3 việc đơn giản, nhưng nếu không làm được sẽ đáng tiếc vô cùng
Cuộc sống vốn dĩ không có chỗ để chờ đợi, nếu bạn thật sự yêu thương ai đó, đừng ngại ngần nói ra, đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn màng.
Không biết cách bày tỏ tình cảm của mình
Một nhà tâm lý học tâm sự, bà từng gặp một người đàn ông có tuổi, và điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời ông ta chính là không thường xuyên bày tỏ tình cảm của họ với những người ông thương yêu, và đã để tuột mất nhiều cơ hội đáng tiếc.
Cuộc sống vốn dĩ không có chỗ để chờ đợi, nếu bạn thật sự yêu thương ai đó, đừng ngại ngần nói ra, đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn màng. Bằng không dẫu hối tiếc bao nhiêu cũng không thể thay đổi được gì cả.
Mất quá nhiều thời gian để lo lắng
Video đang HOT
Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 của Tây Tạng từng nói, ” Nếu môt vân đê co thê giai quyêt đươc, vây thi không cân phai lo lăng. Nêu môt chuyên đa không thê giai quyêt đươc, vây thi lo lăng cung vô ich, chi băng đưng lo lăng nưa”.
Thực ra, cuộc sống vốn tồn tại nhiều điều đáng lo nghĩ. Còn nhỏ thì lo chuyện học hành, lớn hơn chút nữa thì lo chuyện công việc, sau đó thì lo gia đình, con cái. Cả cuộc đời chỉ quay cuồng trong những nghĩa vụ, trách nhiệm, chúng ta bào mòn bản thân trong sự lo lắng. Vậy nhưng, càng lo lắng càng chẳng thay đổi được điều gì. Chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ hơn thôi.
Thay vì lo lắng, hãy nghĩ đến những điều tích cực, và tận hưởng cuộc sống.
Bực bội, cay nghiệt với người thân một cách tùy tiện
Bố mẹ sinh ra ta, công lao như trời biển. Vậy nhưng, đáng tiếc thay, nhiều người càng lớn càng xa cách và lạnh nhạt với cha mẹ của mình.
Con người ra ngoài lúc nào lễ phép với người người nhưng lại cáu gắt, hà khắc với hai thân sinh ra họ. Tại sao con người thường bực bội người thân, bởi vì cho rằng chắc chắn người thân sẽ không bỏ ta mà đi.
Nhưng hãy nhớ rằng, cứ mãi hà khắc với người thân rồi sớm muộn sẽ mất đi người thân yêu của mình.
Về quê biếu tiền mẹ chồng, nào ngờ tôi bị bà đưa một quyển vở ô ly chi chít chữ kèm đề nghị gây sốc
Sự tính toán và tỉ mỉ của mẹ chồng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên xen lẫn khó chịu.
Con dâu dù có thân thiết với nhà chồng đến nhường nào thì cũng vẫn chỉ là người dưng nước lã. Đâu đó còn xuất hiện sự tỵ nạnh, dè chừng và tính toán. Quả thực những điều này nghe phũ phàng, đau đớn mà thật khó tránh khỏi. Đen đủi sao, nghịch cảnh mẹ chồng luôn soi mói, xét nét con dâu lại xảy ra ngay với trường hợp của tôi.
Tôi lấy chồng được 10 năm nhưng chưa một khi nào mẹ chồng tôi tỏ ra vui vẻ khi nói chuyện với tôi cả. Cảm giác tôi giống như cái gai trong lòng bà ấy, rằng bà chỉ đợi thời cơ để nhổ những điều chướng mắt. Về lý do, tôi nghĩ một phần là vì gia cảnh nhà ngoại tôi không mấy khá giả, chẳng có khả năng đem lại lợi lộc gì cho mẹ chồng. Phần khác là vì tôi là dâu trưởng nhưng lại sinh 2 con gái, nằm ngoài mong mỏi về cháu trai của mẹ chồng.
Biết là mình không làm vừa lòng được mẹ chồng, tôi đành khuất mắt trông coi, lặng lẽ cúi đầu nhẫn nhịn để tránh cãi vã, mâu thuẫn. Vậy mà cuộc đời này vẫn chẳng cho tôi hai chữ "bình an".
Sau khi đẻ đứa con gái thứ hai được khoảng 2 năm, chồng tôi đột ngột qua đời sau một cơn bạo bệnh. Anh rời xa mẹ con tôi mà chẳng có cơ hội nói lời từ biệt. Ở đám tang của anh, tôi khóc ngất đi rất nhiều lần, phải can thiệp cả biện pháp y tế. Có những khoảnh khắc tôi muốn lao xuống sông chết quách đi cho xong, bỏ lại trần gian để theo anh. Nhưng vì nghĩ thương hai đứa con còn nhỏ nên lòng lại không nỡ.
Sự ra đi của anh đúng là bất ngờ. Nhưng sửng sốt hơn là anh đã lập di chúc từ rất lâu rồi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao chồng tôi lại tính toán được xa như vậy. Trong bản di chúc có đề cập rõ một khoản nhỏ dành cho mẹ chồng, còn lại hầu hết tài sản đều thuộc về ba mẹ con tôi. Chính tôi sẽ trực tiếp cai quản một văn phòng nhỏ mà anh đang điều hành. Cũng may nhờ văn phòng tư vấn bất động sản đó khá tốt nên cuộc sống của mẹ con chúng tôi không quá vất vả, khổ cực.
Lại nói về mẹ chồng, sau khi chồng tôi mất, bà cũng ít hỏi đến tôi và hai cháu hẳn. Thi thoảng gọi điện về quê, tôi được nghe cô út bảo bà không muốn gặp. Suốt ngày mẹ chồng chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ như đang mong ngóng hình bóng con trai trưởng mình trở về. Nghĩ cũng thật tội cho bà, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dạo gần đây, văn phòng tư vấn bất động sản của nhà tôi chốt được vài lô đất lớn nên nhận về hoa hồng rất hậu hĩnh. Tôi định bụng sẽ "tán lộc" cho mọi người, trong đó có cả mẹ chồng. Cũng lâu rồi tôi với hai con chưa về quê thăm bà. Nào ngờ, chuyến đi này cũng là lúc tôi nhận ra lòng dạ của mẹ chồng vẫn mãi chẳng thay đổi.
Tôi đưa mẹ chồng 10 triệu, trong lòng cứ ngỡ bà sẽ cảm ơn hoặc vui vẻ. Nào ngờ, mẹ chồng chạy ngay vào trong phòng ngủ cầm ra một quyền sổ ô ly. Thoáng nhìn qua, tôi thấy quyển sổ đó chi chít chữ và các bảng kẻ. Rồi mẹ chồng nói những lời lẽ hết sức cay nghiệt:
"Đây, quyển sổ này là khi con trai tôi mất đi, tôi đã nhờ người ghi chép lại tiền phúng viếng đám ma. Giờ chị đưa bao nhiêu tiền gì cho tôi thì thống kê đủ trong này, để mai mốt tôi đi trả lễ nhà họ. Đưa được có 10 triệu bạc mà tưởng là to đấy à? Con trai tôi mất chắc chắn để lại không phải là ít. Chị đừng có mà giấu nhẹm đi, kẻo không xong với tôi đâu!"
Chân tay tôi bủn rủn, đúng là trong quyển sổ ô ly kia có ghi chi tiết từng người đến viếng bao nhiêu ở lễ tang của chồng tôi. Nhưng có nhất thiết phải rạch ròi và bắt bẻ tới mức đáng sợ như vậy không? Tôi nghe xong mà cảm thấy mẹ chồng thật ích kỷ, chỉ biết đặt điều cho con dâu mà không nghĩ đến cảm xúc đau lòng của tôi. Rồi thêm cả một tư tưởng độc hại là chồng tôi để lại nhiều của nả và tôi chỉ biết hưởng thụ.
Mọi người thử xem giờ tôi nên xử sự thế nào cho vừa lòng người phụ nữ hẹp hòi kia đây?
Chồng chửi mắng khi tôi dạy dỗ con riêng của anh Tôi chỉ muốn bảo ban con gái riêng của chồng để cháu biết cư xử lễ phép hơn, vậy mà anh mắng chửi tôi những lời cay nghiệt như dao đâm vào tim. Tôi là người phụ nữ đã qua hai lần đò nhưng vẫn không tìm được hạnh phúc. Tôi luôn quan tâm, chăm sóc người khác, trong khi chồng trước hời...