29 tuổi, bàng hoàng phát hiện ung thư vú giai đoạn 3 sau ngày cưới, tôi vẫn cảm thấy mình đẹp từ trong ra ngoài nhờ điều này
Tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú vào tháng 3 năm 2014. Khi ấy, tôi 29 tuổi. Tôi và chồng vẫn còn là cặp đôi mới cưới, với biết bao dự định cho cuộc sống chung lâu dài.
Đó là câu chuyện của Miriam Trejo, một chiến binh dũng cảm đối mặt với chẩn đoán ung thư vú ở tuổi 29. Cho dù cô ấy đang chia sẻ bài toán học hay bài học cuộc sống, cô vẫn tập trung vào việc tạo ra sự khác biệt. “Ung thư đã thay đổi con người tôi. Tôi nghĩ tôi không thể không thay đổi”, cô nói.
Đi tìm chẩn đoán chính xác
Lần đầu tiên tôi nghi ngờ có điều gì đó không ổn là từ 2 năm trước đó, khi tôi cảm thấy có một khối u trên ngực phải. Bác sĩ phụ khoa chỉ định siêu âm nhưng kết quả xét nghiệm vẫn bình thường. Một năm sau, tôi nói với bác sĩ rằng, cục u vẫn còn đó và lại xuất hiện thêm những khối u mới. Siêu âm lần hai được thực hiện và kết quả vẫn lại là bình thường. Tôi nhớ bác sĩ đã trấn an tôi là không có gì bất ổn cả và bầu ngực dày lên như vậy là hoàn toàn bình thường so với tuổi của tôi.
Tôi muốn tin rằng ngực mình vẫn bình thường nhưng tôi biết chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Lần thứ ba gặp bác sĩ phụ khoa sau khi khối u đầu tiên xuất hiện, tôi có nhiều triệu chứng hơn để báo cho cô ấy. Có một vết đen trên quầng vú. Đầu vú bị đau và chảy mủ. Những cơn đau nhói xuất hiện ở ngực. Không có cách nào cho thấy tất cả những điều này là bình thường.
Tôi yêu cầu được kiểm tra bằng một thứ gì đó khác ngoài siêu âm và bác sĩ chỉ định chụp MRI, một xét nghiệm có nhiều khả năng được bảo hiểm của tôi chi trả hơn so với chụp X-quang tuyến vú. Nó có thể giúp phát hiện bất kỳ mầm bệnh ung thư nào hiện diện trong ngực tôi.
Video đang HOT
Khi nằm trong máy MRI, tôi cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Tôi có cảm giác nhẹ nhõm khi biết rằng, hôm nay tôi sẽ có câu trả lời mà mình vẫn tìm kiếm. Cuối cùng tôi đã có một chẩn đoán chắc chắn. Khi bác sĩ X-quang nói, tôi cần chụp nhũ ảnh khẩn cấp, siêu âm khẩn cấp và sinh thiết khẩn cấp, cảm giác bình tĩnh đó hoàn toàn tan biến. Tôi biết rằng điều tôi nghi ngờ hàng tháng trời sắp trở thành hiện thực.
Sau nhiều đêm mất ngủ, tôi đã làm sinh thiết. Kết quả cho thấy, tôi bị ung thư vú dương tính với HER2 cũng như bệnh Paget ở vú. Và mặc dù đã lo lắng về khối u đầu tiên trong vú gần 2 năm trước đó, tôi không hề chuẩn bị tâm lý cho cú sốc này. Tim tôi đập loạn xạ, và những giọt nước mắt chảy dài trên mặt. Chồng tôi ôm chặt lấy tôi, khuôn mặt anh ấy cũng đầm đìa nước mắt. Cuối ngày hôm đó, chúng tôi thông báo tin cho cả gia đình.
Không còn là nạn nhân
Bố chồng tôi gợi ý tôi nên gọi cho Trung tâm Điều trị Ung thư Hoa Kỳ (CTCA). Vì ung thư đã di căn khắp vú phải nên tôi quyết định phẫu thuật cắt bỏ hai bên vú. Tôi muốn giảm nguy cơ mắc bệnh ung thư ở vú trái và cũng muốn loại bỏ mô vú bị ung thư. Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ đã phát hiện ung thư trong các hạch gác (hạch đầu tiên mà các tế bào ung thư có khả năng lây lan đến từ khối u nguyên phát). Cuộc phẫu thuật thứ hai được tiến hành để loại bỏ các hạch bạch huyết từ nách phải của tôi. Rất may, kết quả chụp PET cho thấy, khối u ác tính đã không lan sang các vùng khác trên cơ thể tôi.
