3 năm tình nghĩa là vậy sao anh?
Những lúc khó khăn trong cuộc sống chúng tôi luôn bên nhau, giúp đỡ nhau vượt qua. Nhưng bao kỉ niệm đẹp vậy tôi phải làm sao? Tôi muốn xoá hết nhưng sao tôi nỡ…
Anh và tôi đều là cán bộ công chức, chúng tôi làm cùng trong một quận. Anh năm nay 30 tuổi còn tôi 28 tuổi, cả hai đều được đánh giá là ngoan, hiền và con nhà tử tế. Chúng tôi yêu nhau 3 năm vẫn không thể đến được với nhau vì bố mẹ anh không đồng ý. Gia đình anh chê tôi xấu không hợp với anh, gia đình tôi không môn đăng hậu đối với nhà anh.
Trước đó tôi cũng đã từng yêu một lần và từng chia tay cũng do gia đình người ta phản đối chúng tôi không hợp tuổi nên thật sự ngay từ đầu tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ với anh, tôi sợ lại đau khổ một lần nữa… Nhưng anh vẫn kiên trì ở bên cạnh tôi, quan tâm, chăm sóc, thuyết phục tôi cùng anh cố gắng thuyết phục gia đình, tôi thương anh nhiều lắm!
Nhà tôi cách cơ quan 12 km trong khi nhà anh cách nơi anh làm chưa đầy 2 km, vậy mà ngày nào cũng vậy, dù mưa bão, nắng gió hay rét mướt anh cũng dậy sớm đưa tôi đến cơ quan rồi mới về đi làm. Ba năm yêu nhau trừ thời gian anh và tôi đi công tác, những lần cãi nhau hoặc anh đi khám bệnh cộng lại có lẽ chúng tôi xa nhau đến 30 ngày. Ngày nào cũng vậy, hết giờ làm là anh về với tôi, chúng tôi cùng xem phim hoặc cùng chơi game, cùng nhau đi cafe. Hai ngày nghỉ cuối tuần anh cũng ở bên cạnh tôi, lúc ấy tôi thấy hạnh phúc thật đơn giản, luôn bên nhau chăm sóc cho nhau có lẽ chỉ thế thôi là đủ! Những ngày tháng luôn bên nhau…
Công việc của anh là phải đi trực ở nhà thờ chính vào đêm Noel, anh nói trước khi quen tôi anh luôn phải đi làm một mình đến qua 12h đêm mới được về. Năm 2008 lần đầu tiên tôi bên anh trong đêm Noel, anh nắm tay tôi đi khắp nơi trong khuôn viên nhà thờ, cùng hoà vào dòng người rước kiệu trong đêm lễ, tôi đã hạnh phúc biết nhường nào khi nghĩ rằng sẽ mãi nắm tay anh thế này. Không bao giờ anh cô đơn trong đêm Noel nữa.
Nhớ ngày mới quen có lần tôi kêu đau bụng anh đưa tôi vào viện khám mãi mà không ra bệnh, anh thì lo lắng chạy quanh đăng ký cho tôi chiếu chụp, khám đủ thứ, tôi thì vừa đau vừa buồn cười khi thấy anh hâm hâm. Tôi hay bị dị ứng, yếu người một chút là mẩn đỏ, khi chưa có anh tôi hay bướng, mẩn tự khỏi, không bao giờ uống thuốc nhưng rồi từ ngày có anh bên cạnh, mỗi lần tôi như vậy anh lại lo cho tôi từng miếng ăn, từng viên thuốc, canh cho tôi ngủ mới về! Tôi lại hay bị dị ứng hải sản, ăn thì không sao nhưng nếu để vỏ hải sản gây xước da thì tôi sẽ ốm nên ăn ở nhà hay đi cùng cơ quan anh đều ngồi bóc cho tôi chứ nhất định không cho tôi động vào. Mọi người cơ quan thấy anh thương tôi vậy ai cũng mừng cho tôi, tôi hạnh phúc lắm!
Tôi thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra… (Ảnh minh họa)
Hôm anh đưa tôi về quê để bốc mộ cho bà nội anh, tôi vừa sợ vừa lo vì lần trước chỉ là về chơi còn lần này là việc của gia đình, chỉ con cái cháu chắt trong nhà tham gia… anh đã luôn bên tôi, luôn nắm chặt tay tôi.
Video đang HOT
Rồi lần tôi cãi nhau với gia đình vì bố mẹ muốn tôi chia tay anh, mấy tháng liền tôi không ăn cơm nhà. Thương tôi, anh cũng khuyên tôi nhưng cái bản chất ương bướng của tôi thì anh cũng bất lực (anh chỉ biết tôi cãi nhau với gia đình chứ không biết lý do). Không biết làm thế nào, thương tôi nên anh cứ chiều đến đi làm về anh lại xuống nhà rồi cùng tôi đi ăn tối. Với đồng lương công chức chúng tôi cũng chẳng bao giờ có bữa cơm tử tế, lúc thì đĩa cơm rang, khi thì bát bánh đa, bát xôi qua bữa… thời gian đó chắc chỉ những hôm tôi nói dối mệt không muốn ăn, bảo anh ở nhà ăn cơm rồi xuống chơi với tôi thì anh mới có bữa cơm đàng hoàng. Như thế thì sức mấy chịu được, sau vài tháng hai đứa tôi trông như hai cái xác di động, tôi thương anh nhiều lắm. Cứ thế tôi thấy khổ quá, chia tay có lẽ sẽ tốt cho cả hai, nói với anh điều đó tôi đau lòng lắm, anh không đồng ý, tôi mắng anh, tôi đánh anh, tôi nói yêu anh tôi khổ quá, tôi không muốn yêu như thế này nữa… Hai đứa lại ôm nhau khóc, thật sao những lúc ấy khổ quá…
Những lúc khó khăn trong cuộc sống chúng tôi luôn bên nhau, giúp đỡ nhau vượt qua. Nhưng bao kỉ niệm đẹp vậy tôi phải làm sao? Tôi muốn xoá hết nhưng sao tôi nỡ…
Yêu nhau ngần ấy năm tôi cũng hiểu anh phần nào. Tôi biết anh đang giúp một cô bé mới về quận, tôi hiểu không đơn giản là thế. Đó là một cô gái xinh xắn, cao ráo, trẻ trung, họ hàng lại làm quan chức trong quận. Lúc ấy tôi đã nghĩ anh đến được với cô ấy cũng tốt vì một cô bé như thế chắc gia đình anh cũng chẳng phản đối với lại về đường chính trị anh sẽ có chỗ dựa. Với lại tôi và anh cứ bên nhau thế này thì được gì? Có đến được với nhau đâu mà có đến với tôi thì anh mất nhiều hơn là được vì tôi chẳng có gì ngoài tình yêu dành cho anh! Nghĩ được như vậy nhưng tôi vẫn không đành lòng, tôi vẫn mong đấy là phút xao lòng của anh, rồi anh sẽ về bên tôi. Nhưng không, sự thật phũ phàng hơn tôi tưởng. Một ngày anh nói anh bận công việc không thường xuyên xuống với tôi được, anh vẫn nhắn tin, gọi điện cho tôi, khoảng 2 tuần sau tôi đi qua và nhìn thấy anh ngồi cùng cô bé ấy trong quán quen của chúng tôi, anh cũng nhìn thấy tôi! Tôi đi thẳng về, không nói một lời nào với anh, anh cũng vậy, không một lời giải thích, tôi hiểu có lẽ mọi chuyện đã chấm hết!
Anh chia tay mà không nói nửa lời với tôi… Bạn anh qua nhà tôi chơi nói anh sắp cưới, tôi sốc, chúng tôi mới xa nhau chưa đến 2 tháng mà, tính đến ngày anh cưới thì chúng tôi mới xa nhau có 2 tháng 5 ngày.
Tôi thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra! Tôi phải đối diện thế nào đây? Ba năm qua là gì vậy? Bao kỷ niệm! Chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Có ai nói giúp tôi là chuyện gì đang xảy ra không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nên chọn anh miền bắc hay miền trung?
Anh miền bắc cho em những cảm xúc thật nhưng anh miền trung lại có quá nhiều tình nghĩa với em. Nên chọn ai bây giờ?
Em là người miền trung, năm nay đã 24 tuổi, thế nhưng vẫn còn đi học, hiện em là SV năm cuối của một trường ĐH. Việc học của em không tốt, do chính em tự tạo ra như thế. Em đã tự nhủ là cố gắng học nhưng em không còn tâm trí để học nữa. Rắc rối thêm là trong chuyện tình yêu, em cũng là cô gái xinh xắn về mặt hình thức, tính tình dễ gần, nên có rất nhiều người thích, cho nên em rất khó chọn lựa và hậu quả là giờ vẫn chưa có người yêu.
Hiện tại có hai người thích em, một người là người miền bắc, yêu em thật lòng, rất quan tâm đến em, luôn muốn xây dựng hạnh phúc tương lai với em, nhưng thực tế là hiện tại anh chưa có việc làm, anh năm nay đã 28 tuổi, tính anh nóng nảy, khó kiềm chế, nhưng chưa bao giơ anh đánh em, anh còn theo đạo nữa. Anh nói sẽ về quê lập nghiệp rồi sau đó chờ em ra trường thì xin cưới, nhưng em không muốn theo đạo, em cũng có tình cảm với anh, cảm giác rất thật, nhưng nghĩ về tương lai em thấy mờ mịt. Anh nói sẽ chờ em, nếu lấy không được thì khi nào em lấy chồng thi anh mới cưới vợ.
Thực sự em yêu anh ấy, nhưng về nghĩa thì em nợ một người khác rất nhiều, có thể cả cuộc đời của em không trả nổi, anh này là người miền trung, một người có tính tình khô khan, chân chất và thật thà, tụi em đẽ quen nhau gần 4 năm, và có ý định khi em ra trường sẽ cưới. Về mặt vật chất anh giúp đỡ em rất nhiều, anh rất tốt mỗi khi em cần đều có mặt, nhưng thật sự em không có cảm xúc khi ở bên anh.
Thời gian đầu quen anh, em cũng hơi thích, nhưng ngày càng nhạt dần. Anh thật sự rất khô khan, hiện anh có một công việc tốt và có khả năng thăng tiến. Anh nói, nếu em học không ra trường thì mình chia tay, bởi vì anh rất muốn em tự lập, không muốn em dựa dẫm. Em biết anh nói thế là nghĩ tốt cho em, nhưng hiện trạng tình hình học tập của em rất tệ, em thật sự đã nản với việc học. Thế nên, dạo này anh rất lạnh nhạt với em, anh nói để em tập trung với việc học, em thấy rất buồn và muốn chia tay, rồi anh cũng chấp nhận.
Anh người miền trung giúp em khá nhiều về tiền bạc (Ảnh minh họa)
Hè vừa rồi trong khi ba em bệnh thì anh đi du lịch với công ty, và vui vẻ chụp ảnh với một người con gái khác rất tình cảm, không mảy may quan tậm đến em, nhưng khi đi về anh vẫn đối xử với em bình thường, và còn tặng quà cho em. Em hỏi thì anh nói đó chỉ là chụp ảnh, không có gì, nhưng sau một thời gian chính em là người chủ động muốn quay lại. Giữa em và anh có một mối liên hệ về mặt tài chính, chưa giải quyết được. Và tụi em chỉ liện hệ như những người bạn, ít đi chơi, ít gặp mặt.... Mặc dù hình thức là em là người yêu của anh nhưng anh nói em học ra trường, đi làm, thì tự khắc tình cảm của anh sẽ quay về với em.
Em hỏi sao anh khô khan vậy, sao anh nhẫn tâm với em trong khi em đau khổ khi ba em mất, lúc đó anh không ở bên cạnh em, anh nói tại anh bận chuẩn bị đi nước ngoài. Rồi một thời gian sau, anh cũng về quê em thắp nhang cho ba em, em cũng đã ra mắt nhà của anh. Dạo này tình cảm của bọn em có khởi sắc, nhưng những lời em góp ý tốt với anh, thì anh không nghe, anh nói vì em là người yêu, vẫn chưa có ràng buộc nhiều lắm nên anh không nghe. Anh nói nếu không lấy nhau thì là bạn tri kỷ, nên đôi khi em nhường nhịn anh rất nhiều, trong từng câu nói, từng cử chỉ, vì anh em đã thay đổi tính tình sao cho hoàn hảo hơn bởi em nghĩ không có ai tốt như anh với em.
Tuy nhiên, em vẫn không có cảm xúc với anh, vì thế, đôi khi em muốn hét với anh là, em muốn chia tay, em muốn cho anh thấy em không cần anh, có lẽ em không yêu anh chăng, em chỉ muốn cho anh sợ sẽ mất em, nhưng em làm không được, tình trạng của em lúc này dở dở, ương ương. Em không hiểu được con người anh. Nếu sau này lấy anh em sẽ có tương lai, nhưng em không biết liệu có hạnh phúc không, em cứ nghĩ lấy rồi sẽ hạnh phúc từ từ cũng được. Em có nói với anh là, nếu em di làm được, kiếm ra tiền được thì em mới lấy anh, còn không chia tay, và anh cũng đồng ý. Anh nói tình yêu khác với hôn nhân, em phụ thuộc vào anh quá sẽ không hạnh phúc.
Thật sự em vẫn không hiểu được con người anh là thế nào. Nhiều khi em muốn từ bỏ tất cả việc học để theo anh người miền Bắc tìm một cuộc sống mới, tức là về quê anh lập nghiệp, nhưng vì gia đình, họ hàng có truyền thống của em mà em không thể sống với chính cảm xúc của mình. Nếu theo anh, thì em sẽ bỏ tất cả để làm lại với hai bàn tay trắng, mà em thì thấy khó làm lại quá. Em sợ sau này, mình không có công việc, nhỡ đổ vỡ thì em lại càng khổ hơn, và em đã không dám quyết định điều đó. Song thực sự anh mới là người cho em cảm xúc thật.
Tuy nhiên, anh người bắc, tuổi lại rất kỵ với em, nếu lấy nhau là ly biệt, còn một bên là nghĩa là anh miền trung, rất hợp tuổi về mọi mặt, em nên chọn ai??? Em đang rất bối rối, em chưa đi quá giới hạn với ai cả. Tất cả chỉ ở mức bình thường thôi vì ai cũng nói là tôn trọng em. Em thấy mình rất tệ, em là dân chuyên tin, nhưng em mất căn bản kiến thức quá nhiều nhiều. Em lại bị áp lực từ nhiều phía, có lẽ em nghĩ mình chết đi sẽ thoải mái, không vướng bận điều gì nữa, nhưng em không làm được, em vẫn phải sống, nhưng sống không ra hồn. Em phải làm gì bây giờ? (Em gái).
Anh người miền bắc thì cho em nhiều cảm xúc (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái đã 24 tuổi nhưng vẫn còn đi học. Tuy nhiên, chuyện học của em không tốt vì em mất căn bản quá nhiều. Đã thế, em lại bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm khi không biết chọn ai.
Để sự việc đến tình trạng này, có lẽ em phải xem xét lại nghiêm túc bản thân mình. Em có bao giờ đặt ra câu hỏi, tại sao 24 tuổi mà mình vẫn học đại học, trong khi bạn bè đã ra trường đi làm và có tương lai rộng mở? Cũng có nhiều người vào đại học muộn hoặc thi mãi không đỗ, nhưng khi đã đạt được điều đó, họ phải cố gắng rất nhiều để không phụ công bố mẹ cho ăn học, không phí công sức mình đã thi vào đại học, nhưng em thì khác. Việc mất căn bản của em có lẽ là do em quá lười học và mải chơi, thiếu ý chí, do đó, em đã tự đánh mất đi tương lai của mình.
Về chuyện tình cảm, em là người khá tính toán và thực dụng. Thực chất, em không yêu ai trong cả hai anh chàng đó, mà chỉ là yêu bản thân em. Anh người miền trung, em thấy anh ấy tốt bụng, có khả năng và tiền bạc nên yêu để được giúp đỡ. Và quả thật, anh ấy đã giúp đỡ em khá nhiều về tiền bạc. Tuy nhiên, anh ấy lại là một người khá quyết đoán và tự lập, nên anh ấy yêu cầu em cũng phải như vậy, không được dựa dẫm vào anh. Chính điều đó đã khiến cho em bực mình và muốn chia tay. Song, cuối cùng, vì sức mạnh kinh tế nên em lại quay lại với anh ta dù tình cảm đã không còn. Chị thực sự thấy sợ những cô gái thực dụng quá mức như em.
Về anh chàng miền bắc, em có cảm xúc với anh ấy. Song anh ấy lại không có việc làm, em cũng không thích theo đạo cùng anh ấy, em không thể bỏ gia đình, họ hàng để về quê anh lập nghiệp. Xét một cách công bằng thì em cũng không yêu anh ấy. Bởi khi yêu một người là ta chấp nhận mọi thứ của người ta, sẵn sàng theo người ấy đi mọi nơi và cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Còn em, một khi cái gì cũng đưa lên bàn cân như vậy thì chứng tỏ em không yêu ai và em chỉ là một cô gái quá tính toán và thực dụng.
Do vậy, cách tốt nhất trong thời gian này, em nên nhìn lại bản thân mình, chịu khó học hành lại cho tử tế mà ra trường. Chuyện tình yêu thì nên để đó vì thực chất em không yêu ai cả mà chỉ là sự tính toán sao cho có lợi nhất của em. Em nên dành thời gian ra để ôn lại kiến thức, sau này ra trường có việc làm tử tế thì sẽ có nhiều cơ hội cuộc sống cũng như tình cảm khác. Khi quyết định với một ai, phải đặt tình cảm lên hàng đầu, sau đó mới là những thứ khác. Nếu lúc nào cũng vì kinh tế hay soi xét từng ly từng tý thì sẽ không bao giờ có hạnh phúc. Không phải cái gì cũng tính toán và đưa lên bàn cân được.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thử một lần yêu bằng con tim! Anh à! Em chuyển đến sống ở thành phố này được 11 năm rồi, 11 năm đó không dài cũng không ngắn, trong 11 năm đó dù chỉ ở khác phường chúng ta cũng không hề biết có sự tồn tại của nhau trên thế giới. 11 năm đó cuộc sống của 2 chúng ta cứ song song mà trôi qua trong yên...