27 tuổi không sợ ế, chỉ sợ mất tuổi xuân
Có rất nhiều người đã hỏi tôi &’27 tuổi không lấy chồng thì còn đợi đến bao giờ?’. Tôi cười, ngạc nhiên lắm, lạ lắm, tại sao 27 tuổi lại phải lấy chồng.
Trong suy nghĩ của tôi không mặc định tuổi nào phải lấy, nếu có lấy thì cũng phải 29, cũng phải 30 hoặc nhiều hơn nữa, tôi chẳng nghĩ đến chuyện lấy chồng khi tôi vừa bước sang tuổi 27.
Cô bạn tôi, sau cái sinh nhật mà cô ấy cho là sinh nhật cuối của đời độc thân, cô ấy vội vã nói với tôi rằng: “Mày ơi, tao lo lắm, năm nay mà không cưới thì bố mẹ tao mắng chết. Tao chỉ muốn kiếm một anh nào được được tí, có điều kiện tí và tao cũng yêu, thế là lấy. 27 tuổi rồi mày ạ, còn trẻ trung gì nữa, cưới rồi còn tính chuyện sinh con đẻ cái’. Ôi buồn cười, cái cô gái này hay thật, mới 27 tuổi mà đã sốt lên.
Tôi vốn là một đứa con gái sống vô tư, thích bay nhảy, thích đi đây đi đó. Tôi đã dự tính, mình sẽ lấy chồng sớm nhất ở tuổi 29, không thì 30, 31. Vậy mà năm nay, mỗi lần về quê, bố mẹ tôi, hàng xóm nhà tôi giục giã, ai cũng bảo tôi phải lấy chồng đi, già lắm rồi đấy!
Tôi cũng sẽ tìm cho mình một người đàn ông cùng sở thích, có thể hiểu cho những suy nghĩ của cô gái như tôi. (ảnh minh họa)
Không hiểu các cụ nhìn như thế nào mà ra tôi già. Tôi còn tự hào vì mình trẻ nữa là đằng khác. Dù là, mỗi tuổi một khác. 27 tuổi khác 25 tuổi nhưng tâm hồn vẫn trẻ, vẫn muốn chơi, vẫn muốn ngao du thiên hạ.
Video đang HOT
Cũng phải thú thực ở tuổi tôi, mấy cô bạn có con cái lớn cả rồi. Có người lấy chồng sớm, con còn lớn tướng nên bố mẹ tôi sốt ruột cũng phải. Nhưng mà họ ở quê, họ không đi học, lớn lên đã đi làm, vậy không lấy chồng thì cũng không biết nên làm gì. Không có công việc ổn định thì phải lấy chồng sớm để ổn định gia đình. Còn tôi, đi học xa nhà từ sớm, lại học đại học ở thành phố, giao lưu tiếp xúc với nhiều kiểu người, tất nhiên, tôi hiểu giá trị của tự do, của tuổi xuân.
Tôi thích đi du lịch, được thăm thú nơi này, nơi kia. Tôi muốn mình được sống với những gì mình thích. Lấy chồng sớm, coi như chấm dứt tuổi xuân, không còn nghĩ đến chuyện đi chơi nữa. Gia đình là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn. Tôi cũng mong muốn có một gia đình hạnh phúc nhưng không phải bây giờ. Tôi còn dành mấy năm tuổi trẻ để khám phá những điều mình chưa biết, khám phá thiên hạ, cuộc sống này.
Tôi cũng sẽ tìm cho mình một người đàn ông cùng sở thích, có thể hiểu cho những suy nghĩ của cô gái như tôi. Tôi muốn có con, có người gọi tôi là mẹ, nhưng sẽ là vài năm nữa. Hãy tận dụng tuổi xuân. Còn khi đã có gia đình, hãy là người mẹ tốt, người vợ tốt, đừng tư tưởng đến những việc khác. Khi làm mẹ, bạn chỉ nghĩ đến con. Làm sao để con hay ăn chóng lớn, con không khóc, không quấy, con nghe lời ba mẹ và sau này thì lo kiếm tiền cho con học hành đến nơi đến chốn.
27 tuổi, tôi chẳng lo lắng như chúng bạn, cũng không sốt chuyện lấy chồng. Tôi chỉ thấy lo nhất là tuổi xuân sẽ đi qua nhanh, và khi nhìn lại thì thấy mình đã già. (ảnh minh họa)
Xác định có gia đình là chuyên tâm cho gia đình. Đừng mơ tới chuyện đi đâu đó vài ngày mà được tự do thoải mái, thư thái với bạn bè. Quá khó để làm được điều đó. Nên hãy tận hưởng đi, hãy vui đi, hãy sống trọn tuổi xuân đi, đừng để đến khi qua đi rồi thấy phí.
30 tuổi lấy chồng, đâu có là quá muộn? Phụ nữ hiện đại đừng lấy chồng trước tuổi 30. Đó là cái tuổi hợp nhất để người phụ nữ có một gia đình nếu thực sự họ muốn được tự do, muốn được sống hết tuổi xuân của mình một cách có ý nghĩa.
27 tuổi, tôi chẳng lo lắng như chúng bạn, cũng không sốt chuyện lấy chồng. Tôi chỉ thấy lo nhất là tuổi xuân sẽ đi qua nhanh, và khi nhìn lại thì thấy mình đã già. Mong tuổi xuân đừng qua, hãy giữ lại tuổi 27 đầy mộng mơ, đầy hoài bão và đầy kế hoạch cho tương lai.
Theo VNE
30 tuổi, bỏ người yêu tôi vẫn vui như Tết
Tôi chẳng sợ gì, chẳng lo lắng như mấy chị em bảo, 30 tuổi mà người yêu bỏ thì còn lấy ai. Bởi với tôi, cái tuổi 30 là cái tuổi đẹp đẽ, thơ mộng của đời người con gái.
Ở tuổi ấy, phụ nữ chín muồi hơn, chững chạc hơn và cũng đằm thắm hơn. Đừng ai bảo 30 là ế, 30 mới dịu dàng, 30 mới có cái chất của đàn bà, của người từng trải đời và mới là người am hiểu cuộc sống, có nhiều vốn sống hơn.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng trước tuổi 30. Nhưng khi gặp anh, người đàn ông rất nhiệt tình, chân thành và tốt bụng, anh đã khiến trái tim tôi rung động. Những lời lẽ yêu đương, những câu nói ngọt ngào và cả vẻ từng trải của anh đã khiến trái tim tôi gục ngã. Tôi được anh chiều chuộng, được anh lý giải cho nghe rất nhiều điều mà trước giờ tôi chưa hiểu lắm. Tôi cảm nhận anh giống như người anh, người thầy và là người yêu.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. Anh hiểu biết nhiều lĩnh vực, anh cũng cho tôi những câu giải thích rất hay, kiểu khoa học và khôi hài. Người con gái như tôi cần những người đàn ông như vậy, vì khi họ ở bên cạnh mình, mình thấy được yêu thương, an tâm và cảm thấy bình yên rất nhiều.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. (ảnh minh họa)
Khi chúng tôi qua lại với nhau, tôi nghĩ, mình sẽ phá vỡ quy luật, sẽ tìm một người đàn ông như anh để lấy làm chồng. Thôi thì cũng gần 30, lấy anh cũng được. Người như anh sẽ che chở cho mình, cho mình thực hiện những công việc mình muốn làm. Nhưng không, đùng một cái, chúng tôi chia tay nhau vì lý do anh phải đi nước ngoài tu nghiệp.
Trời ạ, bạn bè nhìn tôi bằng con mắt thương hại, họ hàng thì cảm thông. Người ta thi nhau mối lái cho tôi với hi vọng vớt vát cho nhanh vì ở cái tuổi này thì họ cho là tôi ế rồi. Bây giờ yêu nhau tính chuyện cưới xin mà đùng một cái người yêu bỏ đi nước ngoài thì còn gì nữa. Chờ làm sao được khi đã 30, cũng còn yêu ai được nữa khi đã già. Nên là, họ hàng phải mối thôi, phải làm sao để tôi có cơ hội tốt nhất, phải làm sao cho tôi lấy được chồng, dù là 1 tháng, 2 tháng, hay 3-4 tháng.
Nếu mà một cuộc hôn nhân lại được tính nhanh như thế thì lạ quá. Yêu 1 năm còn chưa hiểu gì về nhau, đằng này, khi cảm xúc về mối tình kia còn chưa dứt lại đi yêu và cưới người khác chỉ trong vòng vài tháng, ai chứ tôi thì không làm được. Tôi từ chối tất cả những cuộc tình như vậy, từ chối những người muốn mối lái cho tôi.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi... (ảnh minh họa)
Họ bảo tôi bị điên, còn chờ đợi gì nữa. Tôi đâu có nói là mình chờ đợi. Tôi chỉ muốn nói là, mình sẽ sống độc thân, hoặc sẽ chờ chàng hoàng tử khác đến nữa. Với họ, con gái sắp 30 là ế, nhưng với tôi, tình còn dài. Tôi không thể ế chỉ bởi tâm hồn tôi thấy mình còn tươi trẻ. Tôi nghĩ, mình còn quá nhiều cơ hội để tìm người khác, để yêu đời hơn, sao phải buồn. 30 nhưng bạn sống lạc quan, vui vẻ còn gấp cả ngàn lần những cô gái mới ngoài 20 mà suốt ngày u mê chuyện lấy chồng. Tôi quan điểm rõ ràng, lấy chồng phải là người mình yêu và khi nào mình thích. Hãy sống, hãy đi đâu đó, du lịch hoặc là làm những việc mình thích hết đi, rồi tới 30 hoặc ngoài 30 thì cưới. Đừng vội vàng vì hôn nhân không dành cho những người nóng vội. Nóng vội rồi chẳng ích lời gì đâu. Rồi tình yêu cũng sẽ cạn nên phải tìm hiểu kĩ, phải yêu nhau sâu sắc, phải gắn kết yêu thương thì mới tính chuyện cưới nhau.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi...
Theo VNE
30 tuổi, "không ma nào rước" Năm 22 tuổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: "Trời ơi, mi điên à mà sao tuổi này đã lấy chồng?..." ... Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông...