối năm 1981, đài truyền hình Trung ương mở cuộc họp chuyên đề để nghiên cứu việc cải biên của Hồng Lâu Mộng, tháng 2/1983 thành lập đoàn làm phim, tháng 5 thành lập tổ biên kịch, tháng 8 thành lập tổ cố vấn và tới tháng 12 bản nháp đầu tiên được hoàn thành hoàn thành, đồng thời đoàn cũng bắt đầu quá trình tuyển diễn viên.
Tiêu chuẩn chọn diễn viên của Vương Phù Lâm là: “Không biết diễn kịch không thành vấn đề, mấu chốt là phải giống nhân vật trong nguyên tác”. Thế nên, trong dàn nghệ sĩ của Hồng Lâu Mộng, những người từng đóng phim chiếm chưa tới một nửa, còn lại đa số đều không phải là diễn viên chuyên nghiệp: Đặng Tiệp là diễn viên hát Xuyên Kịch, Thành Mai (đóng Nguyên Xuân) cũng là diễn viên hát Bản Kịch, Hồ Trạch Hồng (diễn Giả Tích Xuân) hát Việt Kịch, Kim Lợi Lợi (diễn Giả Nghênh Xuân) là MC, Trương Lợi là diễn viên múa, Trần Hiểu Húc biểu diễn tạp kỹ… Thời điểm ấy, “Đại Ngọc” vào phủ mới chỉ 12 – 13 tuổi, “Bảo Ngọc” lớn hơn một chút, “Bảo Thoa” lớn nhất cũng chỉ mới 15 tuổi.
Dàn diễn viên được chọn đều là người mới, hơn một nửa đều không có kinh nghiệm diễn xuất.
Đội ngũ làm phim mở một cuộc tuyển chọn công khai với yêu cầu là: “những cô gái khoảng 20 tuổi, có vẻ đẹp cổ điển, có thể vào Giả phủ”. Đây có thể nói là buổi tuyền diễn viên công khai đầu tiên của Trung Quốc. Thư ứng cử được gửi đến nườm nượp. Người phụ trách việc lọc thư tín Vương Quý Nga nhớ lại, có một cô gái trong thư viết: “Thưa đạo diễn Vương, cháu rất thích Hồng Lâu Mộng, cháu có thể diễn Lâm Đại Ngọc. Nếu bác không tuyển cháu, bác sẽ hối hận. Hãy gửi điện báo để cháu có thể tới Bắc Kinh đi! Nếu bác còn không đồng ý, cháu sẽ tự sát…”. Vương Quý Nga sau khi đọc xong, phải nhanh chóng viết lại một bức thư hồi đáp, nói rằng cô bé không phù hợp với yêu cầu của phim, phải tập trung học hành, không được nghĩ linh tinh.
Chuyện chưa kể về những diễn viên trong đoàn
Vương Phù Lâm từng nói rất nhiều về lần đầu tiên của ông nhìn thấy Trần Hiểu Húc: vào một ngày mưa, Hiểu Húc xuất hiện với một chiếc ô trong tay, dáng người thanh mảnh. Cô mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, xinh đẹp như từ trong tranh bước ra, đúng là “Lâm muội từ trên trời rơi xuống”.
Nhưng điều khiến Vương Phù Lâm ấn tượng về Trần Hiểu Húc và muốn cô đến Bắc Kinh lại là bức thư giới thiệu của cô. Trong đó ngoài một tấm ảnh, còn có 2 bài thơ do cô viết. Đây mới là Lâm Đại Ngọc chân chính trong lòng Vương Phù Lâm: không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất của một nhà thơ.
Trần Hiểu Húc dựa vào tài tình của mình dành được vai Lâm Đại Ngọc, trở thành Lâm Muội “hình mẫu” trong lòng bao thế hệ khán giả.
Nói về Hy Phượng, Vương Phù Lâm từng chia sẻ: “Nhân vật Vương Hy Phượng không có học, nhưng diễn viên vào vai Vương Hy Phượng thì nhất định phải có văn hóa, Đặng Tiệp phù hợp điều này, cô ấy rất thích đọc sách”.
Video đang HOT
Trong tất cả các diễn viên, Đặng Tiệp gây nhiều tranh cãi nhất khi nhận vai Phượng Ớt. Khi đoàn làm phim đến Tứ Xuyên chọn diễn viên, có hơn mười cô gái đứng thành một hàng, thiếu nữ Đặng Tiệp khi ấy không hề khiến người ta chú ý. Biên kịch Vương Quý Nga từng nhận xét về cô: “Dáng người quá thấp, da quá đen, cũng không có gì nổi bật”. Nhưng sau khi trang điểm và lên hình, Đặng Tiệp ngay lập tức tỏa sáng, băng ghi hình của cô được mang về Bắc Kinh.
Đặng Tiệp vì không cao, một thời gian không được đoàn làm phim đánh giá cao, suýt nữa đã bị mất đi vai diễn Phượng Ớt.
Sau khi cô lên Bắc Kinh, có 3 ứng viên cho vai diễn Phượng Ớt: Nhạc Vận, Châu Nguyệt và Đặng Tiệp. Nhạc Vận và Châu Nguyệt đều cao ráo, xinh đẹp và có khí chất, còn Đặng Tiệp không được đánh giá cao. Thậm chí ngày nay vẫn có tin đồn, nếu không phải Nhạc Vận năm đó đến Hong Kong phát triển sự nghiệp thì Đặng Tiệp cũng không có cơ hội. Nhưng đạo diễn Vương Phù Lâm khẳng định: “Vương Hy Phượng trong lòng tôi luôn là Đặng Tiệp”. Ngoài ra ông chia sẻ mình còn thấy được chất chua ngoa từ cô gái Tứ Xuyên này. Cuối cùng, từ một người không được coi trọng, Đặng Tiệp đã khẳng định mình và chứng minh sự lựa chọn sáng suốt của Vương Phù Lâm bằng việc đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc trong Lễ giao giải Kim Ưng, cho vai diễn Vương Hy Phượng.
“Tiết Bảo Thoa” Trương Lợi lại được chọn nhờ nụ cười đầy khí chất. Ban đầu Trương Lợi là diễn viên ứng cử cho vai diễn Giả Nghênh Xuân, nhưng sau đó lại được phát hiện ra có khí chất của Bảo Thoa. Diễn viên Lý Giáp (người đóng Giả Xá) nói: “Cô ấy là diễn viên múa, khi biểu diễn diễn viên múa có một nụ cười rất tiêu chuẩn. Trương Lợi khi gặp bất kỳ ai cũng cười, cô ấy không nói nhiều nhưng nụ cười đã thể hiện nhiều ẩn ý, đây không phải là tính cách của Tiết Bảo Thoa sao?”.
Diễn viên Trương Lợi trong vai Tiết Bảo Thoa.
Âu Dương Phấn Cương là người cuối cùng gia nhập đoàn làm phim. Khi lớp huấn luyện diễn xuất đầu tiên kết thúc, mọi diễn viên đều được quyết định, nhưng vẫn chưa biết Giả Bảo Ngọc đang ở đâu. Mỗi lúc luyện tập, đoàn làm phim phải cử diễn viên nữ đóng thay vai của Giả Bảo Ngọc. Trên thực tế, những vở kịch Hồng Lâu Mộng trước đó vai diễn Giả Bảo Ngọc luôn do nữ diễn viên đảm nhiệm. Diễn viên Trương Ngọc Triển cũng từng tìm đến đạo diễn và đề nghị ông cho cô đóng vai này, nhưng Vương Phù Lâm không đồng ý: “Lần này tôi muốn tìm một diễn viên nam”.
Âu Dương Phấn Cương không quá cao, gương mặt trẻ con, đúng với hình tượng Giả Bảo Ngọc trong lòng đạo diễn.
Diễn viên Hậu Trường Sinh (vai Bắc Tĩnh Vương và Liễu Tương Liên) đã đề cử Âu Dương Phấn Cường cho đạo diễn. Mọi yêu cầu của cậu đều phù hợp với vai diễn Giả Bảo Ngọc: gương mặt trẻ con, cũng không quá cao, còn là diễn viên chuyên nghiệp. Sau khi nghe tin, Vương Phù Lâm ngay lập tức bay đến Tứ Xuyên đón Âu Dương Phấn Cường. Khi cậu thay đồ và lên hình, tất cả mọi người đều phải thốt lên: “Đã tìm thấy Giả Bảo Ngọc rồi!”.
Hành trình thành công của “Hồng Lâu Mộng”
Một ngày luyện tập của đoàn làm phim diễn ra như sau: Sáng sớm tập thể dục, sau đó sẽ nghe các chuyên gia văn học giảng bài về những câu chuyện và nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, buổi chiều tham gia lớp diễn xuất, luyện tập các phân đoạn và phải viết cảm nghĩ về nhân vật, buổi tối là thời gian luyện “cầm kỳ thi họa”, vừa là luyện tập, vừa là giải trí.
Trước khi quay cảnh Đại Ngọc đánh đàn, Âu Dương Phấn Cường hỏi Trần Hiểu Húc có cần đạo diễn tìm diễn viên đóng thế không? Trần Hiểu Húc lắc đầu. Ngay ngày hôm sau cô đến Học viện âm nhạc Trung ương tìm thầy dạy đánh bài Cao sơn lưu thủy. Thầy giáo rất ngạc nhiên và nói: “Tôi học đến 4 năm mới có thể đánh được như vậy, cô không biết gì về đàn cả lại đòi đánh Lưu thủy, không thể nào”. Nhưng trước sự khẩn cầu của cô, thầy cũng đồng ý dạy. Do ở lớp huấn luyện đã được học về cách đọc bản nhạc cổ, Hiểu Húc học rất nhanh, chỉ trong hai ngày đã đánh thành thạo bản nhạc.
Khi nhìn thấy “nàng Lâm Đại Ngọc” đánh đàn, đạo diễn đã phải vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ Trần Hiểu Húc cũng là một tài năng âm nhạc”. 30 năm sau khi nghĩ lại, Vương Phù Lâm vẫn cảm thấy tự hào: “Đó mới là biểu hiện của việc yêu vai diễn”.
Để Âu Dương Phấn Cường có thể nhanh chóng gia nhập vào giữa “hội chị em” của Đại Quan Viên, tìm được cảm giác của “Bảo nhị gia”, Vương Phù Lâm đã giao cho cậu một nhiệm vụ: Phải nghịch ngợm và có thể trêu đùa bất kỳ ai trong đoàn. Khi quay phim, Âu Dương Phấn Cương và Trần Hiểu Húc thường cùng nhau nghĩ ra những chiêu trò trêu chọc mọi người.
Thế nhưng, Âu Dương Phấn Cường là một cậu bé thật thà, chất phác, không nghĩ ra nhiều chiêu trò. Lúc đó Trần Hiểu Húc – một cô gái tinh nghịch – đã trở thành quân sư của cậu. Hai người bày trò trêu hết các chị em trong đoàn. Sau đó, họ còn quyết định trêu cả “bề trên”. Một lần trước giờ ngủ trưa, Phấn Cường và Hiểu Húc để nghiêng dát giường của diễn viên Lê Đình (diễn Giả Mẫu). Bà vừa nằm xuống, dát giường liền bị đổ làm bà ngã bịch xuống đất. Âu Dương Phấn Cường bị mắng một trận té tát vì chuyện này. Sau đó, cậu không còn dám trêu trọc các tiền bối nữa.
Một lần nghỉ Tết Nguyên đán, đoàn làm phim không ai được về nhà vì phải đón đoàn phóng viên từ Hong Kong tới phỏng vấn. Đây là một nhiệm vụ có liên quan tới chính trị nên yêu cầu tất cả các thành viên phải tham gia. Tới lúc chụp ảnh tập thể, mọi người mới phát hiện ra không thấy “Giả Bảo Ngọc” đâu cả. Hóa ra Âu Dương Phấn Cường đã trốn về Thành Đô để ăn tết, còn dặn dò Cao Lượng (diễn Giả Liên): “Nếu có người hỏi cậu cứ bảo tôi đi tới nhà cô ở Thiên Tân. Dù sao tôi cũng là Bảo Ngọc rồi, sẽ không bị đổi đâu. Đạo diễn cũng thích tôi nữa nên tôi mới dám làm như vậy”.
Còn chàng “Giả Bảo Ngọc” nay đã 54 tuổi cho rằng, điểm thành công của Hồng Lâu Mộng 1987 là cả bộ phim có được “tinh thần Hồng Lâu”: đoàn kết, tình bạn, cống hiến, trách nhiệm. Gần một năm nay, Âu Dương Phấn Cường toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 30 năm Hồng Lâu Mộng vào ngày 17/6 : “Mọi người đều già rồi, đầu tôi tóc cũng đã có sợi bạc, tôi sợ nếu không tụ họp với nhau thì sẽ muộn mất”.
Theo Ngoisao
Cưới nhau hơn 30 năm mới được chụp ảnh cưới lần đầu tiên
Năm anh 10 tuổi, vì bố làm ăn phá sản, nợ nần chồng chất đã nhảy lầu tự vẫn. Ngôi nhà mẹ con anh ở phải mang gán nợ cho người ta, mẹ đành dẫn anh lang thang khắp nơi, trải qua những ngày đói rét.
Nhưng được 1 thời gian sau , mẹ anh cũng buồn rầu sinh ra bệnh tật rồi cũng bỏ anh đi. Từ đó, anh trở thành trẻ mồ côi.
Sau khi bố mẹ đều qua đời, anh lúc đó 1 mình vật lộn với cuộc sống. Ban đầu anh vác nón đi ăn xin, sau đó lại đi nhặt rác kiếm tiền.
Năm 18 tuổi, sau nhiều lần nộp hồ sơ anh cũng xin làm công nhân trong 1 nhà máy, tuy đồng lương bèo bọt nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, không còn vất vả dầm mưa dãi nắng như xưa nữa. Ở đây, mọi người đều coi thường anh là đứa mồ côi, không cha mẹ, đã thế mỗi lần đồng nghiệp rủ đi chơi anh đều từ chối vì sợ tốn kém khiến họ càng không ưa hơn. Thế nhưng, chỉ có Nhung-cô gái duy nhất không chê bai anh và bảo vệ anh trước những lời giễu cợt của thiên hạ. Đơn giản bởi vì Nhung cũng có hoàn cảnh đáng thương không kém gì anh.
Nhung cũng là trẻ mồ côi, chỉ có điều cô thậm chí còn không biết bố mẹ mình là ai vì vừa lọt lòng đã bị bỏ rơi vì con gái sinh ra đã có vết chàm to tướng trên mặt. Khi gặp anh, Nhung lại đồng cảm và 2 người bắt đầu trò truyện nhiều hơn.
Cuối cùng, anh và Nhung yêu nhau và quyết định tổ chức đám cưới vào năm anh 20 tuổi. Nào ngờ, đúng lúc đó, anh phát hiện mình bị ung thư máu. Hôm đó, thấy Nhung hớn hở cầm mấy tờ thiệp mời đi đến dơ ra trước mặt, anh bèn quăng hết xuống đất khiến người yêu sững sờ:
-Ơ, anh làm sao vậy?
Anh ngập ngừng 1 lúc rồi nói:
-Không cưới xin gì nữa, anh sắp chết rồi.
Nhung ngạc hiên trợn mắt:
-Anh nói thế là sao?
Anh đưa tờ kết quả khám bệnh cho người yêu rồi im lặng. Đọc xong tờ giấy, Nhung cũng lặng đi 1 lúc, nhưng sau đó cô mỉm cười nói:
-Chỉ mới giai đoạn đầu thôi mà, nếu anh kiên trì điều trị thì sẽ mau khỏe thôi. Dù thế nào em vẫn sẽ lấy anh.
Nghe người yêu nói vậy, anh liền rưng rưng nước mắt ôm chặt cô. Đến ngày tổ chức đám cưới, hai vợ chồng anh mặc 2 bộ quần áo đồng phục của nhà máy, không hoa không nhẫn chỉ cùng nhau thề nguyện sống đến cuối đời.
