3 năm chờ đợi mối tình đơn phương
Anh biết không, khi em nghĩ về những ngày tháng có anh, em thật sự thấy đau đớn. Vì đó là những kỉ niệm mà có lẽ cả đời này em cũng không thể nào lấy lại được.
Em biết, đó là những tháng này em hạnh phúc nhất, nhưng lại không được như ý, thế nên em khổ tâm vô cùng.
Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái để ý nhưng cuối cùng, em lại khôn thể nào kìm được lòng mình. Em vẫn chọn thích anh.
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Những ngày đó, anh thường hay rủ bạn bè xuống chơi với em và đám bạn của em. Họ cũng quý mến anh, thích thú đi chơi với anh vì anh vui vẻ, lúc nào cũng cởi mở hòa đồng. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của em, thế nên em không ngại ngần bắt chuyện anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành đôi bạn thân thiết vô cùng.
Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Không biết anh có hiểu dụng ý câu nói của em không nhưng em cũng thấy yên lòng, vì đã nói ra được điều muốn nói. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau mỗi tối, và cả tuần phải gặp nhau ít nhất 3 lần. Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy. Ngày lễ tình nhân, anh không xuống chơi nhưng lại gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Tất cả những ngày lễ khác, anh đều chủ động tặng hoa cho em. Còn nhớ hôm sinh nhật em, anh đã tới và đưa cả đám bạn của em đi ăn, đi hát. Bó hoa hồng đỏ thắm anh tặng em khiến em ngỡ ngàng. Đó là bó hoa lớn nhất từ trước tới giờ mà em từng được nhận. Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh.
Có thể anh đã biết tình cảm của em nhưng anh còn che đậy, hoặc chưa tới cơ hội để anh thổ lộ tình cảm của mình. Em nhớ anh, nhớ ngay cả khi ngồi bên cạnh anh. Một ngày không được nói chuyện với anh, em buồn lắm. Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm của chúng mình.
Anh biết không, em đã yêu anh từ những cử chỉ ân cần đó. Em cảm thấy có anh cuộc sống này thật hạnh phúc. Nếu như không có anh, em sẽ trống vắng và cô đơn biết bao. Em không phải là người theo đạo mà lại luôn cầu nguyện trước chúa cho anh được suôn sẻ và bình an trong mọi việc. Em vốn cảm thấy như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Tại sao lại cồn cào và da diết như thế.
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. Nhưng em cứ chờ mãi, đợi mãi, cho tới ngày anh báo với em cái tin, anh đi lấy vợ. Hôm ấy là ngày anh đi chụp ảnh cưới về. Đúng thật, có lẽ anh không giấu em, anh còn mặc nguyên bộ quần đen áo trắng, thứ mà trước giờ anh chưa bao giờ khoác lên người. Em đỏ hoe đôi mắt, cố quay đi để giấu lệ đang rơi, rồi lại cố ngượng cười bắt tay, chúc anh hạnh phúc. Hôm ấy anh nói chúng em đi chơi, đi hát, nhưng em đã từ chối, bởi em không thể nào vui được. Em còn tâm trí nào hả anh?
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. (Ảnh minh họa)
Em về nhà, nằm úp mặt vào gối mà khóc. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối ấy, em gọi cho anh. Em thẳng thắn thổ lộ với anh tình cảm của em, vì em sợ không còn cơ hội nói ra nữa. Nếu như em che giấu, đời này em sẽ phải hối hận. Anh biết tình cảm của em nhưng anh không phản ứng gì, chỉ nói em khờ khạo và bảo chỉ coi em như em gái. Em thật sự thất vọng. Với ai anh cũng dành cho sự quan tâm ân cần như vậy ư? Tới người yêu còn không thể dành cho nhau thứ tình cảm như thế. Thật ra anh đang trêu đùa em hay anh vì lý do gì đó không thể đến bên em? Em đau khổ tột cùng, trái tim em mệt mỏi quá, như có ai bóp nghẹt cổ, em không thể thở anh biết không?
Và từ cái ngày đó cho tới giờ đã là 3 năm rồi. 3 năm qua, anh đã có vợ, có con, còn em vẫn không thể nào mở lòng với ai, không thể nào yêu được ai nữa. Tại sao vậy anh, có phải vì em đã quá yêu anh, quá tin tưởng vào tình cảm anh dành cho em. Em đang không hiểu tại sao anh lại gieo cho em nhiều hi vọng như vậy, để rồi dập tắt nó một cách phũ phàng. Em hận anh, hận bản thân mình đã quá nông nổi, tin vào cái gọi là tình yêu mù quáng. Em thật sự không biết tương lai có thể yêu ai nhiều hơn anh và có ai có thể làm cho trái tim em ấm lại, hay là sẽ chẳng bao giờ tìm được nữa hả anh?
Theo VNE
Tôi rất muốn xem anh sống ra sao
4 năm qua, thật ra, thời gian quá dài để tôi quên đi tình cũ, mối tình đầu tiên cũng là mối tình tôi yêu say đắm.
Lẽ ra, khi đã có chồng có con, gia đình ổn định, tôi có thể vui và yên tâm với cuộc sống mới, nhưng lòng tôi còn không yên, còn vương vấn tình cũ. Tôi nhớ tới người đàn ông đã từng thề non hẹn biển với tôi, người đã từng hứa sẽ lấy tôi làm vợ. Nhưng rồi, anh lại phản bội tôi theo người con gái khác. Tôi đau lòng chưa hết lại nhận tin anh lấy vợ. Vì hận tình cũ và biết cũng không còn hi vọng gì, nên tôi đã quay lưng, lấy chồng và ổn định cuộc sống.
4 năm qua, tôi chưa nhận được tin tức gì của anh dù chúng tôi sống rất gần nhau. Chỉ vì tôi không muốn biết, tôi đang cố gắng quên đi người tình cũ và sống với người chồng, với con của mình. Nhưng rồi, tôi không biết, tại sao lúc nào tôi cũng nghĩ, hết tình còn nghĩa. Tôi muốn biết tại sao anh lại làm như thế, và hiện tại, anh có hạnh phúc không. Người đàn ông phản bội tôi có lẽ phải giàu có lắm, sang trọng lắm, hạnh phúc lắm khi anh chọn người con gái con nhà khá giả để lấy làm vợ.
Liệu anh có hạnh phúc hơn tôi? (ảnh minh họa)
Nghe bạn bè nói, anh giờ không hạnh phúc. Vợ anh theo người ta, cặp bồ với một người đàn ông giàu có, là sếp của cô ta. Vì anh vốn không có nhiều tiền như vợ nên phải câm lặng, nín chịu cuộc sống này. Thật ra, làm chồng không kiếm được tiền nuôi vợ, vợ dễ sinh chán nản. Nhất là người vợ giàu có, lại có gia đình là bệ đỡ như vợ anh.
Anh giờ thân làm người bố chăm con. Chuyện con cái vợ anh cũng không màng tới, cứ thuê người giúp việc rồi bỏ bẵng. Chỉ có anh là tận tụy chăm con từng ngày. Đó là tôi nghe bạn bé nói như vậy, tôi cũng chưa từng gặp mặt anh để hỏi trực tiếp để xem cuộc sống của anh có thật sự khó khăn như vậy hay không.
Lấy vợ giàu chưa hẳn là sướng. Nếu những gì họ nói về anh là sự thật, tôi nghĩ, ở đời đúng là có nhân quả. Kẻ phản bội, người bội ước sẽ không bao giờ hạnh phúc vì một ngày họ cũng sẽ nhận được kết cục như vậy. Tôi không muốn anh sống khổ sở, cũng không muốn nhìn anh héo mòn, đau đớn vì vợ con. Nhưng thật ra, tôi hiểu, đó là cái giá anh đang phải trả cho những lỗi lầm của mình, chí ít là nỗi đau anh gây ra với tôi.
Dù vậy, tôi thật sự muốn gặp lại anh một lần, nhưng không biết có nên hay không nữa. Tôi sợ, mình lại mủi lòng trước anh...
Theo VNE
Làm sao giấu tình đơn phương? Em quen một anh khóa trên đã có người yêu. Gần đây em thấy hình như tình cảm mình dành cho anh đã đi quá giới hạn cho phép. Em thật sự không muốn chen vào, nhưng ngày nào cũng gặp anh nên việc này khá khó. Năm nay em 21 tuổi, chưa yêu ai. Em là sinh viên y, ngày nào cũng...