28 tuổi, muốn tìm một người thương sao khó quá
28 tuổi với mong muốn tìm được người thương sao mà quá đỗi khó khăn đối với Mai. Giờ ở quê, bạn bè cùng độ tuổi cô đã có chồng, thậm chí con cái, công việc ổn định. Còn cô vẫn còn ngồi đây với cô đơn, với công việc bấp bênh, thu nhập không ổn định.
***
Sài Gòn hôm nay sao ngột ngạt quá, mở toang cửa phòng, đứng từ ban công nhìn xuống đường phố. Nước mắt Mai không ngừng rơi. Lòng Mai giờ trống rỗng và đầy ngổn ngang suy nghĩ. Áp lực công việc, áp lực cuộc sống khiến Mai nhiều khi muốn buông bỏ nơi này để đi thật xa. Mai không biết quyết định vào Sài Gòn của cô đến lúc này là sai hay là đúng nữa.
Giữa cái thành phố Sài Gòn nhộn nhịp này muốn kết giao, làm bạn với một người để trải lòng những suy nghĩ, dốc bầu tâm sự hay hẹn hò ăn uống cũng đã thật là khó huống gì tìm một người đàn ông yêu thương, đi bên cạnh. Nó cô đơn hơn cả Mai nghĩ. Đặc biệt càng về đêm, mọi suy nghĩ như cứ trỗi dậy, chiếm giữ lấy lòng cô, vùi cô vào một mớ hỗn độn của suy nghĩ với đầy những giằng xéo trong lòng. Nhiều lúc đi làm về, một mình trong bốn bức tường của căn phòng trọ chật hẹp, Mai thấy ngột ngạt vô cùng. Muốn lấy xe, dạo vòng quanh phố xá, hòa vào dòng người nhộn nhịp với hi vọng sẽ bớt trống trải hơn. Nhưng Mai lại sợ, sợ ra đường nhìn cảnh người ta tay trong tay đầy hạnh phúc, sợ những cái ôm, những nụ hôn của những đôi trai gái trao nhau trên phố càng làm Mai buồn.
28 tuổi với mong muốn tìm được người thương sao mà quá đỗi khó khăn đối với Mai. Giờ ở quê, bạn bè cùng độ tuổi cô đã có chồng, thậm chí con cái, công việc ổn định. Còn cô vẫn còn ngồi đây với cô đơn, với công việc bấp bênh, thu nhập không ổn định. Cuộc sống nhiều khi đúng thật không như con người ta nghĩ. Trước đây Mai luôn nghĩ, học xong Thạc sĩ, tìm kiếm một công việc ổn định rồi mới nghĩ đến chuyện lấy chồng, yên bề gia thất, như vậy cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Nhưng giờ Mai thấy cái suy nghĩ hồi trước của cô đến lúc này thật sự là sai. Thanh xuân của đời người không bao giờ đợi ai, nó đến và đi một cách vội vã.
Và thanh xuân của Mai cũng vậy. Như trước đây anh đến, bước vào cuộc đời cô cũng bất chợt và ra đi cũng thật bất ngờ. Thanh xuân của Mai là những hi vọng, ước muốn, những ước mơ tương lai được cô ấp ủ và vun đắp mỗi ngày. Và hạnh phúc trong đó có anh. Nhưng rồi, khi anh quay bước đi, đồng nghĩa với mọi cố gắng vì hạnh phúc của Mai cũng vụn vỡ, tan biến trong thoáng chốc. Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc trước đây và cái cô đơn ở hiện tại ngay lúc này mà Mai không sao cầm được nước mắt. Cuộc sống này thật kì lạ, trớ trêu khi cứ để cho người với người gặp nhau, dốc lòng yêu thương nhau rồi lại bất ngờ đẩy ra xa, đọng lại trong kí ức toàn những buồn đau, mất mát.
Sài Gòn kì lắm, lúc mưa lúc nắng. Kì giống như bộ mặt của mỗi con người vậy. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngọt ngào lúc thì mặn chát, thật khó lòng đoán được. Nhìn khoảng không vô định, Mai ước giá như thời gian quay lại, cho Mai được sống với một thanh xuân thật tươi đẹp, mạnh mẽ và quyết liệt hơn so với những gì đã trải qua. Được sống hết mình với đam mê, với tình yêu và với công việc thì tốt biết mấy.
Video đang HOT
Giữa một thành phố xấp xỉ 13 triệu dân như Sài Gòn, nhưng sao để tìm một mảnh ghép cho riêng mình khó quá. Chỉ mong là thoáng qua thôi cũng là một điều không thể, huống gì mãi bên cạnh nắm tay nhau lâu dài. Đến bao giờ hạnh phúc mới mỉm cười sau mùa đông năm trước có một bàn tay kia đã buông lơi đôi bàn tay bé nhỏ của Mai. Đến bao giờ giữa thành phố này mảnh ghép vô tình đó mới tìm được thấy nhau?
Mai thở dài. Những tâm tư suy nghĩ cứ bao trùm lấy cô cùng với tiếng thở trong đêm nghe nặng nhọc quá đỗi.
Trần Thị Quỳnh Giang
Theo blogradio.vn
Yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm!
Những ngày đông lạnh, người ta có đôi có cặp, tay trong tay ấm áp. Thế nhưng nhìn lại mình, ai chẳng có chút tủi hờn cô đơn. Có người yêu đó, mà xa quá hóa như không.
***
Đối với những người yêu xa, tủi thân nhất là những ngày lễ Tết, khi người ta có cặp có đôi, mình vẫn thui thủi một mình hẹn hò với... cái điện thoại. Những lúc như vậy lại chạnh lòng nghĩ mình có người yêu mà cũng như không. Những cô gái yêu xa, hẳn là những người có trái tim can đảm. Can đảm để yêu và can đảm để đợi chờ. Trong chương trình của tuần này, mời bạn đến với tâm sự của một cô gái có người thương ở phương xa. Lá thư với tựa đề Yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm của bạn Đoàn Hòa.
Có một nỗi nhớ thật dài mang tên yêu xa, bởi vì khoảng cách có thể đo được, nhưng nỗi nhớ thì chẳng có thước nào để cho một con số chính xác. Yêu xa khiến người ta nhớ, khiến người ta mong, nhưng cũng khiến người ta cô đơn và chênh vênh thật nhiều.
Ai chẳng biết đến câu "xa mặt cách lòng", thế nên không ít người lo sợ rằng chuyện tình yêu ấy sẽ chẳng đi đâu về đâu khi mà chẳng thể biết được người ấy đang làm gì, có mệt mỏi hay không. Chỉ là gặp vội, nói vội, nhớ vội và thương vội qua vài dòng tin nhắn hay vài cuộc gọi muộn màng...
Yêu xa khó lắm, bởi vì vốn dĩ khoảng cách được xem là nguyên nhân hại chết tình yêu nhanh nhất trong tất cả nguyên nhân. Những ngày trời trở gió, những ngày bỗng dưng thấy thật cô đơn, áp lực công việc, áp lực cuộc sống cứ dồn dập đổ lên đôi vai bé nhỏ, nhưng chẳng có một bờ vai để dựa vào. Lúc cần người ấy nhất thì chẳng thể nào bên cạnh, để đến khi đã quá mệt mỏi mới nhận được lời hỏi thăm vội vàng. Bất chợt thấy tình yêu ấy sao mà xa lạ và hờ hững đến thế. Chẳng trách người, chỉ có thể trách khoảng cách khiến người ta càng dễ xa nhau hơn mà thôi.
Yêu xa là những ngày dù ốm vẫn phải tự mình chăm sóc chính mình. Nhiều khi thèm một tin nhắn hỏi han, thèm một ánh mắt quan tâm, thèm một bàn tay dịu dàng chăm sóc. Nhưng tất cả cũng chỉ tồn tại trong suy nghĩ. Thực tại vẫn là mỗi người một nơi và xa nhau hàng trăm cây số.
Yêu xa cô đơn lắm, bởi vì đâu phải cứ muốn là có thể gặp được nhau. Những ngày lễ tết, những ngày kỷ niệm cũng chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình máy tính, nghe thấy giọng nói của nhau qua điện thoại. Mong chờ một cái nắm tay, một cái ôm, một nụ hôn cũng thật là xa xỉ.
Những ngày đông lạnh, người ta có đôi có cặp, tay trong tay ấm áp. Thế nhưng nhìn lại mình, ai chẳng có chút tủi hờn cô đơn. Có người yêu đó, mà xa quá hóa như không.
Trong cuộc đời này, khoảng cách thật sự là thứ đáng sợ. Nó khiến người ta thay lòng, khiến tình yêu dễ dàng tan vỡ dù trước đó đã có bao nhiêu lời thề hứa, lời mong chờ nhớ nhung.
Có không ít đôi chia tay vì yêu xa, nhưng cũng không hiếm người có được hạnh phúc khi vượt qua được phép thử của tình yêu. Phép thử ấy chính là thời gian và khoảng cách. Thế đó, chẳng có điều gì là mãi mãi, nhưng nếu cả hai có lòng tin thì tình yêu cũng sẽ có một cái kết thật đẹp.
Yêu xa đầy khó khăn thử thách, nhưng không phải là không có hạnh phúc. Hãy cứ tin và cứ yêu đi, chỉ cần có một điểm đến, hãy cứ vững bước cùng nhau đi đến đích, rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười và càng thấy trân trọng nhau hơn, trân trọng tình yêu ấy hơn.
Đoàn Hòa
Theo blogradio.vn
Xấu mà gặp đúng người vẫn hạnh phúc hơn khối phận hồng nhan! Chắc chúng ta vẫn còn nhớ nhân vật "Thị Nở" trong tác phẩm "Chí Phèo". Phải một người con gái xấu đến mức mọi người phải dè bỉu chê bai nhưng cô ấy vẫn hạnh phúc vẫn yêu đấy thôi, vì cô ấy tìm được một nửa của mình đó là Chí Phèo. Ảnh: Sharevip Người ta hay bảo xấu như "Thị Nở"...