3 năm chịu kiếp đơn thân, tôi cắn môi bật máu khi thấy người tìm đến
Đêm ấy chúng tôi cãi nhau to, tôi nói anh là đồ hèn hạ, chửi rủa anh bằng những từ độc địa nhất. Tôi nói lời chia tay, và anh đồng ý.
Sinh ra làm phụ nữ, ai chẳng muốn có chỗ dựa vào, ai cũng muốn được đường hoàng bước vào hào môn gả cho người mình yêu thật lòng thật dạ… thế nhưng, tôi không có được cái may mắn đó.
23 tuổi, ở cái tuổi bạn bè còn đang tất bật công việc, quay cuồng trong những bữa tiệc thâu đêm hay tăng ca tới không thấy mặt trời tôi chết lặng trong nhà vệ sinh, ôm bụng muốn ngã quỵ khi biết mình có bầu.
Nhà tôi gia giáo, bố mẹ đều là công chức ở huyện không giàu cũng có của ăn của để không phải để tôi phải vất vả thế nhưng từ nhỏ bố mẹ tôi có 1 yêu cầu duy nhất là dù đi học hay đi làm tôi cũng không được làm bẩn thanh danh gia đình.
Tôi từng là tiểu thư danh giá trong mắt mọi người trước khi yêu anh. Ảnh minh họa.
Ngày tôi đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì vừa ra trường cả 2 chưa có công việc tử tế. Xác định ở lại Hà Nội lập nghiệp nhưng tôi chỉ là kế toán quèn còn đang làm quen với môi trường mới, còn anh tuy hơn tôi 3 tuổi nhưng vẫn lông bông hết làm sale bất động sản lại tới ship hàng, xe ôm…
Anh chăm chỉ nhưng ở thời này chăm thôi là không đủ, dù anh có chăm tới mấy mà công việc tàng tàng thì việc mua được nhà, đổi được xe ở đây là không tưởng chưa kể tới việc có con rồi làm gì để nuôi nó. Vậy mà tôi có thai, biết ăn nói thế nào với gia đình.
Chụp ảnh gửi cho anh, anh nói mai về dẫn tôi đi phá. Tôi sốc! Tôi dù không muốn có con nhưng nếu con đã đến thì không thể làm việc thất đức ấy. Nó là con tôi, tôi không thể cho nó cuộc sống đủ đầy thì cũng không thể tước đi quyền sống của nó.
Video đang HOT
Đêm ấy chúng tôi cãi nhau to, tôi nói anh là đồ hèn hạ, chửi rủa anh bằng những từ độc địa nhất. Tôi nói lời chia tay, và anh đồng ý.
Trở về nhà, mẹ nhìn tôi ngân ngấn nước mắt, bố tức giận đập đồ đạc, cho tôi 1 bạt tai rồi nhốt vào trong phòng. Bố sợ ảnh hưởng tới tương lai của tôi nên nhất quyết đòi mang tôi đi phá.
Buổi chiều hôm sau, bố kéo tôi ra khỏi nhà đưa tới bệnh viện nơi có bạn bố làm việc. Mặc tôi khóc lóc van xin ông vẫn đẩy tôi ra giữa đường, ông nói, giờ nếu không đi cả tôi và ông sẽ chết, chết ngay trên đường. Tôi nuốt nước mắt van ông 1 lần nữa…
Những ngày tháng đó làm sao tôi có thể quên, giờ con tôi 3 tuổi, mỗi lần đi qua đoạn đường hôm ấy tôi vẫn bật khóc. Không phải vì sợ mà vì kí ức quá sâu đậm.
Những ngày tháng sinh con 1 mình, những đêm trời mưa con ốm cả nhà tay xách nách mang đưa vào viện… thế mà 1 ngày đẹp trời anh xuất hiện như chưa từng xa cách, anh nói muốn bù đắp, nhưng yêu thương nào có thể bù đắp nổi?
3 ngày trước, tôi đang loay hoay dắt xe ra ngoài cho con đi chơi thì thấy 1 bóng hình quen thuộc đứng trước ngõ. Anh vẫn thế, vẫn là dáng vẻ điềm đạm ấy.
3 năm không một lời hỏi thăm, tôi lặng người khi thấy anh đứng trước ngõ. Ảnh minh họa.
Thì ra, ngày chúng tôi chia tay, anh đã từng kiếm tôi hết các con đường. Anh đã đến nhà nhưng bố tôi nhất quyết không cho gặp. Rồi anh đi xuất khẩu lao động, 3 năm qua anh cũng có vốn, mở được một cửa hàng nhỏ làm ăn khá phát đạt.
Qua 1 người bạn chung, tôi biết thực ra anh còn 1 câu chuyện khác. 3 năm không liên hệ, 3 năm đó anh đã yêu qua nhiều người. 1 năm trước anh cưới cô gái ở làng bên nhưng ở với nhau cả năm trời không có con. Đi khám, bác sĩ nói anh bị tinh trùng yếu tỉ lệ để có con là không nhiều. Hối hận chỉ 1 phần, đây mới là lý do chính anh tìm tới tôi quỵ lụy xin tha thứ.
Giờ anh đã đủ sức lo cho tôi còn tôi thì giờ chẳng cần ai lo lắng cho mình. 3 năm không có anh, tôi đã có công việc tốt, tôi đã học lên thạc sĩ cũng đã trải qua hết cay đắng ở đời. Con tôi chắc hẳn sẽ cần bố khi lớn lên còn tôi đã hết tình hết nghĩa,… bây giờ tôi phải làm sao?
Theo eva.vn
Học cách buông tay khi hết yêu
Mất bao nhiêu thời gian để ta học được cách yêu một người? Và phải mất thêm bao nhiêu năm rộng đường dài để ta học được cách quên chuyện ái tình năm nào?
Vào một chiều chủ nhật đầu hạ, Phương nằm ườn trên chiếc giường cũ đã bắt đầu kêu "cọt kẹt" theo từng cái đong đưa của cô, quấn nhẹ chiếc khăn bông màu xanh ưa thích, cô gái nghêu ngao hát những điệu nhạc chẳng đâu vào đâu mà cô tự mashup cho mình. Tay nắm chặt chiếc smartphone mới tậu sau 3 tháng đi làm, lướt nhẹ những cái tin dày đặc trên dòng thời gian của mình chỉ để "like dạo". Chợt, Phương chững lại, trước một thông báo, ai kia vừa được cập nhật thành ảnh đại diện thành công? Nếu không phải vẫn nụ cười ngô nghê quen thuộc, vẫn là ánh mắt tinh anh sau cặp kính cận, thì hẳn Phương cũng chẳng thể nhận ra. Cậu giờ khác quá, khác hẳn ngày xưa. Không còn những nét thân quen ngày nào nữa...
Đã bốn năm không gặp rồi còn gì. Thời gian trôi qua kẽ tay, nhiều điều đổi thay, âu cũng là lẽ tất nhiên. Ngay cả tình cảm của Phương với Bảo, cứ ngỡ là mãi mãi, nhưng rốt lại cũng chẳng thể tránh khỏi quy luật phôi pha của thời gian. Sau tất cả, còn lại chỉ là những vệt kỷ niệm chạy dài theo năm tháng dưới mái trường cao đẳng năm xưa.
Thời gian trôi qua kẽ tay, nhiều điều đổi thay, âu cũng là lẽ tất nhiên...
Năm 18 tuổi, lần đầu vào Sài Gòn nhập học, Phương đơn giản nghĩ rằng chỉ cần bản thân và ai kia nắm tay nhau thật chặt. Vậy là đủ. Dù có ra sao và như thế nào cũng sẽ vượt qua hết. Chẳng bao giờ có cách chia.
Giờ nhìn lại, Phương mới thấy mình khi đó thật trẻ con. Có lẽ khi yêu một ai đó, người ta luôn tin tưởng vào một cái kết viên mãn, một chuyện tình được xem là vĩnh cửu. Ít nhất là cho đến khi đi qua nó, ngoảnh đầu nhìn lại, người ta mới có thể nhận ra chẳng có gì là tồn tại mãi mãi - kể cả những lời hứa trước kia.
Nhưng rồi, Phương nhận ra điều đó là quá sức, với cả Bảo và cô. Khi đó trong lòng Phương vẫn hy vọng rằng có thể cứu vãn mọi chuyện. Vẫn cứ mong bọn mình đi hết một vòng, sẽ nhận ra đã bỏ lỡ một người tốt, một người phù hợp với mình nên sẽ cùng quay đầu, trở lại với nhau...Phương còn nhớ lúc cả hai nói lời chia tay, rất dứt khoát và vô tình, đến nỗi Phương đã không hy vọng gì hơn là cố níu giữ một tình bạn, dù mong manh. Phương từng ngây thơ nghĩ, dẫu không thể sát cạnh bên Bảo như bao ngày tan trường thì vẫn có thể quan tâm đến cậu, như một người bạn cũ.
Nhưng Phương đã lầm, đó chỉ là tâm tư của riêng cô mà thôi. Khoảng cách giữa những kẻ kém duyên cứ ngày một xa dần tỉ lệ thuận với những tổn thương mà Bảo gây ra cho cô. Có thể là Bảo không cố ý, chỉ là do tình cảm của Phương quá sâu nặng sâu nặng tới mức, vì nó mà Phương làm khổ mình.
Cuối cùng thì Phương cũng dần nhận ra, một trong những điều ít ỏi tớ còn lại sau nhiều mất mát là lòng tự trọng. Phương không thể cứ để nó trôi tuột khỏi tay giống như đã làm mất Bảo. Cô không thể cứ hàng ngày vào Facebook, Instagram để ngóng chờ từng tin tức, dò theo tăm tích của cậu qua bạn bè mãi được. Điều đó khiến chính cô cảm thấy mệt mỏi khi đuổi theo những hy vọng viển vông. Thế nên Phương chặn tất cả, chặn những hình ảnh lẫn nỗi nhớ về cậu bạn bên cạnh mình năm 18 tuổi. Với Phương, tất cả sẽ tốt hơn rất nhiều nếu để cho mọi thứ được ngủ yên, không ai xâm phạm đời sống riêng của ai.
...Tất cả sẽ tốt hơn rất nhiều nếu để cho mọi thứ được ngủ yên, không ai xâm phạm đời sống riêng của ai.
Chỉ có làm như vậy cô mới có thể buông tay hoàn toàn, không cố nắm giữ những gì không còn thuộc về mình, dù điều đó thật khó khăn. Có lẽ, đúng theo cách mà Hạ Vũ đã từng nói:
"Sau chia tay, làm gì có ai chấp nhận việc chia tay. Vẫn cứ muốn được ở bên người ta, vẫn tốt với người ta. Vẫn đến bất cứ khi nào người ta cần, dù chỉ với tư cách "bạn". Vẫn hy vọng sẽ có một lúc người ta sẽ đổi ý, sẽ thương lại mình và sẽ quay về. Thế mà, người ta cũng có quay về đâu. Dùng dằng níu kéo mãi, rồi đến một ngày cũng phải chấp nhận, cũng phải đành buông. Chấp nhận rằng mình đã mất đi một người mình rất thương, mất mãi mãi. Và phải đành buông khi họ đã không còn thương mình nữa, thật sự không còn thương nữa rồi...".
Theo thegioitiepthi.vn
"Cắm sừng" bạn trai nghèo khó, nào ngờ đời tôi rẽ lối Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi tôi đi đám cưới người bạn hồi đại học. Ở đó tôi gặp lại rất nhiều người bạn cũ của mình. Bạn trai tôi là người giỏi giang, nhưng nhà anh ấy nghèo. Chúng tôi yêu nhau cũng tới hơn 3 năm. Nhiều lần định cưới nhưng rồi lại hoãn vì gia đình anh còn...