2h sáng, thấy vợ mặc váy mỏng tang chạy ra khỏi nhà cậu bạn thân
Taxi vừa dừng trước cổng, tôi bước xuống, đứng chưa được mấy giây tôi đã thấy vợ tôi hoảng hốt chạy ra từ nhà Duy. Lúc đó là 2h sáng và vợ tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng tang trên người…
Tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi được rất nhiều người giúp đỡ. Trong đó, Duy là bạn thân nhất của tôi và cũng là ân nhân lớn nhất của tôi. Tôi còn nhớ lúc mình học đại học, tiề.n mẹ gửi lên ít nên tháng nào cũng thiếu thốn, Duy biết được điều đó nên hôm nào cũng rủ tôi về nhà ăn cơm. Thỉnh thoảng Duy còn đưa tiề.n cho tôi mượn, bảo rằng khi nào đi làm rồi trả lại cũng được.
Tôi biết ơn Duy nhiều lắm, thế nên dù đã ra trường hơn 10 năm, kết hôn rồi mua được nhà riêng ở trên thành phố rồi nhưng tôi và Duy vẫn thân nhau như anh em. Cứ cuối tuần, lễ, Tết gì là hai chúng tôi đều tụ tập, ngồi ăn uống rồi tán chuyện với nhau. Vợ tôi còn bảo rằng, đôi lúc cô ấy như người thừa vì tôi với Duy cứ như đôi tình nhân, quấn quýt không rời.
Duy thành đạt hơn tôi, cậu ấy đã mua nhà ở riêng, hiện làm giám đốc một công ty lớn. Nhưng nếu như tôi có người vợ dịu hiền, tâm lý và sống vô cùng hạnh phúc thì Duy lại gặp chuyện không may trong tình yêu. Những người phụ nữđến với cậu ấy đều vì tiề.n và vì vẻ bề ngoài của Duy rồi cuối cùng cũng ra đi không một lời từ biệt. Thấy cậu bạn thân ngày ngày vò võ một mình, tôi cũng buồn lắm, tôi chủ động làm mối cho Duy bao nhiêu người rồi nhưng Duy có vẻ không hào hứng gì cả.
Video đang HOT
Tôi thường phải đi công trình nên vắng nhà khá nhiều. Nhưng tôi yên tâm vì vợ tôi rất chung thủy và ngoan ngoãn. Ngay từ hôm đầu mới gặp cô ấy, tôi đã không thể cưỡng lại được sức hút của cô ấy và trong trí nghĩ của tôi lúc đó chỉ có một điều duy nhất, đó là phải biến cô ấy thành vợ mình. Tôi còn nhớ lúc tôi gặp vợ lần đầu tiên, Duy cũng đi cùng. Tôi nhanh chóng thổ lộ với Duy rằng mình yêu cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên và còn bảo Duy bày cách cho tôi “cưa đổ” được người đẹp.
Hơn 1 năm sau thì chúng tôi cưới nhau. Đáng tiếc là ngày cưới của tôi, Duy đi công tác nước ngoài nên không dự được. Sau này tôi cứ cằn nhằn Duy mãi.
Hôm đó, tôi có công việc phải đi tiếp khách bên ngoài, nhưng la cà mãi thế nên đến gần sáng tôi mới có thể về nhà. Sợ vợ cằn nhằn, tôi đã điện thoại từ trước đó báo là hôm nay có việc, phải đi qua đêm, xem như là chuyến công tác xa nhà. Vợ tôi chỉ dặn dò tôi mấy thứ rồi đồng ý. Lúc đó tiệc tàn, tôi đi taxi đến nhà Duy định xin ngủ nhờ vì không muốn thuê khách sạn.
Taxi vừa dừng trước cổng, tôi bước xuống, đứng chưa được mấy giây tôi đã thấy vợ tôi hoảng hốt chạy ra từ nhà Duy. Lúc đó là 2h sáng và vợ tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng tang trên người. Hình ảnh đó đậ.p vào mắt tôi khiến tôi tỉnh cả rượu.
Vợ tôi thấy tôi đứng đó thì sững người lại. Một phút sau, tôi thấy Duy chạy ra. Cả ba chúng tôi nhìn nhau không nói được câu gì. Mãi một lúc sau, Duy mới chạy đến quỳ dưới chân tôi. Cậu bạn thân của tôi nói trong nước mắt: “Xin lỗi mày, hôm nay tao đã gây ra một tội lỗi tày trời. Nhưng lỗi là ở tao chứ cô ấy không làm gì sai cả. Tao nhờ Tâm đến nấu cháo cho tao vì hôm nay tao ốm. Tao đã khóa cửa không cho Tâm về. Thú thực tao cũng yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng mày đã nhanh chân hơn. Hôm nay tao hơi say và đã không kìm lòng được, nhưng tao thề là tao chưa làm gì cả”.
Tôi nghe những lời thú nhận của câu bạn thân mà chế.t điếng. Tôi cởi áo khoác lên người vợ rồi đỡ Duy đứng dậy. Tôi bảo Duy vào nhà đi, việc gì cũng để mai rồi giải quyết, tôi gọi taxi rồi đưa vợ về.
Sau chuyện đó, Duy bán nhà rồi ra nước ngoài sống. Chúng tôi không hề to tiếng với nhau, nhưng cả tôi và Duy đều biết rằng, chúng tôi cần thời gian để có thể bình thường lại giống như trước kia.
Theo Một Thế Giới
Tôi sém chút nữa bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì một cây đào Tết
Bao nhiêu vui vẻ, hồ hởi trong tôi tan biến, tôi chẳng còn thiết tha gì chuyện tết nhất nữa. Những tâm huyết, tấm lòng, tình cảm của tôi cho cái tết đầu tiên ở nhà chồng dường như bay biến hết. Không những mẹ không ghi nhận lòng tôi mà còn cho đó là một cái tội rất lớn, đáng bị đuổi khỏi nhà.
Tôi năm nay 28 tuổ.i, là năm đầu tiên ở cương vị vợ, con dâu mới của gia đình. Biết bao lạ lẫm và bỡ ngỡ khi lần đầu tiên đón tết ở gia đình chồng. Tôi xin với bố mẹ năm nay để vợ chồng tôi lo tết từ A - Z, vừa để thể hiện sự đảm đang, tháo vát của tôi vừa hợp với đạo lý vì chồng tôi là con trai trưởng và duy nhất của gia đình. Bố mẹ chồng ban đầu không đồng ý nhưng rồi cũng gật đầu mà không quên nhắc nhở "nhớ mua sắm tiết kiệm con nhé".
Phải nói thêm về gia đình chồng tôi, không phải giàu có nhưng cũng không đến nỗi nghèo để phải chi ly, chắt góp trong cuộc sống nhưng bố mẹ chồng tôi có tính tiết kiệm trong mọi việc, từ ăn uống đến chi tiêu. Đồ ăn, dù còn thừa một miếng các cụ cũng để vào tủ lạnh mai ăn, đến cái chổi, cùn hết lau mà nếu ở nhà tôi thì đã bị vứt đi từ lâu, các cụ vẫn để quét. Mới đầu tôi thấy như vậy là quá tiết kiệm, hà tiện nhưng sau nghĩ lại đó là tác phong là lối sống riêng của từng gia đình, tôi chẳng có gì để phê phán cả. Năm nay, vợ chồng tôi cắt phép năm nên nghỉ trước một tuần để về sắm tết cho bố mẹ hai bên. Gia đình chồng mang tiếng ở quê nhưng ở trung tâm thành phố của một tỉnh sầm uất. Nên mọi đồ đạc đều phong phú, muốn mua gì cũng có chẳng khác gì ở Hà Nội. Đến ngày 25 âm lịch, tôi mua sắm gần như đủ hết đồ cho gia đình chỉ còn thiếu một cây đào trưng tết nữa là đủ. Mẹ chồng tôi thấy tôi chu đáo cũng mừng nhưng thực tế hai cụ sứ xuýt xoa với nhau, tôi lãng phí. Nào là miến, măng chỉ mua 2 kg là được, cần gì phải 3-4 kg như vậy? Hoa tươi con cắm từ nay đến tết có được không hay lại phải đổi lọ khác, lãng phí quá; mua bánh kẹo bình thường thôi, mua loại ngoại nhập làm gì cho tốn kém; mua thêm lợn giả bò trộn vào chứ mình bò khô không tốn kém lắm... không biết mấy ngày qua, mẹ chồng tôi rên rỉ đại loại thế biết bao câu rồi, tôi chẳng nhớ nổi nữa, nhưng nhớ lời chồng dặn, tôi cứ im lặng cười chẳng nói lời nào.
Mẹ chồng luôn miệng nói tôi là lãng phí, ném tiề.n qua cửa sổ
Theo như tính của vợ chồng tôi, và với thu nhập của hai vợ chồng, mỗi thứ chúng tôi mua đều phải đẹp, đắt và đáng giá. Chúng tôi chẳng mua linh tinh, vớ vẩn, chỉ mua những thứ cần thiết nên chưa khi nào tôi b.ị ch.ê là lãng phí. Tôi đi mua đào, quất về trưng mấy ngày tết, vì lựa chọn theo tiêu chí của mình nên mấy hôm chẳng lựa được cây nào ưng ý. Cuối cùng cũng được 1 cây đẹp cả về thế, kiểu dáng và đầy đủ hoa , quả, lá nụ... vừa nhìn cả hai vợ chồng đều ưng và có giá 8 triệu. Với giá ấy, để mua một cây đẹp vậy là không đắt, và bản thân ở nhà mẹ đẻ tôi, chuyện bỏ ra mươi mười lăm triệu cho một cây đào trang trí là chuyện bình thường. Hai vợ chồng tôi đã thống nhất là mua và sợ bố mẹ tiếc, về chỉ nói 2 triệu. Nhưng thật không may, khi người chở đào đến lại vô tình nói với bố mẹ tôi giá thực. Với 2 triệu, ông bà đã nói vợ chồng tôi lãng phí, ném tiề.n qua cửa sổ rồi thì với giá thực của nó, không hiểu bố mẹ nói gì nữa. Tôi chỉ ra hiệu cho bác ấy im lặng, chột ý bác ấy cũng không dám nói gì, nhưng tôi thấy mặt mẹ chồng tôi tái đi, bà đang hào hứng xem trồng đào, góp ý đặt chỗ nọ, chỗ kia phù hợp thì tự dưng im lặng, bỏ về phòng không nói một câu. Thôi thì chuyện đã rồi, hai vợ chồng tôi cũng im lặng, xem như không có gì, vẫn lo cơm nước, dọn dẹp.
Buổi trưa hôm ấy, mẹ chồng tôi ăn ít cơm, chẳng nói với chúng tôi nhiều như trước rồi nhanh chóng về phòng nằm. Khi dọn rửa xong, tôi về phòng, đi ngang phòng mẹ, nghe hai cụ nói chuyện với nhau "tưởng được đứa con dâu thu vén, chắt cóp để hãm tính phóng khoáng của thằng N (chồng tôi) ai ngờ gặp ngay loại phá mả. Tôi buồn quá". Tôi như có ai đó dội vào mặt một gáo nước lạnh, hóa ra mẹ thất vọng về tôi, cho rằng tôi mua bán như thế là lãng phí, là ném tiề.n qua cửa sổ. Tôi buồn lắm, đứng dựa tường thẫn thờ, chẳng những việc tôi phóng khoáng chi tiề.n lo cho nhà chồng cái tết chu đáo, hậu hĩnh để mở mày mở mặt lại bị mẹ phán cho cái tội ấy. Mải suy nghĩ vu vơ, tôi không biết mẹ bước ra khi nào, tôi chỉ tỉnh lại khi mẹ quát lớn "lại gì nữa, bày đặt chuyện nghe trộm nữa à?". Tôi vội vã, hốt hoảng thanh minh thì mẹ gạt phắt đi mọi chuyện " tôi chưa đậ.p vào mặt cô cái tội nói dối, nghe trộm, hoang phí thì thôi, cô còn cãi gì?". Khi đó tôi mới lấy lại được bình tĩnh nói "thưa mẹ, việc con mua sắm là bình thường, không có gì lãng phí cả. Còn việc nói dối giá thực cây đào, con sợ mẹ tiếc nhưng thực lòng mẹ thấy đấy, nó rất hợp với nhà mình, có cây đào nhìn nhà sang hẳn. Con xin lỗi, lần sau mua gì con sẽ hỏi ý kiến của mẹ". Đến đó mẹ cũng dịu giọng, không gắt gỏng nữa mà bỏ xuống bếp nhưng mẹ nói vọng lại một câu khiến tôi chế.t sững "cũng may còn nhận ra lỗi, không tôi tống cổ cô về nhà mẹ đẻ rồi. Nhà này không dung nạp loại con dâu hoang phí, tiêu tiề.n như rác như cô".
Bao nhiêu vui vẻ, hồ hởi trong tôi tan biến, tôi chẳng còn thiết tha gì chuyện tết nhất nữa. Những tâm huyết, tấm lòng, tình cảm của tôi cho cái tết đầu tiên ở nhà chồng dường như bay biến hết. Không những mẹ không ghi nhận lòng tôi mà còn cho đó là một cái tội rất lớn, đáng bị đuổi khỏi nhà. Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi cứ thế lăn dài, lã chã, đến khi chồng kéo tôi về phòng thì tôi bật khóc như một đứ.a tr.ẻ. Anh an ủi, xin lỗi và nói tôi đừng nghĩ nhưng không nghĩ sao được, khi mẹ vỗ vào mặt tôi bao nhiêu câu như vậy? Cố làm như không có chuyện gì nhưng lòng tôi nặng trĩu, mong nhanh hết mấy ngày tết để quay về Hà Nội với công việc, tôi chẳng còn tự tin với cái tết đầu tiên ở nhà chồng nữa. Có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh như tôi không? Xin hãy chia sẻ và cho tôi lời khuyên để tôi vượt qua những ngày tết nặng nề này.
Theo Công Luận
Câu chuyện thương tâm sau những lần đán.h đuổi vợ ra khỏi nhà Tôi ngồi khóc như 1 đứ.a tr.ẻ, thương vợ bao nhiêu tôi lại chán ghét chính mình bấy nhiêu. Đêm đó tôi ôm vợ khóc, cô ấy cũng rúc đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Nhớ lại thời đó, con còn nhỏ gia đình tôi còn khó khăn lắm. Tôi chật vật mãi mới xin được 1 chân vào làm cho một...