(Ảnh minh họa)
Sau khi cưới xong, anh phải nhập viện điều trị, còn Nhung thì ngày đêm tăng ca kiếm tiền chạy chữa cho chồng. Mặc dù mới chỉ giai đoạn đầu nhưng việc chữa trị căn bệnh này gian nan vô cùng. Qua thời gian đầu tạm ổn, sau đó anh cứ vài ngày lại phải vào viện tiêm thuốc và làm liệu trình 1 lần.
Cứ như thế, chớp mắt 30 năm trôi qua, dường như phép màu để anh chống chọi lại căn bệnh ung thư đó chính là người vợ bên cạnh tần tảo sớm hôm để chăm sóc anh. Cũng vì căn bệnh quái ác đó mà vợ chồng anh không thể sinh con. Nhiều lần nghĩ thương vợ, anh đã đuổi cô khỏi nhà để cô tìm đến người đàn ông khác nhưng cô nhất quyết ở lại vì nói rằng ngoài anh ra cô sẽ không lấy ai khác.
Giờ cô đã khác xưa rất nhiều, khuôn mặt gầy gò hốc hác, vết chàm trên mặt trông càng rõ hơn. Thế nhưng, cả 2 người chưa bao giờ chê bai nhau, thậm chí càng nghèo khổ, càng xấu xí họ càng thấy thương nhau nhiều hơn.
1 hôm, trong làng có đám cưới, cô dâu mặc 1 chiếc váy trắng muốt bồng bềnh như công chúa đi ngang qua, Nhung thẫn thờ nhìn theo rồi đôi mắt đỏ hoe. Lúc ấy, anh đứng sau vợ mà chực trào nước mắt. Thì ra suốt hơn 30 năm qua làm vợ chồng, vợ anh đã chịu thiệt thòi biết bao nhiêu, cũng là người con gái đi lấy chồng lại chưa 1 lần được mặc váy cưới chụp ảnh. Thương vợ, anh quyết tâm âm thầm tìm đến 1 tiệm ảnh giá rẻ đặt lịch chụp.
Hôm đó, anh dẫn vợ đến tiệm ảnh trong sự bất ngờ của cô. Vì được chồng tạo bất ngờ quá lớn, Nhung chỉ biết rưng rưng xúc động.
Thế nhưng, khi vợ anh được trang điểm xong bước ra, cô chưa kịp hỏi chồng thấy thế nào thì anh bỗng nhiên ôm mặt khóc nức nở. Thấy vậy, Nhung chạy đến cạnh chồng ôm lấy anh:
-Anh làm sao thế? Có phải anh lại đau không?
Anh ngước mặt lên nắm tay vợ:
-Em đẹp lắm. Không còn thấy vết chàm nữa rồi. Đáng lẽ anh phải làm việc này sớm hơn, anh xin lỗi..
Nhung thở phào rồi bật cười:
-Em già rồi, đẹp đẽ gì nữa.
Anh lắc đầu vuốt má vợ:
-Dù em có già, có nếp nhăn thì đối với anh vợ anh vẫn là đẹp nhất trên đời. Anh xin lỗi, vì lấy anh mà em đã chịu khổ sở, không được sung sướng như người ta, thậm chí từ bỏ cả quyền làm mẹ. Nếu có kiếp sau, anh không muốn làm chồng em nữa.
Nghe thế, Nhung lại chau mày nhìn chồng:
-Nếu có kiếp sau, anh vẫn phải làm chồng em, để trả nợ cho em chứ.
Rồi cả 2 cùng mỉm cười, nhưng nhìn họ như vậy, những người xung quanh đều rưng rưng nước mắt.
Lửa / Theo Thể thao Xã hội
Điều ít biết về vai ông Phương trong 'Sống chung với mẹ chồng' Gây dấu ấn với hàng loạt vai phản diện trên màn ảnh, trong lần đầu hoánđổi làm ông bố hiền lành trên màn ảnh trong Sống chung với mẹ chồng,diễn viên NSƯT Trần Đức có cảm xúc khó tả. "Ông Phương" không được phép lén lút ngoại tình! Từng ghi điểm với những vai ác, phản diện nhưng lại nhận lời vào vai...