Hồi phục sau cuộc phẫu thuật, tôi tiếp tục trải qua 6 đợt hóa trị và 7 tuần xạ trị. Sau khi hoàn thành các đợt này, tôi bắt đầu 1 năm điều trị bằng trastuzumab, một kháng thể đơn dòng dành riêng cho bệnh ung thư vú dương tính với Her2.
Niềm tin, hy vọng và tình yêu
Tôi luôn tin rằng tình yêu là vô điều kiện. Đây cũng là cảm nhận của tôi về hành trình chống chọi căn bệnh ung thư. Kết hôn mới được 8 tháng thì tôi phát hiện bệnh, chồng tôi đã luôn sát cánh bên tôi, cùng tôi đi từng bước trên con đường dài. Lúc đầu, thật khó để thừa nhận với anh ấy rằng, tôi cần giúp đỡ và tôi cảm thấy dễ bị tổn thương như thế nào. Sau đó, tôi đã để anh ấy chăm sóc mình và mối quan hệ của chúng tôi trở nên sâu sắc theo những cách mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Khi bị rụng tóc và ngực, tôi cảm thấy mình không còn chút hấp dẫn nào. Nhưng anh ấy đã cho tôi thấy tình yêu vô điều kiện và khiến tôi cảm thấy mình đẹp từ trong ra ngoài. Vẻ đẹp thực sự nằm ở con người của bạn, không phải ở việc bạn trông như thế nào.
Cha mẹ, anh chị em, cháu gái, bạn bè và gia đình chúng tôi – mọi người đã cùng nhau giúp đỡ bằng mọi cách có thể. Đồng nghiệp và sinh viên biết về chẩn đoán của tôi – tôi hoàn toàn cởi mở về nó – và họ cũng nhìn thấy tôi ở trạng thái dễ bị tổn thương nhất. Họ đã động viên tôi, viết thư, gửi quà và không ngừng giúp đỡ tôi. Những người đồng nghiệp đã quyên góp những ngày làm việc của riêng họ để tôi có thể tiếp tục được trả lương trong khi nghỉ việc. Họ đã tặng tôi tối đa 60 ngày nghỉ phép có lương – đó là món quà mà tôi không bao giờ có thể đền đáp cho họ.
Một cuộc sống mới và quyết tâm của tôi
Trải qua căn bệnh ung thư và thời gian điều trị đã thay đổi tôi mãi mãi. Tôi sẽ không bao giờ là nạn nhân của hoàn cảnh nữa. Thay vào đó, tôi sẽ chọn hy vọng, giữ vững niềm tin và tìm kiếm sự hỗ trợ. Căn bệnh này đã cho tôi một góc nhìn tốt hơn về những gì quan trọng (và những gì không), đem lại sự đánh giá mới mẻ về những con người có mặt trong cuộc sống của tôi. Nó cũng cho tôi thấy, chăm sóc sức khỏe thực sự là gì hoặc có thể là gì.
Ung thư không phân biệt đối xử. Nó có thể ảnh hưởng đến bất kỳ ai ở mọi lứa tuổi, mọi dân tộc, mọi trình độ học vấn và tình trạng kinh tế. Tất cả chúng ta cần chủ động về sức khỏe của mình. Chúng ta cần kiểm soát, loại bỏ những thói quen không lành mạnh khỏi cuộc sống và lắng nghe cơ thể mình. Và chúng ta cần phải sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của chúng ta.
Ngày hôm qua đã qua đi, ngày mai có thể không đến nhưng hãy quý trọng ngày hôm nay và để mỗi ngày trôi qua đầy ý nghĩa. Sử dụng tài năng và năng khiếu của bạn để giúp đỡ người khác, rèn luyện tâm trí của bạn để tập trung vào những gì quan trọng và yêu thương nhau bằng cả trái tim. Đó là những gì tôi đang cố gắng làm.
Mắng vợ vì để rơi mất nhẫn cưới, đến khi biết sự thật, tôi hối hận thì đã quá muộn màng
Tôi cứ chì chiết vợ vì đã để mất nhẫn cưới, kỉ vật thiêng liêng. Nào ngờ sự thật lại quá đỗi cay đắng đến thế.
Vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên. Trải qua biết bao khó khổ, chúng tôi mới đến được với nhau. Để chuẩn bị cho lễ cưới, tôi còn tự mình đi đặt một cặp nhẫn cưới có khắc tên hai đứa lồng vào nhau. Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt, sự vui mừng hạnh phúc trên gương mặt vợ mình khi được tôi đeo chiếc nhẫn ấy vào tay.
Sống với nhau 9 năm, từ ở nhà trọ, đi làm thuê, chúng tôi đã gây dựng được sự nghiệp cho riêng mình. Tôi mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng, vợ ở nhà nội trợ, chăm sóc con cái. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua. Ở bên nhau một khoảng thời gian lâu như thế nhưng tôi và vợ luôn tôn trọng, yêu thương nhau. Đôi lúc tranh cãi, cơm không lành, canh không ngọt, tôi đều là người nhịn nhường vợ cho yên ấm nhà cửa.
Thế mà một hôm, cách đây 5 tháng, tôi vô tình phát hiện chiếc nhẫn cưới trên tay vợ đã biến mất. Tôi gạn hỏi, em chỉ bảo đã tháo cất đi cho dễ nấu nướng. Khi đó, tôi không nghi ngờ gì. Cho đến ngày cưới của em gái tôi cách đây một tháng, tôi bảo vợ đeo nhẫn cưới vào thì em mới lúng túng bảo đã làm mất rồi.
Tôi sững sờ, sau đó là bực bội, giận dữ. Chiếc nhẫn ấy, tôi vẫn nâng niu suốt 9 năm qua. Thậm chí hiện giờ, tôi đã mập lên rất nhiều, tay cũng không còn vừa nữa nhưng tôi vẫn đeo. Chiếc nhẫn đã in lằn trên tay tôi. Tôi trân trọng chiếc nhẫn cũng như trân trọng cuộc hôn nhân với em. Thế mà em lại đánh rơi. Tôi giận dữ, chì chiết vợ mỗi ngày. Vì quá giận và thất vọng, tôi còn có ý định ly hôn nhưng lại không thể vì thương con. Thấy vợ khóc nhiều, người ốm o đi, tôi cũng chẳng buồn hỏi han đến.
Vì quá giận và thất vọng, tôi còn có ý định ly hôn nhưng lại không thể vì thương con. (Ảnh minh họa)
Cho đến hai ngày trước, khi đang trông coi cửa hàng thì cô giúp việc gọi điện bảo vợ tôi bị ngất, đã đưa đến viện rồi. Tôi vội vã đóng cửa tiệm rồi chạy xuống viện mới hay vợ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Mẹ vợ tôi cũng hớt hải chạy xuống.
Thấy tôi, bà giận lắm, mắng tôi là thứ bạc tình vô nghĩa, vợ đau bệnh suốt mấy tháng nay mà không hề hỏi han lấy một lời, chỉ chăm chăm tiếc chiếc nhẫn cưới. Tôi ngớ người. Mẹ vợ tôi kể, vợ tôi phát hiện cơ thể khác lạ nên giấu tôi đi khám, kết quả là em bị ung thư cổ tử cung. Sợ tôi lo lắng, em mới bán đi chiếc nhẫn để lấy tiền khám chữa bệnh.
Nhưng rồi tôi làm căng chuyện quá, em lại phải tìm xuống tiệm vàng hỏi mua lại. Tiếc là chiếc nhẫn ấy đã bị bán đi mất rồi. Vừa đau bệnh, vừa bị chồng ghẻ lạnh, sức khỏe của em nhanh chóng giảm sút. Từng lời mẹ nói khiến tôi bàng hoàng. Thì ra, đó là lý do chính. Vậy mà vợ tôi lại giấu đi tất cả.
Tôi vừa giận vừa thương vợ, lại càng căm hận bản thân mình. Tôi cứ nghĩ mình đã làm tròn trách nhiệm một người chồng rồi, nào ngờ thật ra, tôi lại là kẻ vô tình vô nghĩa. Giờ vợ vẫn còn đang nằm cấp cứu trong phòng cách ly càng khiến tôi lo lắng hơn. Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi rối ren quá.
(thanhngoc...@gmail.com.vn)
Đang dọn dẹp thì có 2 người lạ mặt tìm đến và mở bung một tập giấy tờ cho tôi đọc, càng đọc tôi càng tím tái mặt mày vì những việc tày trời của chồng mình Họ bảo cho chúng tôi thêm một tháng nữa mà giải quyết, nghe họ nói xong, tôi chỉ muốn ngất ra đấy! Tôi từng nghe chị gái nhắc nhở rằng không được quá tin tưởng vào đàn ông, kể cả chồng mình. Nhưng tôi lại cho rằng chị ấy đa nghi quá, đến chồng mà mình không tin thì tin ai đây? Vả...