3 năm vô sinh, anh đuổi tôi ra đường và cái kết rơi nước mắt
Tôi có nên nói với chồng để chúng tôi đoàn tụ hay nuôi con một mình đây? Trong lòng tôi bây giờ thật sự trăm mối tơ vò…
Tôi kết hôn với Tùng khi tròn 25 tuổi. Tốt nghiệp đại học xong, tôi về quê công tác, cũng tại đây, tôi quen Lâm, anh là bác sỹ ở bệnh viện huyện.
Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Thú thực tôi đã hi vọng nhiều vào cuộc hôn nhân này, bởi gia đình tôi không trọn vẹn. Bố mẹ tôi ly hôn từ khi hai chị em tôi còn nhỏ.
Tôi đã vẽ nên trong đầu một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên chồng và những đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nhưng cuộc sống có vẻ không suôn sẻ như tôi mong muốn.
Cưới nhau hơn 2 năm mà tôi vẫn không có bầu. Đi khám sức khỏe thì kết quả bình thường, cả hai vợ chồng đều không có gì bất thường nhưng không hiểu sao mãi chúng tôi vẫn không có em bé.
Tôi nghe người nọ người kia mách, cũng đi cắt thuốc bắc, thuốc nam rồi đông tây y đủ loại nhưng chẳng mang lại kết quả gì.
Càng ngày, tình cả giữa hai vợ chồng càng phai nhạt. Tôi mang tội không biết đẻ nên chẳng có chút tiếng nói nào trong nhà. Chồng ngày càng xa lánh tôi, cái cách mà anh nhìn tôi lúc nào cũng đầy chán nản.
Video đang HOT
Mẹ chồng cũng đối xử với tôi rất cay nghiệt, bà gọi tôi là loại “cây độc” không ra trái. Bà nói không biết kiếp trước bà làm nên tôi gì mà kiếp này phải chịu quả báo nặng nề đến thế này.
Rồi tôi phát hiện chồng có bồ, tôi không biết anh bắt đầu mối quan hệ này từ khi nào. Nhưng lúc tôi bắt chồng nói ra sự thật, anh nổi đóa lên nói với tôi: “Cô làm vợ mà không biết đẻ thì im đi, cô không có tư cách gì để bắt ép tôi phải thế nọ thế kia với tôi. Tôi không thể để gia đình này tuyệt tự tuyệt tông được. Cô còn muốn làm vợ thì im đi, nếu không tôi và cô ly dị”.
Những lời chồng nói như sét đánh ngang tai. Tôi chua chát câm nín mà trong lòng vụn vỡ. Hóa ra, tôi ở trong gia đình này, vốn dĩ chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.
Sau đó không bao lâu, chồng viết đơn ly hôn, đưa cho tôi ký. Anh nói anh không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa, anh muốn bắt đầu cuộc sống khác. Chúng tôi đường ai nấy đi sau đó không lâu.
Tôi đã tự nhủ với bản thân phải thật mạnh mẽ và cứng rắn. Chia tay rồi tôi sẽ xin con nuôi, sẽ chăm sóc con thật tốt và sống hạnh phúc. Tôi sẽ tự bù đắp lại cho mình, như thế thôi là đủ rồi. Tôi không cần gì hết nữa.
Nhưng trớ trêu thay, chia tay chồng 1 tháng, tôi phát hiện mình có thai. Lúc ấy, trời đất như quay cuồng trước mắt tôi. Vui mừng vì được làm mẹ, nhưng cũng xót xa vì con tôi sinh ra trong hoàn cảnh cha mẹ éo le đến vậy. Tôi không biết nên làm gì bây giờ nữa. Bạn bè biết chuyện, người thì khuyên tôi ở vậy nuôi con, người thì khuyên tôi đến nói với chồng rồi đoàn tụ. Vì nuôi con một mình sẽ rất vất vả, hơn nữa, con tôi lớn lên phải có cha có mẹ, nếu không sẽ thua thiệt rất nhiều…
Tôi rối như tơ vò vậy, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ… Tôi nên làm gì bây giờ đây?
Theo Khỏe & đẹp
Rơi nước mắt khi biết lý do chồng lao vào căn nhà đang bốc cháy
Được nghe lại hành động của chồng, nước mắt tôi cứ lăn dài trên má. Tôi vẫn luôn trách anh vô tâm, không quan tâm tôi, nhưng giờ thì tôi hiểu, ngoài anh và gia đình thì sẽ không còn có ai yêu thương tôi và mẹ tôi đến như thế.
Chồng ngồi đó với gương mặt lo lắng không thôi, còn người thì đầy vết trầy xước, máu me và những vết bỏng nhẹ.(Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng ở cái tuổi 22, thật ra thì cái tuổi ấy được xem là khá sớm so với chúng bạn. Vì tôi cũng là một cô sinh viên mới ra trường, lại chưa ổn định công việc nữa. Người ta cứ nghĩ là do tôi có em bé trước nên phải cưới. Nhưng thật ra thì không phải như vậy, tôi cưới chỉ vì chúng tôi cũng yêu nhau đến 4 năm đại học, thứ hai là cưới cho bố tôi an tâm, vì ông bị bệnh và biết rằng sẽ không qua khỏi.
