27 tuổi và 13 lần đi phá thai
Rất nhiều câu chuyện, rất nhiều lý do khiến họ phải dứt bỏ “giọt máu” của mình, nhưng kết lại, có lẽ chỉ một câu duy nhất: Xót xa!
Lễ cầu siêu cho những sinh linh bị chối bỏ được chùa Quán Sứ Hà Nội tổ chức vào hai dịp trong năm là tháng 4 và tháng 7 âm lịch. Có mặt tại ngôi chùa này vào những ngày nhận đăng ký cho lễ cầu siêu, chúng tôi được nghe những câu chuyện vừa đau lòng vừa khó tin. Có rất nhiều bà mẹ ở thế hệ 8X, 9X chưa từng lên xe hoa, chưa ai biết họ đã là mẹ, vậy mà danh sách những hài nhi cần cầu siêu của họ đã có tới con số… hơn một chục.
27 tuổi đã… 13 lần phá thai
Đại đức Thích Thanh Tuấn (chùa Quán Sứ) cho biết: Lễ cầu siêu năm nay có tới hơn 500 mẹ đăng ký cầu siêu cho con. Có hôm đến 21h đêm rồi vẫn còn một cô gái trẻ đến năn nỉ nhà chùa ghi tên vào danh sách cầu siêu. Cô này sinh năm 1985 nhưng đã phá thai tới 13 lần.
Đại đức chia sẻ: “Theo giáo lý nhà Phật, không phải cứ đợi đến lúc hài tử lọt lòng mới được gọi là một sinh mạng mà khi một mầm sống mới được tượng hình trong cung lòng người mẹ, thì ngay vào giây phút đầu tiên đó nó đã được coi là một sinh mạng. Trong cuộc sống, do nhiều nguyên nhân khác nhau có nhiều bậc cha mẹ đã chối bỏ thai nhi và như thế đồng nghĩa với việc họ đã tước đoạt đi sinh mạng của chính con mình. Chính vì thế, buổi lễ này mang ý nghĩa tâm linh là giúp linh hồn những đứa trẻ xấu số này được siêu thoát, đồng thời cũng mang một ý nghĩa xã hội khác là giúp những người tham dự buổi lễ nói riêng và toàn xã hội nói chung hiểu thêm ý nghĩa sâu xa của tình yêu thương nhất là tình cảm mẹ con máu thịt”.
Trong bản danh sách cầu siêu có rất nhiều trường hợp khiến nhà chùa phải xót xa. Cô gái đến chùa sinh năm 1985 mà thầy Tuấn vừa nhắc tới là một cô gái khiến người đối diện khó lòng quên được. Khuôn mặt cô bầu bĩnh được trang điểm cẩn thận nhưng không che giấu được đôi mắt như chứa đựng tất cả sự dẫm đạp tàn ác của cuộc đời này. Mái tóc nhuộm nâu đỏ rất hợp với nước da. Đôi chân dài làm cho chiếc váy mầu trầm đỏ, bó sát cơ thể thêm ngắn hơn. Cô đến chùa từ khá sớm rồi tần ngần mãi ở cửa phòng số 5 (phòng đăng ký danh sách). Chốc chốc cô lại ngó vào rồi đi ra. Mãi đến chiều muộn, khi người vào đăng ký đã ngớt cô mới dám rón rén bước vào.
Cầm quyển sổ đăng ký được ghi rõ ràng các mục: Tên, tuổi, địa chỉ của mình và cha đứa bé, số tuần tuổi của hài nhi, năm mất… Cô tần ngần hồi lâu cắn bút. “Thầy ơi… Cháu được cầu siêu cho mấy đứa?… Cháu không nhớ hết tên bố đứa trẻ”. Nói đoạn, cô gái gục xuống chiếc bàn gỗ cũ khóc nức nở. Những dòng nước làm nhòe nhoẹt phấn và mascara.
Là người mẹ đau khổ nhất là không sinh được con (Ảnh minh họa)
“Cháu thấy có tội quá nhưng không biết làm cách nào cả. Mong nhà chùa siêu thoát linh hồn để chúng được đầu thai vào kiếp khác. Đừng oán hận mẹ”. Cô lấy từ trong túi ra hộp khăn ướt rồi lau vội những giọt nước mắt. Người quản sổ như thấu hiểu được nỗi lòng của cô gái chưa từng được nhìn thấy mặt con này, bà hiền từ vỗ nhẹ vào lưng an ủi. Cô lấy bút ghi cẩn thận từng dòng chữ. Phải mất gần 30 phút cô mới viết xong bản đăng ký. Trong danh sách của cô gái trẻ ấy ghi 13 đứa trẻ, có đứa mới được 8 tuần tuổi có đứa tới… gần 6 tháng. Cô đưa bản danh sách rồi cúi đầu, chầm chậm bước ra khỏi phòng.
“Con ơi đừng trách mẹ…”
Video đang HOT
Trong những người đến cầu siêu hôm ấy, tôi rất ấn tượng với chị Nguyễn Hoàng G. hiện đang ở Hai Bà Trưng, Hà Nội. Chị ngồi một mình trong góc chùa, khuôn mặt thất thần.
Trong vai một phụ nữ cũng đi cầu siêu cho con, tôi lân la làm quen. Như tìm được người cùng chung cảnh ngộ, chị tâm sự: Quê gốc của chị ở một xã vùng sâu vùng xa ở Bắc Giang. Cả làng chỉ có chị và “người ấy” (nói theo cách của chị) đi học ở trường huyện. Thời gian gắn bó, hai người yêu nhau lúc nào chẳng hay. Rồi hai người cùng đỗ đại học. Vì tính đến chuyện kết hôn nên hai người dọn ra ở cùng nhau cho đỡ tốn kém. Được một thời gian thì chị có bầu.
Lúc đó người yêu chị bảo rằng còn đang đi học không thể cưới và có con. Chị đành “nhắm mắt đưa chân”. Đứa nhỏ ấy được chôn ở một luống khoai lang trong cánh đồng cách xa làng chị 2km. Sau này hai người không đến với nhau được vì bố mẹ anh chê chị mặt lưỡi cày, môi thâm… sẽ sát chồng. Tuy nhiên lý do thực sự là vì anh đang “cưa cẩm” con gái của sếp để tiện đường thăng tiến.
Chị nuốt những giọt nước mắt cay đắng và tự hứa với lòng mình sẽ làm mọi thứ để thành đạt và giàu có hơn anh. Rồi chị cũng lấy chồng. Để tập trung cho công việc, chị đã kế hoạch bằng thuốc tránh thai. Bây giờ, kinh tế đã khá giả. Cả hai vợ chồng đều “khát” một đứa con, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tin mừng.
Trong giấc mơ nhiều đêm, chị thường thấy hình ảnh một đứa trẻ con bò lổm ngổm ở luống khoai lang gọi mẹ. Chị đem điều này nói với thầy bói thì được bà cho hay: “Đứa trẻ oán bố mẹ nên không cho những linh hồn khác được đầu thai vào nhà chị. Vì thế chị phải đi cúng lễ để linh hồn con siêu thoát thì mới có con được”! Sau đó, đi khám bác sỹ đã biết mình có bệnh không thể có con được nữa nhưng chị vẫn đến chùa, để mong cửa Phật siêu thoát cho những đứa con xấu số và xoa dịu đi những dằn vặt đang ngày đêm cứa vào tim gan chị. Chị nói như cố ghìm lại những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng: “Là người mẹ đau khổ nhất là không sinh được con. Giá như ngày xưa không ham những thứ phù du kia thì giờ đây tôi đâu có đến nỗi như thế này”.
