3 dấu hiệu cho thấy bạn đang hẹn hò với người đàn ông vô cảm
Hầu hết đàn ông bước qua tuổi 30 đều muốn an cư lạc nghiệp, lập gia đình với người họ cho là ổn, không cần yêu đương quá lâu. Nhưng đa phần đàn ông vô cảm thường chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ hơn là đi đến một kết thúc có hậu.
Thế hệ của chúng ta thường kết hôn trễ hơn so với thời của bố mẹ. Những người trẻ thường bận rôn với nhịp sống hiện đại của các thành phố lớn, bận rộn khám phá thế giới bên ngoài hơn là nghĩ đến việc kết hôn. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không có mối quan hệ nghiêm túc nào.
Trào lưu sống thử cũng không giúp được bạn bao nhiêu, nó chỉ minh chứng một điều, những gì dễ đến cũng dễ đi. Bởi không có điều gì qua nổi thử thách của bánh xe thời gian. Khi hết tình cảm hoặc chán đối phương, bạn chia tay rồi lại tiếp tục vòng tròn cảm xúc với người khác.
Ba mẹ chúng ta kết hôn sớm, ở cái thời “cái gì hư thì sửa chữa chứ không mua mới” nên họ cũng ít khi phải đối mặt với những đổ vỡ. Họ có thể không hạnh phúc, thất vọng với người họ đã chọn, nhưng vẫn còn tốt hơn chia tay nhiều lần.
Bạn càng có tuổi, danh bạ điện thoại càng dài ra. Nhiều lần yêu, cũng nhiều lần chia ly. Trái tim dần băng giá, chỉ có mỗi vali kỉ niệm cùng sự tổn thương ngày một nặng hơn. Những vết sẹo đó thay đổi bạn, làm bạn ngày càng trở nên đa nghi và khó tính.
Phụ nữ cũng chịu những tổn thương như vậy, nhưng it nhiều họ dễ tha thứ cho quá khứ hơn đàn ông. Khi đàn ông bị tổn thương, thật khó để họ có thể trở lại như trước, nguyên vẹn. Họ có thể vẫn sống như xưa, vẫn yêu nhưng trái tim dường như đã thiếu đi mảnh ghép nào đó.
Họ lạnh lùng, phong trần, bất cần… Tôi tạm gọi loại đàn ông này là đàn ông vô cảm.
Hầu hết đàn ông bước qua tuổi 30 trở về sau đều muốn an cư lạc nghiệp, lập gia đình với người họ cho là ổn, không cần yêu đương quá lâu. Nhưng đa phần đàn ông vô cảm thường chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ hơn là đi đến một kết thúc có hậu.
Video đang HOT
Họ luôn thận trọng
Một trong những khả năng nổi trội của đàn ông vô cảm là lạnh lùng, họ cũng có thể đóng băng luôn cả mọi thứ xung quanh. Điều này khiến nhiều cô gái hiểu lầm anh ta không dễ cám dỗ. Mà thật vậy, không thể lay động hắn chỉ vì hắn không để bạn có cơ hội “gõ cửa trái tim” chứ đừng nói đến chuyện chen vào.
Anh ta cũng ít khi giới thiệu bạn với bạn bè, dù là quen nhau hơn 10 tháng cũng giống như mới trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Anh ta muốn mọi thứ chậm lại cũng bởi vì sợ lặp lại những sai lầm cũ – thứ đã lấy mất một nửa linh hồn của anh ta.
Phụ nữ chúng ta cũng vậy, ai cũng cần cảm giác an toàn trước khi lúng sâu vào vũng lầy không thoát ra được. Nhưng phụ nữ không thể chỉ hẹn hò mãi được vì tuổi thanh xuân có hạn, mà thời gian thì tàn nhẫn. Nếu cứ đợi mãi mà không thấy anh ta ngỏ lời “về một nhà” quả thật rất khó chịu và mất thời gian.
Đàn ông vô cảm dường như không thể vượt qua nỗi ám ảnh đang gặm nhăm họ, đó là lí do họ không thể cho bạn ngày mai.
Họ thường quên các ngày kỉ niệm
Họ đã trải qua hết các dịp lễ, kỳ nghỉ, sinh nhật valentine… vân vân và mây mây với các cô gái trước đó. Và khi bạn đến, mọi thứ có lẽ chậm một nhịp, anh ta chẳng còn hứng thú với những chuyện sến sẩm đó nữa, cho dù biết đó là điều các cô gái đều thích. Chỉ vì họ quá thất vọng trong quá khứ nên chẳng còn lửa yêu như xưa. Lâu dần các cô gái hiểu ra, mình cũng chẳng cần phải trông đợi gì người này. Thế là lặp lại vòng lẩn quẩn: chia tay.
Họ dường như né tránh hoặc giấu nhẹm cảm xúc
Tôi có hẹn hò với kiểu người thế này một lần, giờ tôi vẫn âu yếm gọi anh ta là “Robot Vô Cảm”. Anh ta kỳ cục, khác thường. Anh ta quen tôi mà không có một chút lửa nhiệt tình say mê nào. Không những thế, anh ấy cẩn thận đến mức khó chịu. Chỉ khi say hay bị dồn ép phải thể hiện tình cảm thì mới chịu lên tiếng.
Khuôn mặt lạnh lùng ít khi biến sắc nhìn cứ tưởng phong trần trải đời, hóa ra các cô gái chỉ tự xây dựng hình tượng cho mình mà thôi. Anh ta không thể bộc lộ cảm xúc bên trong được – mà điều này sẽ dẫn đến những cuộc nói chuyện đầy nước mắt và hụt hẫng: “Vậy cuối cùng em là gì của anh?”; “Chuyện gì đang xảy ra?”, “Em đã làm gì sai?”
Bạn không sai gì cả, chỉ sai mỗi thời điểm và sai người thôi. Bởi vì bản thân anh ta vẫn chưa chữa lành được vết thương lòng. Anh ta có thể níu kéo bạn, nhưng rồi mọi việc vẫn lại như xưa với thái độ hời hợt đó.
Tôi hi vọng thế giới sẽ có siêu anh hùng nào đó, có thể cứu rỗi hoặc ban cho những người đàn ông vô cảm đó có linh hồn trở lại. Nếu không anh ta sẽ mãi cô đơn trong thế giới nội tâm của mình mà đánh mất đi bao nhiêu cơ hội làm lại từ đầu. Dù chuyện siêu anh hùng chỉ là viễn tưởng nhưng tôi vẫn hi vọng họ sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực vào một ngày nào đó.
Theo Thế giới trẻ
Ngán ngẩm, khó xử vì sự đỏm dáng, ăn diện đến vô tâm của cô vợ trẻ
Tôi chẳng còn chỗ nào để chui vì xấu hổ với sự thờ ơ, lạnh nhạt đến vô cảm và những câu nói vô tâm của em. Tôi kéo em ra ngoài, xả tất cả bực dọc, suy nghĩ của mình. Đó là lần đầu tiên tôi tỏ thái độ gay gắt với em, thực lòng tôi không chịu nổi sự chảnh chọe, đỏm dáng, ăn diện quá mức của em rồi.
Vợ tôi là người được trời phú cho dung nhan hơn người, nên thuở yêu nhau khó khăn mãi tôi mới "cưa" được em. Khỏi phải nói với tôi đó là niềm hãnh diện và hạnh phúc lớn lao. Bởi trong mắt tôi em luôn xinh đẹp, yêu kiều, chỉnh chu, hoàn mĩ nhất. Nhưng sau đám cưới, tôi nhận ra em là người cầu toàn, ưa hình thức và đôi khi sự đỏm dáng của em làm tôi khó chịu, gây ra biết bao rắc rối cho cuộc sống.
Tôi đã quen dần với việc ngồi đợi em cả tiếng đồng hồ chỉ đợi em chọn quần áo, váy vung. Rồi lang thang cả nửa ngày qua shop nọ, hàng kia mà em chẳng chọn được món đồ nào ưng ý. Mỗi vật dụng, đồ dùng, trang phục của em đều phải chuẩn, phải hợp ý em từ màu sắc đến kiểu dáng. Thực lòng mà nói, ra đường mọi người tấm tắc khen, xuýt xoa, ngưỡng mộ tôi vì có được cô vợ thẩm mĩ cao, xinh đẹp yêu kiều thì cũng hãnh diện thật nhưng chả "bõ" cái công bực mỗi lần đợi chờ, chiều ý em. Vợ tôi có tính luôn luôn trang điểm khi ra ngoài, em nói không tự tin khi để mặt mộc, vì vậy sáng nào tôi cũng thấy em ngồi nửa tiếng trước gương. Dù công to việc lớn, gấp gáp cỡ nào thì em cũng bỏ mặc, phải trang điểm xong mới giải quyết. Cũng chính vì chuyện này mà nhiều lần tôi và em cãi nhau, giận nhau cả tuần trời.
Lần đó, tôi đi công tác về, em nói sẽ đến cơ quan đón không muốn tôi đi taxi, mưa gió mệt người. Tôi gọi điện cho em trước khi hết giờ làm hàng tiếng đồng hồ nhưng tận sau khi tan làm 2 tiếng thì em mới lái xe đến cơ quan tôi đón. Bực mình, tôi hỏi em làm gì mà lâu thế, tôi như không kiềm được lòng mình khi nghe được câu trả lời của em. Không hiểu nên giận hay nên cười vì việc đó. Em trả lời tỉnh bơ "khi em thay váy xong, không may hàng mi giả của em bị gãy, em phải ra hàng uốn lại mi". Sau khi tôi hỏi, sao em không gọi điện nói để tôi tự bắt taxi về, bắt tôi ngồi ở cơ quan đợi trong mệt mỏi. Thì em nói với giọng bực dọc, hậm hực đầy hờn dỗi "nhưng em đã hứa sẽ đến đón anh, em phải giữ lời". Tôi chẳng còn gì để nói với em - người vợ quá giữ lời và tôn trọng lời hứa với chồng. Dù bực mình, khó chịu nhưng tôi cũng chẳng nói lại em được lời nào.
Trời có sập xuống thì em cũng trang điểm xong mới chạy
Sau chuyện hôm đó, tôi góp ý em nhiều về việc quá trau chuốt, làm dáng ăn diện thì em giận tôi hàng tuần vì em nghĩ tôi ghen tuông, muốn em ra ngoài xấu xí để người khác không để ý, thậm chí chê cười. Mặc cho tôi thanh minh, em làm mình làm mẩy, khiến tôi không chịu nổi phải xuống nước xin lỗi em mới vui trở lại.
Thực lòng gần 1 năm sống chung nhà với em, tôi đã quen với hình ảnh em ngồi soi gương, hễ nhìn thấy em là thấy em đang soi gương rồi. Nhưng mẹ tôi một người phụ nữ truyền thống, chân chất, thỉnh thoảng sang nhà thấy em ăn diện, làm dáng, trang điểm thái quá khiến mẹ không ưng lòng. Mẹ đã nói với tôi nhiều lần, khuyên vợ giờ đã có gia đình rồi không cần phải ăn chơi quá mức vậy, chỉ cần chín chắn, đẹp và sang trọng không cần "rực rỡ sắc màu" quá. Tôi hiểu và đồng tình với mẹ nhưng ngày một ngày hai có lẽ chẳng cảm hóa nổi em. Tôi hứa sẽ khuyên bảo em dần dần. nhưng chuyện hôm rồi xảy ra, khiến mẹ tôi vô cùng tức giận. Và bản thân tôi, dù yêu em, bênh em bao nhiêu cũng chẳng thể làm lơ được. Có lẽ, những ngày sau này nếu em không tự giác thay đổi, tôi sẽ phải "thiết quân luật" buộc em phải thay đổi suy nghĩ, "trời có sụp xuống cũng phải làm đẹp rồi mới chạy" của em.
Chuyện là hôm đó, bố tôi bị ngã gãy chân, ngất xỉu khi đi tập thể dục buổi sáng. Mẹ tôi hớt hải gọi báo vợ chồng tôi và đưa bố vào viện cấp cứu. Khi ấy mới là 6 giờ sáng, vợ chồng tôi còn ngủ. Tôi cuống cuồng mặc quần áo giục em nhanh lên xe vào viện. Mặc cho tôi hớt hải, lo lắng và rối bời, em vẫn nhịp nhàng từng bước, đánh răng, rửa mặt, bôi kem... tôi không chịu nổi quát có nhanh lên không thì em cáu gắt, cứ đi trước mặc kệ em. Bực mình với thái độ lạnh nhạt đến vô cảm của em. Bố tôi đang không biết ra sao mà em còn tâm trí để trang điểm làm đẹp, tôi thật không hiểu đầu óc em nghĩ gì. Lương tri em để đâu nữa. Em chẳng có trách nhiệm gì với người khác, chỉ biết lo cho thân mình. Tôi giận dữ bỏ đi sau khi đợi em 15 phút. Vậy mà em vẫn chẳng biết điều, khi bác sĩ băng bó, chụp chiếu cho bố tôi xong, đưa về phòng khi ấy em mới ưỡn ẹo đến.
Mẹ tôi cũng thắc mắc, sao em không qua. Tôi lấy lý do, em bị cúm, hơi mệt, tôi đi vội nên em sẽ vào sau. Mẹ tôi không nói gì, nhưng nghe tiếng thở dài của mẹ, tôi biết mẹ buồn và thất vọng vì thái độ của em. Bố tôi về phòng bệnh nhân được gần nửa tiếng thì em vào, mặt hoa da phấn, ăn mặc rực rỡ, sang trọng. Em hỏi bố với thái độ lạnh lùng: "bố đi đứng kiểu gì mà để ngã, gãy chân à bố. Thế mà sáng anh T hốt hoảng chạy con tưởng nặng lắm cơ". Bố mẹ tôi giận em tím mặt chẳng thèm đáp lời nào. Tôi cũng chẳng còn chỗ nào để chui vì xấu hổ với sự thờ ơ, lạnh nhạt đến vô cảm và những câu nói vô tâm của em. Tôi kéo em ra ngoài, xả vào mặt em tất cả bực dọc, suy nghĩ của mình. Mặc cho em khóc, tôi bỏ đi mà giận dữ trong lòng chưa nguôi. Đó là lần đầu tiên tôi tỏ thái độ gay gắt với em, thực lòng tôi không chịu nổi sự chảnh chọe, đỏm dáng, ăn diện quá mức của em rồi.
Mấy ngày nay, bố mẹ tôi vẫn giận em vì chuyện đó, còn tôi cảm giác ấy vẫn chưa nguôi. Tôi qua hẳn nhà mẹ để chăm sóc, nâng nhấc bố đỡ cho mẹ. Em vẫn qua mỗi chiều đi làm về, nhưng chẳng ai nói lời nào khiến em cũng hụt hẫng buồn lòng. Chắc chắn tôi phải thay đổi tính nết ấy của em. Nhưng chưa biết phải làm thế nào. Tôi không thể để vợ mình, con dâu cả, con dâu duy nhất của gia đình chỉ suốt ngày ăn diện, làm dáng mà lơ đãng, thiếu quan tâm, không có trách nhiệm với người khác như vậy. Tôi yêu em, sợ em buồn nhưng vì gia đình, vì muốn mọi người yêu mến, tôn trọng em, nhất định tôi phải "thiết quân luật", buộc em phải thay đổi bản tính ấy. Hi vọng em hiểu và hợp tác để tình cảm vợ chồng không bị sứt mẻ.
Theo Emdep
Muốn có thời gian tạm ngừng yêu Em nói rằng: "Tự nhiên em chán yêu!" Không phải vì em thích người khác hay em muốn chấm dứt với anh mà vì em mệt mỏi. Em chọn cách lẩn tránh với những áp lực công việc, lẩn tránh với những người xung quanh em như một điều tất yếu. Tại sao em chọn nơi lạnh lẽo đó... mà không có anh...