27 tuổi, thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu… |
Có lẽ vì quan niệm thanh xuân quá ngắn ngủi nên họ đã tranh thủ ổn định trước khi nó qua đi như là một cách hoàn thành nghĩa vụ với bản thân
Đa phần phụ nữ đều nghĩ 27 tuổi là đã xem như đi gần hết nửa đời người. Họ đã học tập, đã làm việc, đã yêu, đã kết hôn, đã sinh con…
Có lẽ vì quan niệm tuổi xuân quá ngắn ngủi nên họ đã tranh thủ ổn định trước khi nó qua đi như là một cách hoàn thành nghĩa vụ đối với bản thân. Họ đúng và tôi thấy đó cũng là điều tốt. Tôi cũng giống họ nhưng tôi dành nhiều thời gian hơn cho mỗi chặng đường mà tôi đi qua.
Tôi muốn được trải nghiệm để chiêm nghiệm bản thân vì tôi tự thấy mình còn trẻ, rất khỏe và cuộc sống thì vô cùng thú vị; thật đáng tiếc nếu tôi bỏ qua cơ hội tuyệt vời này – cơ hội không bao giờ trở lại. Và tôi thấy mình cũng đúng.
Bạn đừng cười khi biết 27 tuổi mà tôi không có gì ngoài 2 bàn tay trắng. Tài sản của tôi là kiến thức tôi được học suốt 23 năm ở trường, là những trãi nghiệm thực tế và hơn hết tài sản quý nhất là những cảm xúc hỉ – nộ – ái – ố thường ngày; tài sản của tôi còn là một trái trái tim nồng ấm với tình yêu vô bờ bến: Yêu đời, yêu người, yêu muôn loài, yêu hoa lá cỏ cây…
Bạn đừng nghĩ rằng tôi không thực tế, ngược lại tôi là người sống rất thực tế chỉ là tôi đang khám phá những điều thực tế xung quanh mình ở góc độ mới mẻ hơn, lãng mạn hơn. Hãy luôn yêu đời, yêu người, yêu muôn loài, yêu hoa lá cỏ cây…
Thực tế cuộc sống này không quá ngắn ngủi như chúng ta vẫn nghĩ. Chỉ cần có trái tim biết cảm nhận để yêu thương, để bao dung; chỉ cần biết nỗ lực hết mình không ngừng học tập, không ngừng lao động và luôn đơn giản hóa mọi thứ, luôn nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực.
Chỉ cần đơn giản vậy thôi bạn sẽ thấy mình luôn trẻ, luôn khỏe ít nhất là trong tâm hồn.
Và nếu mỗi ngày thức dậy sớm hơn một chút vào buổi sáng để ngắm nhìn, để lắng nghe những điều đang diễn ra xung quanh bạn sẽ thấy cuộc sống này thật tươi đẹp, ý nghĩa. Mỗi ngày mới đều sẽ là một khởi đầu mới và không có sự bắt đầu nào là muộn màng khi chúng ta biết nhìn về phía trước.
Video đang HOT
Không có sự bắt đầu nào là muộn màng khi chúng ta biết nhìn về phí trước.
Cảm ơn cuộc đời đã chào đón tôi và chào đón tất cả chúng ta!
Theo Tinmoi24
Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ
Gió mùa về, Sài Gòn chẳng có mùa đông đúng nghĩa, có chăng cũng chỉ là những đợt gió mùa lạnh thổi và lòng người cái hơi lạnh như muốn xuýt xoa...
Nhưng tôi biết, con người nơi đây thích lắm một cảm giác khác lạ như thế... Những cơn gió lùa về trên những con đường rợp bóng hàng cây, từng chiếc lá rơi nhè nhẹ giữa không gian của buổi chiều hoàng hôn đầy nắng và gió...
Sương đêm lạnh giá, một ánh trăng, một bài hát làm tôi nao nao như đứng trước một khung cảnh lãng mạn trong bộ phim Hàn Quốc nào đó... Cảm giác này thèm có ai đó để yêu thương, để cùng nhau đi dạo, cùng nhau mặc chiếc áo ấm khi mùa Noel đang cận kề...
Tôi đã từng quen với việc vỗ nhẹ vết thương lòng, đã từng quen với cảm giác cô đơn, lẻ loi một mình trên phố xá đông người. Đã từng quen với sự chia li...Đã quá nhiều những nỗi đau để trái tim tôi trở nên sắt đá, cằn cỗi, có một chút bất cần, một chút ngạo mạn, như sợ tất cả...
Bất cứ ai đến làm quen và tán tỉnh tôi đều dè chừng và gồng lên như một con Sư Tử sẵn sàng dơ móng vuốt của mình để bảo vệ lấy chính mình, bảo vệ lòng tự tôn, sự cao ngạo của chính mình... Niềm tin đã vơi bớt, trái tim hao mòn cùng năm tháng thanh xuân đã qua. Dường như tình yêu chẳng bao giờ mỉm cười cùng tôi, người cứ đến và đi như một làn gió...
Vào một ngày đầy gió, tôi lang thang những con đường đầy hoa dại ven thành phố, những bông cỏ lau, tôi đã từng mơ về nơi ấy cùng ai đó đi đến những nơi thiên nhiên đẹp như vậy,...
Tôi thích cây, tôi thích gió, thích loài hoa cỏ, thích những gì là của tự nhiên, để một phút nào đó cho trái tim mình được quên đi những bận rộn trong cuộc sống để tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Bất giác, trên môi tôi mỉm cười. Nụ cười của một kẻ từ lâu đã quên đi mất giá trị sống, quên đi những niềm vui nho nhỏ xung quanh mình.
Rồi tôi thấy yêu đời hơn, cảm thấy muốn sống và thèm được sống hơn nữa. Bất giác tôi giật mình khi phía sau lưng tôi có một anh chàng cao chừng mét 7, lưng đeo ba lô, tay cầm một cuốn truyện mang tên "Nếu còn một ngày để sống" đưa cho tôi một nắm hoa cỏ lau...
- Này, cho em này. Ủa, anh là ai?
- Anh là một người lạ thôi. Thấy em có vẻ thích hoa cỏ lau nên hái cho em.Nhưng em đâu có quen anh đâu?
- Uhm, không quen nhưng giờ làm quen là sẽ quen thôi, hi.Anh từ đâu đến sao nãy giờ em không thấy anh?
- Anh mới đi sang đây, nãy anh ngồi bên mỏm đá ở đằng kia đọc truyện, thấy em có vẻ cũng thích lang thang nơi miền đồi nên lại làm quen coi như biết thêm một người bạn.
Hì...
Tôi chỉ biết cười vì có vẻ lòng còn ngạc nhiên và sợ sệt lắm. Nhưng nhìn cái vẻ thân thiện, khuôn mặt hiền lành, giọng nói ấm áp kia, bỗng chốc tôi không còn sợ hãi nữa mà chỉ còn là sét đánh trúng tim thôi...
Đã lâu rồi, tôi chưa có một cảm giác đặc biệt đó với ai, một cảm giác như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy. Tôi không ngờ, trái tim chai sạn đã bao ngày bỗng chốc hôm nay, có một người đến làm đảo lộn mọi thứ.
Vậy là chúng tôi làm quen nhau, trò chuyện đủ thứ và hỏi han nhau cuộc sống, sở thích này kia, và anh hỏi vì sao lại tới đây một mình? Tôi lúc đó cũng không biết trả lời sao nữa. Tôi vẫn vậy, vẫn luôn là cô gái có đôi chút lập dị như vậy. Tôi làm gì cũng được, một mình cũng được, miễn đó là điều tôi yêu thích và tôi thấy vui vì điều ấy.
Cuộc sống này có mấy đâu hãy sống theo ý mình muốn trong khả năng và phạm vi mình cho phép. Hạnh phúc tại tâm mà, nên miễn là thấy vui, thấy thanh thản thì mình cứ làm thôi. Tôi chẳng biết trả lời sao, chỉ nghĩ thầm trong đầu như vậy, chứ nói ra với anh thấy ngại ngại sao đó. Chỉ cười và nói rằng em thích đi lang thang tới miền đồi, chắc có lẽ em yêu thiên nhiên. Hỳ.
- Còn anh, sao anh cũng đi lên đây làm gì? Cũng đi một mình nữa chứ? Nhìn đôi mắt anh tôi cũng biết, anh một con người tâm lý, sâu sắc với lẽ sống. Anh cũng trả lời bâng quơ rằng anh thích đi phượt một mình... Chúng tôi cứ trò truyện đủ thứ trên trời dưới đất. Lúc thì vui vẻ, bông đùa, khi thì trầm ngâm đầy triết lí sống...
Nói chuyện hồi lâu cũng đến lúc phải về, anh nói anh đọc xong cuốn sách này rồi, tặng em làm kỉ niệm ngày đầu gặp nhau. Tôi thật sự cảm động, và có lẽ, có một niềm vui nơi con tim, tôi đã biết yêu thương trở lại...
Chúng tôi cho nhau địa chỉ, số điện thoại, nick facebook để liên lạc... Và những ngày sau đó là những buổi café hẹn hò, lang thang những con đường đầy lá và gió, những vùng đồi cỏ lau, những con đường mang tên kỉ niệm, mang tên hạnh phúc. Bất ngờ anh tặng tôi cuốn sách "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên" và chúng tôi đã biết rằng hạnh phúc là có thật.
Hạnh phúc luôn đến bất ngờ vào những lúc ta không ngờ nhất. Hóa ra tình yêu vĩnh cửu là có thật, tình yêu luôn ở quanh ta, nó luôn hiện hữu và không bao giờ mất đi. Khi ta còn yêu đời, ta còn muốn sống, khát khao sống, khi ta suy nghĩ tích cực thì tình yêu sẽ lại đến sưởi ấm trái tim ta, cho ta những ngày tháng tươi đẹp nhất.
Anh đến với tôi vào những năm tháng thanh xuân muộn màng, tôi cũng chẳng còn trẻ để mong chờ một tình yêu lãng mạn như phim Hàn Quốc, cũng chẳng nghĩ sẽ gặp một người nào đó làm tôi muốn có một tình yêu rực rỡ của tuổi trẻ, chỉ nghĩ rằng thấy hợp là tiến tới để tính chuyện tương lai.
Nhưng cuộc đời đã cho tôi gặp anh và có những tháng ngày tươi đẹp đến thế. Được nắm tay nhau đi qua những con đường gió, những cái ôm siết chặt trong những ngày đông giá lạnh. Cùng nhau dạo phố, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nấu những bữa cơm, cùng nhau đi phượt những miền đất mới... Bên nhau mỗi ngày, chia sẻ cho nhau những điều bình dị trong cuộc sống.
Và mỗi ngày trôi qua thật đáng quý biết bao... Ai khổ vì yêu xin hãy yêu hơn nữa, tình yêu chỉ đến với những người vẫn hi vọng dù đã từng thất vọng. Sau cơn giông tố biển sẽ sóng xô bờ cát biển khơi, như em gặp anh để rồi biết tim mình yêu thế nào...
Thanh xuân muộn màng của em vì anh mà rực rỡ... Cảm ơn anh đã đến bên em để em biết yêu đời, yêu người hơn nữa. Hãy cứ yêu nhau bình yên như thế anh nhé.
Theo Emdep
Không phải mặt xấu, bụng mỡ và nước mắt, đây mới là thứ đàn ông sợ nhất ở phụ nữ? Có những điều tưởng chừng như rất bình thường của phụ nữ nhưng lại khiến những người đàn ông phát sợ. Và những điều này nó khiến cho bạn không hoàn hảo trong mắt các quý ông. Trong tình yêu, người phụ nữ nào cũng mong muốn mình được thật đẹp trong mắt người yêu và được hoàn thiện bản thân. Ngay cả...