3 cuộc tình và lần mang thai trong sợ hãi
Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn…
Thế rồi Lòng cô sợ hãi, hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô sớm phá thai.
- Này em! Anh thông báo cho em một tin, tin khá bất ngờ và sốc đấy!
- Hi, em cũng có tin sốc báo cho anh đây.
- Ừ, thế em nói trước đi!
- Không, anh nói trước cơ, anh thông báo trước em cơ mà!
- Ừ nhỉ! Thế anh nói trước nhé, không biết nên vui hay nên buồn đây nhỉ? Anh vừa có được một học bổng, đi Úc 3 năm, bao nhiêu người muốn mà không được. Anh đi nhé! Ba năm anh về thôi! Thế còn em, muốn báo với anh tin gì?
- Em… có thai anh ạ!
…
Không khí im lặng bao trùm. Anh nắm tay cô, vuốt mái tóc cô thì thầm:
- Ừ, một tin rất tốt lành, nhưng đó là lúc chúng ta cưới nhau. Có lẽ giờ không đủ điều kiện em ạ. Nếu em sinh con trước, bố mẹ anh không đồng ý, em sẽ rất khổ khi không có anh. Thôi, có lẽ ta phải tính cách khác. Sau này anh sẽ đền cho em một đội bóng, được không?
Video đang HOT
Anh ôm cô vào lòng, cô không biết nói gì, tự dưng thấy run rẩy, hoang mang…
Cả đêm về cô không ngủ được. Trằn trọc, lăn hết từ góc này sang góc khác. Cô lấy máy nhắn tin cho anh: “Sẽ thế nào nếu em không bỏ thai? Nếu vậy sau này anh còn yêu em nữa không?”.
Tin nhắn trả lời ngay sau 1 phút: “Ngốc à! Anh đã bao giờ hết yêu em đâu mà hỏi vậy. Anh tôn trọng mọi quyết định của em, nhưng em muốn được làm vợ anh một cách đàng hoàng hay giấu giếm?”.
Cô không trả lời nữa, từng giọt nước mắt lăn trên má! Chỉ có cô mới hiểu tại sao lòng mình băn khoăn và rối như tơ vò đến vậy.
Cô đã từng yêu, yêu say đắm. Tình yêu của thời tuổi trẻ bồng bột và đầy ngây thơ. Hồi đó, tình yêu với cô là tốt cả, nó vĩ đại hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Má cô lúc nào cũng đỏ hồng và nụ cười luôn thường trực trên môi khi nghĩ đến người đó. Thế rồi sau bao nhiêu buổi đi chơi về muộn, cô và người đó đã quan hệ tình dục với nhau.
Thói đời một khi đã dính đến chuyện đó thì không dứt ra được. Hai năm yêu nhau cô phải đến bệnh viện bỏ thai 2 lần trong đau đớn. Rồi cô phát hiện ra anh chàng người yêu của cô đã vào nhà nghỉ với người khác. Thế là cô quyết kết thúc một mối tình.
Mối tình thứ hai của cô bắt đầu sau chuyến thực tập tại Sapa. Cô gặp anh chàng ấy khi đang điều tra về mức sống của người dân vùng bản. Tình yêu bắt đầu sau hai tháng tìm hiểu và kết thúc sau 2 năm yêu nhau.
Cô phải vào bệnh viện phá thai thêm một lần nữa kèm theo lời đe dọa của bác sĩ: “Bây giờ tử cung của cô rất mỏng, khả năng có con giờ rất khó, nếu có mà cô chỉ cần phá thai một lần nữa thôi, vĩnh viễn vô sinh, giời cũng không cứu được đâu!”…
Khi cô muốn cưới thì bạn trai của cô cứ khất lần. Một lần cô vô tình nghe lỏm anh ta nói với bạn thân của anh rằng anh muốn cưới một cô gái còn trinh về làm vợ. Cô đủ tiêu chuẩn của một người vợ nhưng thiếu mất cái ngàn vàng. Cô lặng lẽ rời xa anh ta và thay số điện thoại, chuyển chỗ ở…
Và anh đến với cô sau 3 năm cô sống trong lặng lẽ với nỗi đau đớn dày vò. Anh đến trong lặng lẽ, xoa dịu nỗi đau trong cô bằng tình yêu thương chân thành.
Anh đưa cô về ra mắt bố mẹ, bố mẹ anh rất mừng vì anh có nàng dâu ngoan. Cô không dám nói với anh về quá khứ. Anh cũng không hỏi. Anh cũng chẳng quan tâm. Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn. Cô rưng rưng nước mắt. Cuộc đời cô đã gặp đúng người rồi.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cô và anh trong một lần đi sinh nhật về muộn, anh bị bạn bè chuốc say quá. Anh sợ không dám về nhà vì bố mẹ mắng, anh xin ở lại nhà cô. Hậu quả là chuyện đó đã xảy ra mặc cho cô giẫy giụa chống cự…
Và bây giờ, cô có thai…
Lòng cô sợ hãi và hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô về chuyện sớm phá thai.
Bố mẹ anh cũng nói trong ba năm sẽ giữ anh cho cô nên cô không phải lo lắng gì. Nhưng làm sao bây giờ? Làm sao cô có thể cho anh biết rằng cô đã có một quá khứ thế nào? Làm sao bố mẹ anh có thể chấp nhận chuyện đứa con dâu đã có bầu khi ông bà đang hết lòng yêu thương và tin tưởng cô? Làm sao cô dám phá thai khi bác sĩ đã nói với cô nếu phá tiếp lần này cô sẽ bị vô sinh?
Cô không biết mình sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh này? Lỗi tại bản thân, nhưng cô muốn mình có một cơ hội. Giờ cơ hội đang trong tầm tay cô có thể bị tuột mất. Cô vẫn không thể tìm ra câu trả lời và quyết định cho mình…
Theo VNE
Đứng tim nhìn vợ trên giường với người đàn ông khác
Đến giờ này tôi mới nhận ra được một sự thật đau đớn rằng tôi không phải là cha của đứa trẻ đang lớn dần trong bụng vợ mình.
Tôi và Hạnh làm đám cưới đã được 5 năm. Khoảng thời gian ấy không quá dài nhưng đủ để một đôi vợ chồng ổn định chuyện công việc, nhà cửa và con cái. Phải công nhận rằng vợ chồng tôi là những người cực kỳ may mắn trong đường công danh. Từ khi lấy nhau về công việc của người nào cũng thuận lợi và thăng tiến vù vù. Tôi còn được sếp ưu ái cho mua lại một căn phòng rộng rãi trong khu tập thể của cơ quan với giá không thể rẻ hơn.
Đời sống vật chất của hai vợ chồng trẻ như thế so với bạn bè, đồng nghiệp cùng trạc tuổi có thể nói là quá đủ đầy, sung túc. Thế nhưng mỗi ngày qua đi tình cảm giữa chúng tôi dần trở nên khô khan, không khí trong gia đình đôi khi còn căng như dây đàn nguyên nhân là do chúng tôi vẫn chưa có con.
Ban đầu chúng tôi không chịu đi khám bác sĩ mà chỉ nghĩ rằng đó là tại số, ông trời vẫn chưa cho lộc con cái thì làm sao mà cuống lên được. Gia đình nội ngoại thì không nghĩ thế nên giục giã ghê lắm. Phải chịu sức ép từ các cụ lại nghe bạn bè bàn ra tán vào, tôi và Hạnh bắt đầu thấy bụng nóng như có lửa đốt.
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh(Ảnh minh họa)
Mấy anh hàng xóm trong khu tập thể vẫn hay kêu ca vì phải bế con khi vợ vắng nhà, phải phơi cả chậu đầy những tã lót của con. Anh bạn làm cùng bộ phận thì cứ hai ba tháng lại được một lần mệt mỏi, bơ phờ vì phải thay vợ trông con trong bệnh viện. Nghe các anh than thở ngoài miệng, tôi hết sức động viên nhưng thú thực trong bụng lại chỉ mong sao được "khổ" như các anh.
Ruột gan bừng bừng là thế nhưng tôi cũng không đề cập nhiều đến chuyện "deadline" sinh con với Hạnh. Tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ một sức ép nào nữa. Căng thẳng quá dễ đẩy phụ nữ đến tình trạng trầm cảm, Hạnh mà trầm cảm thì còn nói chuyện con cái gì nữa.
Tôi đem chuyện con cái kể với bà chị làm cùng cơ quan. Chị ấy hết sức thông cảm nhưng trách chúng tôi quá gan lỳ. Giữa thời buổi y học tiên tiến hiện đại như bây giờ mà việc hai vợ chồng "im lìm" suốt 5 năm nay lại không đi khám xét xem sao thì thật đáng trách.
Ừ thì không khám sao biết bệnh mà chữa, nghe lời bà chị tôi lẳng lặng đến gặp bác sĩ rồi sau nếu không gặp vấn đề gì sẽ dẫn vợ đi. Bác sĩ kết luật tôi vô sinh. Kết quả ấy chỉ khiến tôi khổ tâm hai tuần vì sau đó vợ tôi nói cô đã có bầu. Bác sĩ giỏi hay máy móc hiện đại cũng có phải thần thánh gì đâu mà lúc nào cũng đúng được. Sự thật thì tôi vẫn là một người đàn ông bình thường, không thế thì làm sao mà vợ tôi có thai được.
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh - giờ tôi mới nghiệm ra cái chân lý này. Tôi tin Hạnh bao nhiêu, hạnh phúc nhường nào khi biết tin cô ấy có thai thì giờ đây lại thất vọng, đau đớn bấy nhiêu.
Sự thật thì tôi không phải là cha của đứa bé đang lớn lên trong bụng Hạnh. Chứng cớ đã rành rành trước mắt. Hôm ấy, tôi trở về từ chuyến công tác Sài Gòn trước 3 ngày vì muốn gây bất ngờ cho vợ nên không báo trước. Tôi chỉ mong chiếc taxi chạy thật nhanh để được về nhà xoa xoa cái bụng bầu đang lớn dần lên của cô ấy. Nhưng bao nhiêu nỗi háo hức, bao nhiêu hạnh phúc, hy vọng đã tan biến trong phút chốc khi tôi chứng kiến cảnh vợ mình dù bụng mang dạ chửa vẫn đang "chiều" người đàn ông khác trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách.
Sau này qua những lời thú nhận của Hạnh, tôi mới biết gã đàn ông lạ kia là nhân tình của vợ tôi từ hai năm nay. Hai con người này thật to gan và trơ tráo, dám cả gan làm những chuyện bậy bạ trong chính ngôi nhà mà tôi đã bỏ bao công sức vun vén. Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi không thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng chẳng chửi rủa ầm ĩ gì. Tôi chết đứng độ vài phút rồi đuổi thẳng cổ gã đàn ông lạ ra khỏi nhà.
Tôi đến gặp vị bác sĩ thứ hai, ông này cũng nói tôi không có khả năng sinh con. Một người nói thì còn có thể hoài nghi nhưng hai người nói thì không thể không tin. 5 năm nay ngoài việc kiếm thật nhiều tiền tôi nào có dám lơ là công chuyện gia đình vậy mà Hạnh lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Không những ngủ với người đàn ông khác, cô ta còn dám cả gan hợp thức hóa cái thai trong bụng mình bằng cách bắt tôi là bố của đứa trẻ. Cái thai trong bụng thì không có tội tình gì nhưng càng ngày nỗi khinh bỉ cô vợ đầu gấp tay gối lại càng trào lên khiến tôi nghẹn ứ ở trong lòng.
Theo VNE
Tôi không tiếc 5 tỷ, chỉ tiếc em quá xinh Tôi chỉ tiếc cái công mình đầu tư, tưởng bỏ ra chừng ấy tiền là có thể sở hữu được người đẹp nhưng không phải. Cô ấy rất xinh đẹp, và tôi không hề muốn mất cô ấy một cách dễ dàng như thế. Tôi phải làm sao? Tôi cũng kiếm một cô bồ rất xinh, đã bỏ chồng, chưa có con, là...