3 năm yêu đơn phương người chưa từng gặp mặt
Trải qua 3 năm, tình cảm của tôi đối với bạn vẫn rất nhiều, luôn nghĩ về bạn ấy. Tôi có nên nói cho bạn ấy biết tình cảm đơn phương này không?
ảnh minh họa
Tôi 25 tuổ.i. Ba năm trước khi là sinh viên năm 4 tôi vẫn độc thân. Bạn có ý định giới thiệu cho tôi cậu em họ cũng chưa có người yêu, cùng tỉnh, cho tôi Facebook của người đó. Lúc đấy tôi không để ý, coi như chỉ là cuộc nói chuyện vui và quên việc đó lúc nào không hay. Cho đến khi cậu em thi đại học, bảo tôi tìm hiểu giúp về ngành đào tạo của một trường đại học. Tôi không quen biết ai học ở trường đó, chợt nhớ tới cậu em họ của bạn ngày trước định giới thiệu. Tôi cố nhớ lại tên Facebook rồi kết bạn với cậu ấy.
Video đang HOT
Hai người bắt đầu nói chuyện, câu chuyện càng ngày càng cuốn hút, tôi thấy bạn ấy rất tình cảm, chân thành và vui tính. Tôi bắt đầu có cảm tình với bạn này mặc dù chưa gặp bao giờ. Từ đó trở đi chúng tôi nói chuyện với nhau hàng ngày, chuyện trên trời dưới biển. Bạn tỏ ra rất quan tâm, hỏi han, tâm lý làm tôi thấy gần gũi. Chúng tôi nói chuyện như vậy trên Facebook khoảng 2-3 tháng rồi bạn hỏi tôi số điện thoại, sau đó gọi cho tôi.
Nghe giọng nói của bạn tôi rất vui, nói chuyện với nhau rất thoải mái. Từ đó ngoài Facebook chúng tôi còn hay gọi điện nhắn tin qua điện thoại. 5 tháng sau tôi thấy có thông tin học tiếng Nhật trên Facebook của bạn, bạn nói học tiếng để đi Nhật. Khi nghe thấy câu trả lời ấy tôi rất buồn, cũng chỉ biết khuyên cậu ấy học cho tốt. Sau đó chúng tôi vẫn nói chuyện và bạn ấy hình như cũng không muốn nhắc đến chuyện đi Nhật với tôi.
Một thời gian sau, tôi biết bạn ấy sắp đi Nhật 6 năm, tôi rất buồn và suy nghĩ nhiều, biết mình yêu bạn rồi. Thời gian sắp đi Nhật bạn gọi điện nhắn tin rất ít và bảo bận nhiều việc, từ đó chúng tôi nói chuyện ít hơn và tần suất cứ giảm dần. Khi trên Facebook của bạn đăng những hình ảnh bên Nhật, tôi mới biết bạn đã sang đó.
Từ đó trở đi bạn không còn nhắn tin cho tôi nữa, chỉ tôi chủ động nhắn tin và hỏi thăm sức khỏe, cuộc sống có tốt không thôi. Đến nay khi đã trải qua 3 năm, tình cảm của tôi đối với bạn vẫn rất nhiều, luôn nghĩ về bạn ấy. Tôi cũng không biết bây giờ bạn còn tình cảm với mình không hay từ khi xác định đi Nhật là bạn đã chấm dứt tình cảm. Tôi có nên nói cho bạn ấy biết tình cảm bấy lâu nay và tiếp tục đợi để phát triển tình cảm? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh tiề.n đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc tiề.n, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề tiề.n nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi tiề.n đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi tiề.n ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí tiề.n trong nhà, bà ấy đã nổi má.u cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số tiề.n đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần tiề.n ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số tiề.n đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số tiề.n, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số tiề.n đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc tiề.n đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số tiề.n 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay tiề.n đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng chử.i rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp chế.t. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Ra riêng Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con... Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo...