3 năm rồi, anh có vợ còn em vẫn cô đơn!
Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết.
2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy nắm lấy tay người yêu, ngã vào lòng anh mà thủ thỉ:
- Anh à, mình chia tay đi!
- Sao vậy em?
- Anh có thấy em gầy đi không, có thấy em hốc hác không?
- Em gầy lắm, anh thương em lắm
Cái câu &’anh thương em lắm’ của anh như nhát dao cứa vào trái tim cô. Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. Thương em lắm, Thúy càng nghe càng hiểu, chuyện chẳng lành sẽ xảy ra cho cuộc tình của hai đứa. Anh tiếp lời:
- Nhưng tại sao chúng ta phải chia tay?
- Mẹ anh bắt em phải bỏ anh, mẹ sẽ không cho chúng ta yêu nhau đâu anh
- Nhưng tại sao?
- Vì em con gái nhà quê, vì gia đình em quá nghèo, vì bố mẹ em làm nông dân trong khi gia đình anh toàn là gia giáo, quan chức. Vì em đũa mốc chòi mâm son. Vì em là đứa không biết điều, dụ dỗ anh để khiến anh mê muội rồi hi vọng bước chân vào gia đình anh, làm dâu nhà anh và sau này đòi phân chia tài sản
- Mẹ anh nói vậy sao? Mẹ anh còn nói gì nữa
- Mẹ anh đưa cho em tiền, nhiều lắm! Số tiền lớn ấy em muốn giữ, em không bỏ được. Em sẽ mang theo bên mình, đi một nơi khác để lập nghiệp bằng số tiền mẹ anh cho em. Tiền nhiều như vậy, sao nỡ bỏ đi….
Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô…(ảnh minh họa)
Vừa nói Thúy vừa khóc. Những chuyện tình bị gia đình ngăn cấm và cho tiền ép bỏ, cô thực sự chỉ từng xem trên phim. Cô cũng đã từng căm ghét những nhân vật trong phim ấy đến tận xương tủy, những người đàn bà ngăn cấm con cái thật không đáng làm mẹ. Nhưng giờ, cô không ngờ có ngày, nó lại nghiệm vào chính cuộc đời cô.
Video đang HOT
Cô khóc như mưa khi nói tới giá trị của đồng tiền. Anh bảo:
- Em thật sự cần tiền sao?
Thúy cười:
- Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không?
Nét mặt Thúy lạnh tanh khiến anh sợ. Thực sự, Thúy làm như vậy vì Thúy quá hận người đàn bà kia. Hận bà ta khinh cô, hận bà ta coi trọng giàu khinh nghèo, chỉ nghĩ đến việc ngăn cản mà không nghĩ đến chuyện tình cảm của con cái mình. Vì họ nghĩ, họ giàu như vậy không thiếu gì những cô gái bám theo con họ, sẵn sàng xin chết và toàn là những cô gái danh giá, giàu có. Chứ đừng nói là những cô gái giống như Thúy đây…
Thúy biết, Thúy quá yêu anh và anh cũng không có tội gì. Nhưng nhất định là lần cuối, không còn cơ hội tiếp theo cho cuộc tình này. Cô đã quyết định chia tay. Vì nếu như cưới anh, anh sẽ phải từ bỏ gia đình và việc đó, một người như anh khó mà làm được. Thúy nghĩ vậy. Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô…
Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. (ảnh minh họa)
Nghe Thúy nói, anh còn tưởng Thúy cũng tham tiền thật, cũng không vì tình yêu dành cho anh mà cố gắng được. Anh giận Thúy, quay mặt đi. Và cuộc chia tay nhẹ nhàng như thế dù Thúy chưa kịp nói lời từ biệt với người cô yêu.
Cô khóc, khóc hết nước mắt, khóc đau quặn tim vì không thể nào chịu được sự chia xa này. Chỉ có cô mới thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại khổ sở như thế này? Cô thầm nhủ, giá như có thể được làm lại, thà là cô không yêu anh, thà là cô không dám nhận những ngày hạnh phúc để bây giờ con tim đau đớn, cảm giác nghẹn đắng, không thể nào thở nổi…
Thúy ra đi như vậy. Cô chia tay anh vì cái sự nghèo. Nghèo đã làm cô mất đi hạnh phúc và có thể mãi mãi sau này, nhiều hơn thế nữa.
……….3 năm sau
Như một định mệnh được sắp đặt, Thúy tìm lại quán quen, nơi trước đây cô và anh đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Thúy muốn tìm lại quá khứ và từ ngày chia tay anh, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đi qua những nơi mà hai người đã từng hẹn hò. Chỉ là lần này, cô đã chọn quán cà phê, nơi cô và anh trao cái nắm tay đầu tiên.
Ngồi thưởng thức những điệu nhạc du dương, Thúy thấy lạnh sau gáy. Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình, một cảm giác vừa lạ vừa quen, giống như trong phim vậy. Thúy ngồi im rồi quay lại, giống như muốn bất ngờ để người ta không hướng ánh mắt đi chỗ khác, để bắt quả tang. Và Thúy nhận ra, ánh mắt người đàn ông đàn nhìn chằm chằm Thúy. Anh là ai, là người của 3 năm trước…
Đúng rồi, chính là anh. Nhưng bây giờ sao nhìn anh tiều tụy, già, gầy và đen thế. Anh khác hẳn anh của ngày xưa, đẹp trai, phong độ, lịch lãm. Thúy không dám tin là anh nên còn ú ớ định chào, thì anh đã cười một nụ cười hiền. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, đó là anh, mối tình cách đây 3 năm của Thúy.
Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng chào anh, như hai người xa lạ. (ảnh minh họa)
Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng, chào anh, như hai người xa lạ. Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng sao Thúy run thế, không nói thành lời, vẫn như ngày nào.
Bất giác, Thúy nhìn vào tay anh, chiếc nhẫn cưới xoay ngược, có lẽ vì nó quá lỏng. Anh đã có gia đình:
- Anh khỏe không, anh được mấy cháu rồi ạ?
- Ừ, anh khỏe, còn em? Anh cám ơn, anh mới có một cháu, em thế nào, mấy cháu?
Thúy cười, cười hiền và buồn rười rượi. So với những người con gái may mắn thì Thúy thua xa. Thúy mới chỉ có một mình, chẳng có cháu nào cũng chẳng có anh nào bên cạnh. Từ ngày chia tay anh, Thúy không yêu được ai, Thúy đau khổ tìm về kí ức, sống những ngày tháng mệt mỏi, tủi hổ.
- Chị nhà anh chắc xinh lắm, giỏi lắm nhỉ!
Anh cười ngượng ngạo:
- Không, chị cũng bình thường thôi, không xinh cũng không giỏi.
- Chị cùng quê với em
Thúy ngạc nhiên khi anh nói tiếp
- Cùng quê nhưng là người huyện khác. Bố mẹ cô ấy cũng giống như bố mẹ em, làm nông nghiệp. Các cụ quý anh lắm, tính tình hiền lành chân chất. Mỗ lần anh đưa cu Tí về quê là các cụ mừng lắm, quý con quý cháu. Người ở quê thật thà, tốt bụng thật!
- Thế mẹ anh…?
Thúy ngập ngừng. Anh hiểu câu hỏi của Thúy rằng, tại sao mẹ anh lại cho anh lấy cô ấy. Anh chưa cần đợi Thúy nói hết đã trả lời:
- Ban đầu cô ấy cũng giống em, cũng sợ hãi mẹ anh. Cũng lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý và cũng định chạy trốn. Nhưng sau đó, anh đã động viên cô ấy ở lại bên anh, dù có thế nào anh cũng đấu tranh. Anh không muốn một lần nữa, vì bố mẹ anh mà anh lại đánh mất tình yêu của mình. Cô ấy đã nghe lời anh, cố gắng vượt qua mọi áp lực. Dù là đến giờ, bố mẹ anh vẫn chưa thực sự đồng ý cô ấy, nhưng anh đã là người chồng để cô ấy tin tưởng. Anh đã nỗ lực hết mình, đi làm kiếm tiền, không dựa vào bố mẹ để bố mẹ tin là anh có thể làm được tất cả. Cô ấy cũng vậy… Tình yêu không quan trọng giàu nghèo chỉ cần chúng ta cố gắng mà em. Cô ấy đã mấy lần ra đi, cũng bị mẹ anh dùng tiền mua chuộc, nhưng cô ấy đã không nhận tiền…
Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. (ảnh minh họa)
Nói đến đây, nước mắt Thúy trào ra. Cô khóc vì hối hận đã không ở lại bên cạnh anh, đã không giữ anh lại. Cô còn khóc vì thật ra, anh có hiểu cô hay không? Mấy năm qua, anh vẫn nghĩ cô dùng số tiền của mẹ anh để nuôi bản thân mình sao? Cô đâu có nhận đồng tiền nào, cô đã trả lại hết cho mẹ anh và chọn cách ra đi vì không chịu được sự sỉ nhục.
Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. Nhưng thử hỏi, ngày đó, anh có cho cô cơ hội không? Anh có níu tay cô ở lại, có cố gắng vì cô hay không? Hay là vì ngày đó anh chưa đủ can đảm khi anh gặp được người con gái kia?
Cô cố nén lòng, sự hiểu lầm quá lớn. Cô đứng dậy, chào anh, bước đi và không quên chúc anh hạnh phúc! Anh cũng chào cô, với theo bằng câu: “Em có mấy cháu rồi, em chưa trả lời anh”.
Thúy không quay lại, bước đi mà nước mắt trào dâng. Cô không còn muốn nói gì thêm nữa. Mấy cháu ư? Anh đã có vợ, có con, đã hạnh phúc, còn cô, một người đàn ông để yêu và tin cậy cũng chưa có, vì cô chưa mở được lòng ra với ai, chỉ vì quá yêu anh. Còn anh thì ngồi đây trách cứ cô, trách cái quá khứ phũ phàng để chia rẽ hai người, để một mình cô cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ và bạc bẽo… Cô phải bước tiếp thôi, dù sao thì vẫn phải đi, phải sống mà…
Liệu đây có phải là cái giá mà ông trời ban cho cô, vì cô đã không kiên trì giữ người mình yêu, hay tại cô quá tự trọng, không tin tưởng vào người cô yêu? Hoặc đó cũng có thể là số phận của cô, người con gái không thể có được hạnh phúc? Nếu như ngày đó cô đi đến con đường cuối cùng cùng anh, thì mọi chuyện giờ sẽ thế nào? Liệu cô có cô đơn như lúc này?…
Theo VNE
Vợ đẹp mà... chán
Đành rằng vợ anh nổi tiếng là đẹp, lại gái một con trông mòn con mắt, nhưng Hưng lúc nào cũng ngài ngại khi phải đi đâu hay xuất hiện ở đâu cùng vợ.
Buổi chiều xong việc, người hơi mệt, Hưng định về sớm nhưng nhận được tin nhắn của vợ, anh lại đổi ý. Tưởng là vợ phải làm về muộn thì nhà vắng vẻ cũng buồn, hóa ra vợ nhắn: "Hôm nay em xong việc sớm nên về nhà rồi. Con đi học về bà đã đón và cho ăn bên nhà. Anh cố gắng về sớm chở em đi ăn ở ngoài nhé. Cô giúp việc về quê chưa lên"...
Nghe ra quyết định ngược lại ý vợ của Hưng có vẻ tệ. Nhưng sự thật là từ lâu, Hưng đã ngán cái cảnh "anh chở em đi" mà vợ anh vốn rất thích. Anh biết trước cái cảnh chuẩn bị ra ngoài vô cùng kỹ lưỡng và rắc rối của vợ.
Trang điểm, chọn đồ - nàng tốn công cầu kỳ hết mức chỉ để đi ăn ở một quán nào đó rất bình thường. Chẳng cần phải đám cưới hay tiệc tùng gì, hễ "đi ra ngoài" là nàng cứ phải diện lộng lẫy như bà hoàng, mắt xanh mỏ đỏ như diễn viên. Đành rằng vợ anh nổi tiếng là đẹp, lại gái một con trông mòn con mắt, nhưng Hưng lúc nào cũng ngài ngại khi phải đi đâu hay xuất hiện ở đâu cùng vợ. Bất kể đến chỗ nào, nàng cũng diện như thế và rất tự hào về điều đó, chẳng hề dao động trước những ánh mắt chú ý và có phần "đánh giá" của người đời. Những ánh mắt ấy, nàng cho là không ngưỡng mộ cũng ganh tỵ!
Lâu nay, vợ anh tốn thời gian cho việc làm đẹp đến độ thảy hết việc nhà giao cho cô giúp việc và cho chồng, không thì đến lượt bà ngoại. Nàng bận lịch kín tuần đi spa, đi làm tóc, làm móng, tập gym. Ở nhà, anh ít khi thấy mặt thật của nàng vì lúc nào cũng có "mặt nạ" thiên nhiên phủ lên, đêm tối thì các loại kem bôi, các công đoạn chăm sóc lâu đến sốt ruột.
Thú thật nhiều khi "thèm" mà đụng đến vợ, thấy rơi ra mấy lát dưa leo, thấy trơn nhẫy những "kem tẩy đa tác dụng", hứng thú của anh cũng xẹp đi. Nàng chăm sóc mình kỹ quá nên chẳng nhìn gì đến con, đến chồng. Trong khi nàng lo tẩy trắng răng, tẩy da chết, ngâm chân vào nước pha mật ong... thì chuyện cô con gái nhỏ bị quên đánh răng, quên tắm, đi ngủ chân còn dính đất cát nhem nhuốc... là bình thường. Mẹ say sưa với những liệu pháp làm giảm nếp nhăn, giảm mỡ bụng, làm da tay da chân mịn màng... nên con bé bị bỏ bẵng. Nhiều khi nó bị cô la rầy vì làm bài tập không đầy đủ, mặc nhầm đồng phục thể dục thay cho đồng phục thường... Rồi nó còn có thời gian bị nghiện ti vi với máy tính vì mẹ ở nhà chẳng ngó ngàng... Thế nên Hưng phải kết hợp... với cô giúp việc để lo cho con. Cô ấy về quê mấy ngày là bố con Hưng khổ.
Chưa kể xuất hiện cùng vợ ở nhiều nơi, Hưng đến ngại với sự chênh lệch của hai vợ chồng. Tính anh không đến nỗi tuềnh toành, nhưng vì quen phong cách văn phòng giản dị, nên sự sặc sỡ lộng lẫy của vợ làm anh trở nên... bị chú ý theo.
Vợ đẹp thì lẽ ra phải thích, nhưng Hưng lại thấy phiền và nhất là anh chán khi hằng ngày thấy nàng chỉ có mối quan tâm duy nhất là làm đẹp. Lâu ngày, những câu hỏi của vợ về cái váy mới, màu tóc mới, màu son mới... làm anh bực bội hơn là chia sẻ. Cũng may là nàng chưa phải cầu cứu đến phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng mới đây, nghe vợ trò chuyện với cô bạn về số tiền chi ra cho một liệu pháp trẻ hóa làn da, Hưng cũng giật mình. Hóa ra nàng tốn khá bộn tiền. Chẳng biết nàng làm đẹp thế để làm gì, khi anh và con gái ngày càng cách xa "người đẹp".
Theo VNE
"Cải tạo" chồng lười Chuyện chồng phó thác việc nhà cho vợ không phải là hiếm. Nhưng làm sao để cải tạo chồng lười là một câu hỏi lớn. "Em đi vắng chưa đầy hai ngày mà bố con anh để bát đũa, xoong nồi, quần áo chất đống trong nhà tắm, bốc mùi lên. Tháng sau em đi công tác 1 tuần chắc mọi thứ ngập...