Sau ngày cưới hạnh phúc của vợ chồng tôi chưa đầy 2 tháng sau thì bố tôi qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông nắm tay tôi, trao lại lần nữa cho chồng và dặn dò hãy yêu thương tôi, thay ông chăm sóc tôi và mẹ tôi. Tôi thì không còn nghe được gì thêm nữa, chỉ vì nước mắt lúc ý cứ giàn dụa khắp gương mặt. Khi bố qua đời, vì mẹ chỉ có mình tôi nên tôi bàn với chồng về việc sẽ chăm sóc mẹ. Chồng cũng vui vẻ đồng ý mà không ý kiến gì như người ta. Vì đó là mẹ vợ chứ đâu phải mẹ chồng, nhưng sống với nhau, anh rất tôn trọng mẹ tôi, yêu thương mẹ như mẹ ruột của mình. Tôi cảm thấy tự hào về tình yêu của anh lắm.
Cưới nhau được hơn 1 năm, chúng tôi vẫn kế hoạch chỉ vì muốn kiếm chút vốn liếng để làm ăn và tranh thủ dành dụm khi còn trẻ. Chúng tôi hiểu khi có con sẽ có râất nhiều khoản phải chi. Tôi thấy chồng hàng ngày cắm đầu vào làm, chỉ làm việc tất bật với công việc, anh dành ít thời gian ở nhà hơn, ít quan tâm mẹ và tôi hơn. Anh đi từ sáng sớm, khi về là nửa đêm. Còn tôi làm giờ hành chính nên rất đúng giờ, hầu như cả nửa năm vợ chồng tôi không đụng chạm gì nhau. Cho đến ngày, chồng tôi cầm về một cuốn sổ đỏ. Đấy là mảnh đất anh đã mua được sau nửa năm cố gắng cùng với cuốn sổ tiết kiệm và tiền bạc.
Nhưng rồi, chưa kịp chuyển sang căn nhà mới khang trang vì chưa xây xong, lúc ý vẫn đang thi công thì căn nhà cũ của tôi đã bị bốc cháy. Cũng chỉ tại bất cẩn, để nồi thịt kho tàu trên bếp mà quên mất rồi đi ngủ. Nửa đêm, thấy khó thở, tỉnh dậy đã thấy nhà một màu trắng xóa, tôi khua chồng dậy, rồi tức tốc chạy ra ngoài trước khi ngọn lửa bùng lên. Nhưng ra đến ngoài, tôi sặc khói nên chỉ nghe được chồng hỏi có saokhông, tôi nói không rồi chỉ kịp nhìn thấy chồng lao vào căn nhà đang bùng cháy lần nữa rồi ngất lịm.
Được nghe mọi người kể lại, khi tôi ngất đi, hàng xóm ra chỉ thấy tôi nằm đó vội gọi xem cứu thương. Ngọn lửa vẫn bùng cháy dữ dội, được hơn 10 phút sau mới thấy chồng tôi ra, anh chùm chăn kín và bế theo một đống chăn bùng nhùng, trong đó là mẹ tôi. Mẹ tôi đã già cả, nên bà cũng yếu rồi, hít một chút khói nên đã ngất lịm mà không thể ra ngoài được. Anh lấm lem, tay chân bỏng vài chỗ mà vẫn ôm mẹ tôi ra.
Cả mẹ và tôi đều được đưa đi viện cấp cứu. Được một lúc, tôi tỉnh lại trước mẹ, thấy chồng ngồi đó với gương mặt lo lắng không thôi, còn người thì đầy vết trầy xước, máu me và những vết bỏng nhẹ. Mãi một lúc sau mẹ tôi mới tỉnh lại, chồng ngồi túc trực chẳng khác nào là mẹ ruột mình đang nằm viện, bác sĩ phải giục mãi anh mới chịu rời phòng tôi và mẹ để băng bó vết thương.
Mấy bác hàng xóm cũng ở đó cứ khen mẹ tôi có phước và khen tôi may mắn vì lấy được một người chồng sẵn sàng hi sinh mình để cứu lấy mẹ vợ và vợ. Tôi thì chỉ rơi nước mắt khi nhìn thấy chồng. Vậy mà tôi cứ trách anh vô tâm, anh không tốt, đến giờ phút này tôi mới thấu hiểu, nếu chồng tôi không phải người đàn ông tốt thì sẽ chẳng còn người đàn ông nào tốt trên đời.
Theo Một Thế Giới
Có nhà lầu, xe hơi, bạc tỷ nhưng tôi vẫn rơi nước mắt vì cô độc Nhiều khi tôi chỉ ước gia đình mình được như ngày xưa. Tuy khó khăn, tuy vất vả nhưng vợ chồng đồng lòng chung sức, sớm tối có nhau. Vợ chồng tôi kết hôn được hơn chục năm, có với nhau 2 mặt con, đủ nếp đủ tẻ. Người ngoài vẫn nói tôi sung sướng khi lấy được anh, bởi anh thành đạt,...