Người phụ nữ giúp việc ghi chép danh sách những người đăng ký cầu siêu cho hài nhi cho nhà chùa chia sẻ: “Hầu hết những người đến chùa đăng ký còn khá trẻ, có những người chỉ tầm 16-17 tuổi. Cửa Phật là nơi con người ta có thể giãi bày hết những tâm tư sâu kín nhất và mong được tha thứ, vì thế những cô gái trẻ đến đây để nhờ cầu siêu cho con một phần và cũng một phần làm cho tâm hồn mình thanh thản, nhẹ bớt tội lỗi… Giá như một ngày nào đó bản danh sách này được khép lại”…
Theo VNE
Kỳ công hành trình tìm bố "chính chủ" cho con
Mai Anh oán thán rằng số phận mình đen đủi, bởi bao nhiêu người đàn bà khác cũng từng lừa dối chồng nhưng vẫn sống yên ổn cả đời, hoặc được chuộc lỗi. Quả đúng vậy, cơ hội chuộc lỗi vẫn thường được dành cho những người từng phạm sai lầm, nhưng có một điều cần biết, rằng không phải ai cũng có cơ hội ấy.
Hoang mang đoán "tác giả" bào thai trong bụng
Anh Minh đưa cho vợ cái que thử thai, bảo: "Sáng mai ngủ dậy em thử xem, anh đoán em có bầu đấy, chứ em có bao giờ ốm kiểu này đâu". Hương nhìn sững chồng, cô chưa từng nghĩ đến khả năng này. Quả thật, cả tuần này cô bỗng nhiên "khó ở" một cách khó hiểu, nhưng vẫn chỉ nghĩ mình mệt mỏi do cơ quan nhiều việc căng thẳng mà thôi. Khi chồng nói chuyện có thể mang thai, trong cô đã bật ra câu hỏi: "Nếu thế thì đứa bé là con ai?".
Hương lúi húi thử trong nhà tắm, Minh đợi ở ngoài, giục hỏi liên hồi. Không đủ kiên nhẫn chờ thêm, anh xông vào, giật lấy cái que mà vợ đang nhìn trân trân: "Ôi hai vạch rồi đây này. Vợ anh giỏi quá".
Hương đờ đẫn mặc cho chồng ôm chặt lấy mình mà hôn hít, còn Minh cho rằng đó chẳng qua vì vợ quá xúc động mà thôi. Hai người cưới nhau đã 8 tháng mà chưa thấy gì, bố mẹ anh đã bóng gió giục giã rồi, nên sự kiện hai vạch này là một tin mừng lớn, và dĩ nhiên được Minh loan báo lập tức cho bố mẹ hai bên.
Sự vui mừng của chồng cùng sự săn đón, vồ cập của bố mẹ chồng khiến Hương không dám nghĩ đến chuyện phá thai, dù với cô đó là cách duy nhất để loại trừ hậu họa. Cô không ngờ mình bị trời phạt nhanh như vậy, chỉ một lần duy nhất phản bội chồng đã bị quả báo. Hai người yêu nhau 4 năm trời mới làm đám cưới, đến nay vẫn yêu thương mặn nồng, nếu vì sự ngu xuẩn nhất thời của cô mà tổ ấm này tan nát thì cô không thể cam lòng được.
Sau khi ngoại tình, người đàn bà thường mang tâm lý dằn vặt
Đêm đó, chỉ vì giận chồng mà không làm gì anh được, cô đã "trả thù" bằng cách để cho người bạn cũ vốn lâu nay vẫn à ơi tán tỉnh mình "lấn tới", để rồi ngay lập tức hối hận và cắt liên lạc hoàn toàn với anh ta. Nhưng sự xuất hiện của cái thai này cho thấy, hối hận như thế vẫn là quá muộn. Liệu đứa bé cô đang mang là con của chồng hay của người bạn kia? Nếu người tình một đêm là bố của con Hương, liệu có ai nghi ngờ mà tìm hiểu rồi phát hiện ra không? Điều gì sẽ xảy ra với hạnh phúc của cô?
Nỗi dằn vặt, hoang mang khiến Hương luôn rầu rĩ, hoảng hốt, kém ăn kém ngủ. Cả gia đình lại tưởng cô ốm nghén nên càng quan tâm chăm sóc, khiến cô lại càng sợ hãi...
Chị Anh Thư, người mẹ hai con, cũng đang ở trong tâm trạng tương tự. Chị không biết chắc đứa con trai út, nay đã 2 tuổi, là con của chồng hay người tình mà chị đã chia tay. Hồi chồng còn hay đi công tác xa, vì cô đơn và vì nhu cầu thể xác, chị đã "qua lại" với một người đàn ông. Đến khi chồng chuyển hẳn công tác về gần nhà, chị vẫn phải mất một thời gian kha khá mới cắt đứt với tình nhân được. Và khi vừa chia tay người tình thì chị phát hiện có thai, không rõ "tác giả".
Vì đang khát cháu đích tôn nối dõi nên bố mẹ chồng Thư xem đứa cháu nhỏ là cục vàng, cưng như trứng mỏng. Họ càng cưng cháu, Thư càng nơm nớp lo sợ cái tai họa khủng khiếp đổ lên đầu mình và con nếu một ngày nào đó, có người nghi ngờ, lấy mẫu đi xét nghiệm AND và kết quả thằng bé không phải con chồng chị. Vì vậy, cho dù cuộc sống gia đình ấm êm, con cái khỏe mạnh, chị vẫn không có một ngày bình yên.
Không biết có thai với chồng hay với bồ
Con trai ra đời, chị Bình càng ngắm nó càng hoang mang. Cho dù tất cả khách đến mừng đều khen thằng bé giống bố như lột, và chồng chị mặt mày nở nang sung sướng, chị vẫn thấy rõ ràng con chỉ giống chị chứ không giống anh. "Thế này thì nó là con của thằng cha kia rồi", chị kêu thầm. "Thằng cha" ấy là gã đàn ông từng bồ bịch với chị, sau gã bỏ chị để cặp với một em trẻ đẹp hơn.
Trẻ con mới đẻ thì có thể bảo chưa rõ nét, chứ khi đã lớn dần lên thì giống hay không giống bố nó rõ ràng ra ngay. Con trai chị Bình không có bất kỳ một nét nào của chồng chị, trừ dáng người cao gầy, nhưng khổ nỗi gã bồ kia cũng có vóc dáng tương tự. Cũng may là mặt mũi nó thừa hưởng hầu hết các đặc điểm của mẹ, chứ không giống gã kia.
Chồng chị Bình là một ông bố quá tuyệt, từ hai con gái đầu đến đứa con trai sau, anh đều nâng niu chăm chút hết lòng. Khác với đa số đàn ông Việt, anh chẳng ham nhậu, làm việc xong chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về để chơi với con. Anh chẳng nề hà việc tắm rửa cho con, nịnh con ăn, kèm con học, khiến lũ trẻ bám bố gấp mấy lần bám mẹ. Riêng cậu út đối với anh lại càng là kho báu. Anh "tôn thờ", cung phụng nó, chẳng bao giờ phàn nàn sao nó không giống mình...
Đứa con trai càng khiến chồng mê mẩn thì chị Bình càng khổ tâm, nỗi ân hận mỗi lúc một lớn. Chị thấy mình là mụ đàn bà khốn nạn, độc ác khi bắt chồng mình chịu nỗi nhục nuôi con tu hú, điều tối kỵ với lòng tự trọng đàn ông. Thà anh là ông bố vô tâm, ích kỷ như bao đàn ông Việt khác, chị còn đỡ dằn vặt, đằng này...
Vừa cắn rứt lương tâm, vừa sợ một ngày sự thật bị lột trần bởi không thể có chuyện cả họ nhà chồng đều "đui mù", ngu ngốc, nhiều lúc chị Bình đã định nói hết sự thật rồi ra sao thì ra, để chấm dứt chuỗi ngày ác mộng, thấp thỏm chờ tai họa rớt xuống đầu. Rồi chị lại hy vọng, biết đâu chồng mình đúng là bố thằng bé thật?
Để khỏi đoán già đoán non, chị Bình quyết định đi xét nghiệm AND cho con, xem kết quả ra sao rồi tính. Chị khéo léo lấy tóc của chồng và con, lén mang đến trung tâm xét nghiệm. Chị mừng như chết đi sống lại khi nhận kết quả xác định chủ nhân hai mẫu tóc có quan hệ cha con. Qua trận hú hồn, chị đốt hết mọi giấy tờ liên quan đến cuộc thử AND rồi tự thề từ giờ trở đi một lòng một dạ với chồng, không dám lăng nhăng nữa.
Cùng chung nỗi dằn vặt nhưng không may mắn như Bình, chị Mai Anh đã tự làm mình "lộ tẩy" và đánh mất cả gia đình. Tuy không biết chắc con trai mình mang dòng máu của ai, chồng hay người tình một thuở, nhưng chị cho rằng, có đến 80% khả năng chồng chị đang nuôi con của người khác.
Từ hồi thằng bé 3 - 4 tuổi, nhiều người quen và họ hàng bên nhà chồng cũng nhận thấy thằng bé không giống cha, rồi nói điều đấy ra miệng. Họ chỉ nhận xét một cách vô tư, nhưng Mai Anh có tật giật mình. Mỗi lần như vậy, chị giãy nảy lên, phản đối dữ dội, rằng con không giống cha thì giống ai.
Và chị luôn luôn nói, thằng bé giống bố cái miệng, cái lông mày, giống bố tính tình, giống bố dáng đi... Chị nói kiên quyết quá nên chẳng ai dám cãi, cho dù những cái chị kể, người ta thấy chẳng đúng lắm. Có điều, con không giống cha cũng là chuyện thường, nên có người vô tâm nói đùa mà chẳng biết rằng điều này với Mai Anh lại to chuyện đến vậy: "Chả giống bố tí nào, chắc giống ông hàng xóm rồi".
Chồng càng gần gũi với con bao nhiêu, Mai Anh càng ân hận bấy nhiêu
Mai Anh đỏ mặt tía tai, mắng người đó là ăn nói vô trách nhiệm, vớ vẩn, làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình chị, xúc phạm đến danh dự của chị. Chị nói gay gắt đến mức khách sợ quá phải bỏ về, còn bố mẹ chồng thì cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao con dâu lại phản ứng thái quá về một chuyện bình thường như vậy.
Lúc thằng bé lên 6 tuổi, có lần bà nội thấy móng tay cháu dài, bèn nắm lấy cháu bảo lại đây bà cắt móng tay cho. Thằng bé liền giật khỏi tay bà, bảo không, để mẹ cháu cắt. Bà cứ nắm lấy cháu, thằng bé lại giật ra. Bà hỏi tại sao, nó bảo mẹ dặn không cho ai cắt móng tay ngoài mẹ. Cả ông nội lẫn bà nội đều ngờ ngợ. Họ cùng nhớ lại rằng, con dâu cũng không thích ai xoa đầu, vuốt tóc cháu nội họ.
"Liệu có chuyện, con Mai Anh nó lừa dối con mình, và mình đang phải nuôi cháu nhà khác không ông?", bà nội hỏi ông nội. Họ bàn nhau tìm cách lấy tóc của cháu để thử AND. Với trẻ con, cho dù có cẩn thận nghe lời mẹ dặn thì cũng không khó khăn để ông bà thực hiện được điều mình muốn. Nhưng kết quả xét nghiệm lại là điều họ không muốn: thằng bé là máu mủ nhà khác. Họ công bố sự thật, và con trai họ lập tức đòi ly hôn.
Theo VNE
Bị anh trai đánh vì lột đồ đóng clip phản cảm Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt một điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: "Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên...