3 lần sinh con cho 3 người đàn ông, các con tôi chưa bao giờ được gọi tiếng ‘cha’
Tôi chỉ biết than trách số phận, than trách ông trời sao nỡ đối xử với tôi tệ quá đến vậy. Tôi chẳng đòi hỏi gì cao sang, ấy vậy mà…
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 35 tuổi, phải nói là dù đã có 3 con nhưng tôi chưa một lần được mặc váy cưới và các con tôi cũng chưa bao giờ được gọi tiếng “cha” của chúng. Tôi biết mình ngây dại, biết bản thân không xứng đáng làm mẹ nhưng cuộc đời quá bất công với tôi. Đàn ông đến trước tôi diễn trò quá tài tình. Dẫu sao tôi cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối.
Trước đây, tôi quen một người đàn ông, anh ta cũng yêu thương, chiều chuộng tôi nhưng đến khi tôi thông báo có bầu, anh ta bỏ đi không một dấu vết. Tôi không nỡ bỏ con nên chấp nhận mọi điều tiếng để sinh con ra. Dẫu sao kinh tế lúc đó của tôi thoải mái để nuôi hai mẹ con.
Người đàn ông thứ 2 đến với tôi khi con tôi được 4 tuổi, lúc đó tôi đã 30. Anh ta nói đã từng ly hôn một đời vợ nhưng chưa có con, hứa sẽ yêu thương con tôi như con đẻ, cùng tôi vun đắp ước mơ tương lai về một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Tôi tin, bao nhiêu năm vò võ một mình, có một người đàn ông đến bên làm sao tôi có thể kiềm lòng được. Vậy mà khi tôi mang bầu được 5 tháng, anh ta lấy hết số tiền tôi có trong nhà rồi cũng bỏ đi trong im lặng.
Cay đắng và cái thai cũng quá lớn tôi lại lần nữa một mình sinh con.
Video đang HOT
Hai đứa con, đồng nghĩa với việc kinh tế của tôi eo hẹp hơn. May sao, nơi tôi làm đã gắn bó lâu, đồng nghiệp và công ty cũng rất quan tâm. Thế nên tôi vẫn có thể gồng gánh vượt qua tất cả.
Đến năm 34 tuổi, tôi gặp anh. Anh khác với 2 gã đàn ông trước, chững chạc và từng trải. Anh yêu những đứa con của tôi. Anh không ngại tâm sự thật rằng mình đã có gia đình nhưng hiếm muộn và mong muốn có 1 đứa con với tôi. Tôi lo sợ anh cũng sẽ giống như 2 người đàn ông trước bỏ tôi đi nhưng hơn nửa năm qua lại, anh vẫn ân cần với tôi như vậy tôi đồng ý làm một người đàn bà ẩn nấp sau anh.
Nhưng cuộc đời có lẽ đã quá bất công với tôi, khi tôi mang bầu được 4 tháng, vợ anh ấy đến gặp tôi. Cô ấy quỳ xuống chân tôi van xin tôi rời xa anh ấy, cô ấy yêu anh nhiều lắm nhưng lại không thể có con. Nhưng nếu mất anh ấy cô ấy sẽ không sống được.
Tôi đã từng cố gắng gạt đi những điều cô ấy nói mà vẫn tiếp tục qua lại với anh. Cô ấy phẫn nộ, cho người đến đánh ghen rồi còn uy hiếp anh ấy và tôi nếu không chấm dứt sẽ không để tôi yên. Anh ấy phụ thuộc nhà vợ nhiều nên khi điều đó xảy ra, anh ấy chấp nhận chọn một người vợ vô sinh hơn là chọn tôi. Anh nói “Xin lỗi em vì tất cả, anh là một thằng đàn ông hèn mọn, không xứng với em”.
Vậy đấy, 3 đứa con, 3 người đàn ông, các con tôi vẫn chưa bao giờ được gọi tiếng cha. Tôi chỉ biết than trách số phận, than trách ông trời sao nỡ đối xử với tôi tệ quá đến vậy. Tôi chẳng đòi hỏi gì cao sang, ấy vậy mà…Giờ thực sự cuộc sống của tôi vô cùng chán nản và mệt mỏi, nhiều lúc chẳng còn động lực sống nữa. Nhưng rồi 3 đứa con tôi sẽ thế nào… tôi hoang mang lắm. Xin hãy cứu giúp tôi với.
Theo Phunutoday
Tôi chỉ ước mình tìm được một người chồng tốt như vậy!
Chị tôi sinh con, anh vừa buôn bán vì sợ mất khách, vừa trông nom vợ ở cữ. Anh rể không cho mẹ tôi đụng vào quần áo sinh của chị.
Chị tôi bất chấp tất cả để làm vợ một người nghèo, công việc lại bất ổn như anh. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi có truyền thống chạy chợ mưu sinh. Mẹ tôi bán cá, chị tôi bán trái cây. Chỉ có tôi được đặc quyền đi học với hy vọng có thể ngẩng mặt lên với đời. Chị tôi dù hàng ngày phơi mặt ngoài chợ bụi bặm, nắng nôi nhưng vẫn không thể làm sạm đi nước da trắng. Ai cũng phải công nhận chị rất đẹp. Có người còn dựa vào vẻ đẹp của chị mà bắt lỗi mẹ tôi. Họ cho rằng mẹ tôi tham tiền nên bắt chị nghỉ học đi buôn bán sớm. Nhưng họ không hề biết rằng khi chị nghỉ học cũng là lúc bố tôi qua đời vì tai nạn giao thông.
Khi chị 29 tuổi mới gặp và yêu anh rể tôi. Lúc đó cả tôi và mẹ đều phản đối anh dữ lắm. Nhà anh cũng nghèo, thậm chí nghèo hơn nhà tôi mà lại còn đông anh chị em. Anh còn làm xe ôm, cái nghề thức khuya dậy sớm và cũng không thể quản lí được. Thế mà chị tôi bất chấp hết để làm vợ anh.
Sống bên nhà chồng được vài tháng thì anh chị dọn đồ về bên nhà tôi. Chị tôi không thể chịu được mẹ chồng và những cô em chồng tai quái. Chồng chị thương chị nên cũng bỏ nhà theo chị về ở rể.
Hai vợ chồng chị lấy hết tiền vàng cưới mở một sạp trái cây khá lớn ngoài chợ. Vừa bán vừa làm mâm cỗ cưới cho người ta cũng được đồng vào đồng ra. Khi nào rảnh rang, anh rể tôi lại chạy xe kiếm thêm đóng tiền học cho tôi. Chính anh cũng chủ động bảo mẹ tôi ở nhà để vợ chồng anh chị bươn chải.
Khi chị tôi bầu đứa đầu, anh rể tôi bắt đầu học bán trái cây và làm mâm cỗ. Anh khéo tay, làm còn đẹp hơn chị tôi nên khách càng lúc càng đông. Nhiều đêm, anh pha sữa đem lên phòng cho chị tôi uống rồi lại xuống nhà dưới ngồi tỉ mỉ làm mâm cỗ đến tận khuya mới ngủ.
Chị tôi sinh con, anh vừa buôn bán vì sợ mất khách, vừa trông nom vợ ở cữ. Anh không cho mẹ tôi đụng vào quần áo sinh của chị. Anh nói vợ con anh, anh sẽ tự lo liệu chứ nhất quyết không để mẹ tôi khổ.
Bán tới 8 giờ tối về, anh ăn uống chút rồi lại giặt giũ quần áo cho hai mẹ con chị. Sau đó ngồi làm mâm cỗ cho người ta. Gần như tôi chưa từng thấy anh có một giấc ngủ nào đúng nghĩa 8 tiếng.
Con trai được hơn 1 tuổi thì chị tôi có thai lại. Không may thai ngoài tử cung nên phải bỏ đứa bé. Sức khỏe chị cũng xuống dốc không phanh. Thương vợ, anh không cho chị làm nhiều nữa, chỉ việc ngồi trên sạp, ai mua thì bán. Còn việc chuyển hàng, giao hàng đều do anh làm hết. Mẹ tôi còn hay nói rằng nếu ngày xưa cứ nhất quyết bắt ép chị bỏ anh, chắc bây giờ chị tôi đã không có được một người chồng tốt như thế.
Khi rảnh rang anh lại bóp vai cho vợ hoặc đút con ăn. (Ảnh minh họa)
Anh rể tôi ít nói nhưng rất được lòng hàng xóm. Ai quen biết đi mua hàng anh đều bán rẻ hơn hoặc thêm cho vài trái. Mọi người cứ gặp mẹ tôi là khen lấy khen để anh. Có người còn nói thấy anh cả buổi trưa không ngủ chỉ ngồi làm. Khi rảnh thì thấy anh bóp vai cho vợ hoặc đút con ăn.
Giờ anh chị đang lấy hết tiền dành dụm bấy lâu để xây nhà. Tiền học của tôi cũng do anh chị cấp cho. Dù là con rể nhưng anh đối với mẹ tôi chẳng khác nào ruột thịt. Mẹ tôi bệnh, anh sẵn sàng nghỉ bán để đưa mẹ tôi vào Sài Gòn khám. Anh còn động viên tôi cố học cho thật giỏi, có việc làm ổn định để lấy được một người chồng tài giỏi. Anh cứ hay đùa: "Bé út đừng lấy chồng bán trái cây như anh nha, khổ lắm à".
Thật ra, nhìn anh, tôi chỉ mong mình sẽ tìm được một người như anh để nương tựa cả đời. Chứ nhiều người tài giỏi mà không thương vợ thương con, không xem nhà vợ ra gì thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Theo Afamily
Em thật ngốc, cô gái đáng thương của anh Ngày ấy Dũng được cử đi Đà Nẵng làm Giám đốc chi nhánh trong đó, nhưng anh vẫn còn lưỡng lự vì anh rất yêu Lan và không muốn rời xa cô ấy. Dũng dự định sẽ đưa Lan về nhà ra mắt và xin phép bố mẹ làm đám cưới, rồi đưa cả cô ấy vào đó sinh sống. ảnh minh họa...