27 tuổi, em không còn dám nghĩ đến chuyện lập gia đình
Hiện tại có người theo đuổi em, nhưng em sợ. Em sợ yêu rồi lại đau như anh đã từng đến và đi khỏi cuộc đời em. 27 tuổi, em không dám nghĩ đến việc lập gia đình.
Câu chuyện của cô gái trong dòng tâm sự được đăng tải trên trang Confessions ngay lập tức đã nhận được sự đồng cảm của không ít cư dân mạng:
Em từng rất sợ vì không môn đăng hộ đối, nhưng trót yêu anh rồi thì cứ yêu thôi
Cảm ơn anh vì đã từng là 10 năm tuổi trẻ của em
-Anh ơi
- Anh đây!
- Anh biết không, em thích nghe “anh đây” từ anh nói lắm. Có cảm giác bình yên sao sao á!
Lần đầu chúng ta gặp nhau là đội tuyển Hóa lớp 10 và 11 học chung phòng. Anh thì giỏi Hóa, dễ gần hơn mấy anh khác trong đội tuyển nên giờ ra chơi nào em cũng mặt dày xuống lớp tìm anh hỏi bài. Thi đội tuyển có kết quả, em đậu Đồng nên nhắn tin mời anh ly trà sữa.
Em không hề có ý gì, chỉ là biết ơn anh thôi. Tưởng có kết quả đậu xong thì anh em mình ít gặp, nhưng giờ ra chơi nào anh cũng lên lớp tìm em, lấy cớ là “em con gái chữ đẹp viết hộ bài giùm anh”, hay anh bao em ăn sáng vì em chép hộ bài.
3 tháng sau, anh bảo thích em nhưng em không đồng ý vì tự ti bản thân. Lúc đó anh buồn lắm, nhưng vẫn giữ quan hệ anh trai – em gái với em. Cứ bài nào không hiểu, em lại hỏi anh. Rồi dần ta nhắn tin nói về gia đình, cuộc sống, có để ý ai chưa….
Anh lên lớp 12, em 11, anh tỏ tình em lần nữa, và em nhận ra mình cũng đã có chút tình cảm với anh rồi nên đồng ý. Em đồng ý nhưng trong lòng em lại rất sợ, sợ không môn đăng hộ đối, nhưng yêu thì cứ yêu thôi.
Tình yêu đôi ta là những giờ ra chơi ít ỏi tranh thủ gặp nhau, ngồi hàng ghế đá dưới gốc cây nói chuyện xàm xí, cùng ăn hủ tiếu vỉa hè. Em còn nhớ như in, lúc ăn hủ tiếu, tay anh định chạm tay em nhưng em ngại nên rụt tay lại, lúc ấy cả 2 đều bối rối không biết nói sao.
Và rồi mẹ em biết chuyện, phản đối kinh khủng. Mẹ bảo là yêu cái gì mà yêu, chỉ là sự tò mò tuổi mới lớn thôi, học sa sút, trước sau gì ba má thằng đó biết chuyện hai đứa thì cũng khinh mày, tại vì mày nhà nghèo.
Nhưng qua hôm sau, anh tới nhà em không báo trước. Anh giải thích với mẹ em về sự nghiêm túc tình cảm của cả hai. Dần dần ba mẹ hai bên đều chấp nhận cho cả hai quen nhau. Lúc ấy anh đã vui mừng mà hét lên, anh còn nhớ?
Video đang HOT
Tình yêu ta là chở nhau đi học về trên chiếc xe đạp ì ạch, ăn vỉa hè. Nhiều lúc anh ngại ngại muốn nắm tay em nhưng em lại đỏ mặt rút tay lại. Tình yêu lúc đấy chỉ như vậy, vì thời gian học đều kín nên thời gian đâu mà đi chơi. Đứa nào cũng bảo em may mắn vì có anh!
Ngày có kết quả đỗ đại học, anh mừng quá đánh liều ôm rồi hôn nhẹ môi em. Thế là em không còn học chung cấp 3 với anh nữa, nhưng cuối tuần nào cũng qua nhà chỉ bài em, vì em không có tiền học thêm nhiều môn. Thế là năm sau em cũng đỗ cùng trường đại học với anh. Anh lại lần thứ hai hôn môi em: “Em giỏi lắm. Anh yêu em”.
Thế rồi chúng ta cùng đi dạy thêm. Nhà anh khá giả mà vẫn đòi đi dạy chung với em để chở em về. Anh chỉ an tâm khi chính anh là người đưa đón em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm. Cãi nhau um sùm, em đang nóng lên anh đều nhường em: “Chúng ta nói chuyện sau”. Có lần đang chở em về, trời tối, xe đạp hư, chân em bị trật đi rất đau, thế là anh một tay dìu em, một tay dắt xe đạp suốt hơn một tiếng.
Có thời gian đi phục vụ quán ăn, em bị dê, khóc lóc với anh. Thế mà anh biến thái lắm, chẳng nói câu nói ra hồn an ủi em:
- Thôi đừng khóc nữa. Thằng đó nó chỉ sờ em chưa làm gì mà. Không biết đêm tân hôn của mình mà em khóc vậy anh hết làm ăn gì được.
- Khai thật đi, anh xem phim đen nhiều lắm rồi phải không?
- Không nhớ mấy lần nữa.
Rồi em mổ nhập viện. Nhiều lúc nửa đêm em chợt thức thì thấy anh đang ngồi ngủ gục vào giường bệnh, tay còn cầm tập học. Mới mổ xong em ăn gì cũng nôn ra hết, nôn cả vào người anh, nhưng anh không nói gì mà ôm em: “Mau hết bệnh đi con chó hư”.
Anh còn giặt cả quần dính dâu của em nữa: “Mắc cỡ gì. Sau này anh cũng phải giặt quần khi em sinh con của chúng ta thôi”. Tiền anh dành dụm đi gia sư anh trả 2 phần tiền viện phí cho em vì mẹ em không đủ khả năng. Khi khỏe em đòi trả tiền lại thì anh giận em, bảo là sao em tính toán với anh.
Ngày kỷ niệm thì hai đứa chở dọc các con phố. Quán vặt nào cũng có mặt hai đứa, rồi hai đứa tặng nhau giày, túi đeo hoặc áo thun. Em chỉ cần nhiêu đấy, vì em sợ người ta nói em quen anh vì tiền.
Em nhớ rất rõ ngày em về ra mắt gia đình anh thì mẹ anh phản đối: “Lại con bé này à? Lúc trước tao đồng ý cho bây quen nhau vì tao nghĩ mày chỉ quen qua đường bé này thời đi học thôi. Nhưng giờ nếu mày lấy bé này làm vợ thì tao từ mày”.
Lý do sao chắc mọi người cũng hiểu. Nhưng không ngờ anh kéo em cùng quỳ xuống cầu xin trước mặt mẹ anh, anh bảo suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em, chỉ cưới em làm vợ. Nghe những lời anh nói với mẹ lúc đấy em hạnh phúc lắm anh biết không?
Rồi anh và em cùng ra trường. Tháng lương đầu anh mua tặng em cây son. Đấy là cây son đầu tiên em xài. Anh nói anh muốn công chúa của anh phải thật xinh, chứ con gái không biết xài son sao được.
Bốn năm, anh và em cùng đi làm lương khá cao. Khó khăn, cám dỗ, hai đứa vẫn vượt qua và luôn nghĩ về nhau. Có vài lần cãi nhau không hợp tưởng chừng chia tay, nhưng ta nhận ra ta không thể sống thiếu nhau.
Bốn năm, hai đứa tích góp dự định mua nhà chung cư khi cưới. Dù ngoài mặt mẹ anh cho anh cưới em nhưng trong bụng bà vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, dù nhà anh khả giả nhưng em muốn nhà do tiền của 2 đứa.
Anh luôn giữ cho em, bảo thời nào trinh tiết cũng quan trọng với con gái. Thế là em lại mơ về anh và những đứa trẻ gọi chúng ta bằng “bố mẹ”. Anh hối cưới, nhưng anh ơi, nhà mình chưa đủ tiền mua, cuộc sống chưa ổn định thì làm sao có thể cưới được? Anh chờ em chỉ 1 năm nữa được không? Anh nói anh sẽ chờ bao lâu cũng được.
Nhưng anh nói dối. Giấc mộng của em giờ đã tan nát vỡ vụn khi lòng anh thay đổi. Anh yêu người con gái khác!
Anh bắt đầu lạnh nhạt dần với em, cáu gắt và bắt lỗi em, hay so sánh em với người ấy. Linh cảm không lành, thế là em theo dõi, vô tình đọc được những tin nhắn của anh với cô ấy. Thì ra anh yêu cô ấy được 2 tháng rồi. Sao anh lại giấu em? Sao anh nói với cô ấy anh chưa có người yêu? Sao anh lại tỏ tình cô ấy? Em sai chỗ nào? Anh nói em nghe 1 lý do hợp lý đi! Em không hiểu!
Thấy em đang cầm điện thoại, anh giựt lại và chửi em – điều anh chưa từng với em bao giờ. Đêm đấy em không ngủ được mà đã khóc hết nước mắt. Thế rồi, 3 giờ sáng điện thoại reo tin nhắn của anh: “Mình chia tay nhé em, anh muốn giải thoát cho cả hai vì anh thấy khoảng cách đôi ta ngày càng lớn không thể cứu vãn được”. Em không trả lời.
Sáng hôm sau, em hẹn anh quán cafe quen thuộc – nơi em lần đầu chủ động nhón chân lên định hôn môi anh nhưng anh lại quay mặt chỗ khác làm em hôn hụt vào má anh – để nói chuyện rõ ràng. Anh thốt lên lời chia tay rất nhẹ nhàng, từ tốn nhưng từng lời từng lời anh nói chẳng khác nào đâm sâu vào tim em.
Anh nói anh xin lỗi, anh đang yêu một cô giáo dạy Hóa. Cô ấy cho anh cảm giác của một gia đình thực sự chứ không phải như em. Bên em lúc đầu là cảm giác lạ, dần dần thành quen. Anh nói cô ấy mới cho anh cảm giác của một người vợ, còn em chỉ cho anh cảm giác của một người yêu.
Anh kể về cô ấy bằng ánh mắt trìu mến – ánh mắt đã từng là của em. Ừ thì chia tay thì chia tay! Chúng ta đã chia tay như vậy đấy.
Em không níu kéo, không khóc lóc trước mặt anh. Nhưng về đêm em khóc nhiều lắm anh à. Hàng trăm tấm hình đồ ăn, hình của chúng ta cùng nhau nấu nướng, hàng trăm tin nhắn khiến em cười tủm tỉm hằng ngày,…mà giờ chúng khiến em muốn phát điên.
Ừ, bây giờ em tin lời mẹ nói lúc trước rồi: “Tình yêu học trò 10 cặp chưa đến 1 cặp hạnh phúc đến cuối đời”. Tiền hai đứa cùng nhau dành dụm mua một tổ ấm nhỏ, tên đứa con chúng ta đã đặt, chúng ta cùng quỳ xuống trước mặt mẹ để khẳng định sự nghiêm túc cho tương lai. Những điều chắc nịch ấy anh đã xé nát. Phải mất cả mấy tháng em dần thôi khóc đêm, nhưng em vẫn còn yêu anh như thuở ta còn nhau.
Em nghỉ phép du lịch cùng gia đình, tụ họp cafe bạn bè. Và em không bao giờ đặt chân tới quán cafe xưa vì em rất rất sợ!
Hơn 1 năm chia tay, anh gửi thiệp cưới. À anh còn nhớ, lúc trước em hẹn 1 năm nữa sẽ cưới anh đó, nhưng giờ cô dâu không phải là em. Tất cả đều quá nhanh, em không kịp nhận ra. Ngày nhận thiệp cưới em lại khóc.
Chủ nhật ngày 19/3, đám cưới cô dâu chú rể thật đẹp. Em cũng phải thật xinh xắn đi dự chứ. Trong tiệc em tỏ ra vui vẻ chúc mừng. Nhưng anh à, trong khi anh có đêm tân hôn bên người vợ thì em lại khóc. Anh quên hết rồi!
Môn Hóa đã giúp ta đến với nhau. Và vợ anh dạy môn Hóa đấy! Cảm ơn anh vì đã là 9 – 10 năm tình yêu của em. Hiện tại có người theo đuổi em, nhưng em sợ. Em sợ yêu rồi lại đau như anh đã từng đến và đi khỏi cuộc đời em. 27 tuổi, em không dám nghĩ đến việc lập gia đình.
Theo VNE
Đang tận hưởng cuộc sống độc thân yên bình thì chồng cũ nửa đêm gọi cửa và đưa ra lời đề nghị không thể sốc hơn
Thế rồi một hôm, khi vừa chuẩn bị đi ngủ thì cô nghe tiếng chuông cổng. Vừa bước ra thì thấy chồng cũ đang đứng đó.
Yêu nhau được 3 tháng, Vân và Hùng quyết định tiến tới hôn nhân sau thời gian dài bị gia đình thúc giục vì đã đến tuổi lập gia đình. Cuộc hôn nhân diễn ra khi cả hai đều chưa sẵn sàng cho một bến đỗ. Hùng còn muốn tự do, rong chơi bên những cô gái xinh đẹp mà anh gặp gỡ. Còn Vân thì mong muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp của bản thân mình.
Mỗi người một chí hướng khác nhau. Cuộc hôn nhân gượng ép đương nhiên là không thể ngọt ngào. Nhưng để làm hài lòng gia đình đôi bên, sau khi kết hôn, họ vẫn cố tỏ ra rằng mình hạnh phúc. Họ đã từng nghĩ rằng, chỉ cần bản thân cố gắng ở bên nhau, khi tình cảm nảy sinh, cả hai sẽ cùng nắm tay cho tới khi già yếu.
Nhưng hôn nhân đúng là không thể nói trước được điều gì. Chỉ vài tháng sau khi kết hôn. Vân chăm chú cho công việc, bận tối ngày còn Hùng bắt đầu chán nản, tìm kiếm cho mình những thú vui riêng. Dần dà, sự buông thả trong cách ăn mặc, đi đứng của vợ khiến anh chán ngán. Chuyện chăn gối cũng không một ai cảm thấy mặn nồng.
Rồi Hùng gặp Chi, một cô gái trẻ trung và mỏng manh như tên gọi. Sự khéo léo của cô khiến một người đã có gia đình như anh xao động. Anh bắt đầu lén lút qua lại với cô gái trẻ, cũng không tiếc tình phí chi cho người đẹp.
Đương nhiên mọi việc làm của anh đều kín đáo tới mức Vân vẫn nghĩ anh chung thủy một lòng. Cô đã nghĩ rằng đợi đến khi hoàn thành kế hoạch sự nghiệp, cả hai sinh con cũng chưa muộn. Thế nhưng mọi chuyện đều không như dự định. Chưa kịp vui mừng vì công việc thăng tiến, Vân phát hiện anh ngoại tình.
Dù cô biết rõ cả hai không đến với nhau vì tình yêu, nhưng đối với một cuộc hôn nhân, không ai có thể chấp nhận được việc mình bị phản bội. Cô nổi giận muốn gặp mặt nói rõ trắng đen, nhưng kẻ thứ ba nhìn ngây thơ và mỏng manh kia lại không phải dạng vừa.
Không chỉ khiêu khích Vân và giở đủ mọi trò, cô nhân tình trẻ còn buộc Hùng phải ly hôn với vợ và chịu trách nhiệm với đứa con trong bụng mình. Và họ chính thức ly hôn trước sự bàng hoàng của hai bên gia đình. Tuy chưa có gì ràng buộc nhưng sự bội bạc của chồng và đổ vỡ trong hôn nhân khiến một thời gian dài cô không thể vực dậy.
Cô mất tất cả, từ hôn nhân cho tới sự kỳ vọng của bố mẹ. Sự nghiệp bị ảnh hưởng, nhan sắc tiều tụy đến đáng thương. Đau đớn cứ kéo dài như vậy cho tới vài tháng, dần dần mọi thứ cũng nguôi ngoai. Vân trở về với cuộc sống và tất bật công việc. Cuộc sống độc thân khiến cô thoải mái làm những việc mình thích và đam mê.
Ảnh minh họa.
Thế rồi một hôm, khi vừa chuẩn bị đi ngủ thì cô nghe tiếng chuông cổng. Vừa bước ra thì thấy chồng cũ đang đứng đó. Vân khó chịu hỏi: "Khuya rồi anh còn tới đây làm gì?".
"Anh mất hết tất cả rồi, cô ta lừa anh, anh không còn gì nữa, anh muốn nhờ em giúp...", Hùng thất thểu thú nhận.
"Vậy anh đến tìm tôi để làm gì?", Vân có chút khó chịu. Gã chồng cũ mặt dày cất lời: "Chúng mình có thể quay về như lúc trước không?".
Vân bật cười, nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. Cô vẫn chưa quên nỗi đau ngày ấy mà Hùng mang lại cho mình, Vân nói: "Người bỏ tôi là anh, đi với nhân tình và bắt tôi rời khỏi nhà là anh. Bây giờ còn nói một câu đòi quay lại, anh nghĩ tôi bị điên tới mức đó sao? Anh không biết rằng vì anh mà tôi phải chịu đựng những gì à? Vẫn mà anh vẫn còn thể diện của thằng đàn ông để quay lại tìm tôi xin quay lại. Xin lỗi tôi đang rất hạnh phúc, đừng trách ai cả vì đó mới là những thứ xứng đáng nhất với anh".
Vân nói rồi quay lưng bỏ vào nhà để mình Hùng đứng đó, vừa tủi hổ vừa ân hận, nuối tiếc.
Theo Afamily
Có phải tôi là người vợ xấu hay đòi hỏi quá đáng? Thật ra, ở với anh, tôi không bị đói, tôi có nhà để trú, nhưng tôi thật sự rất ngột ngạt, tôi không có tiền tiêu xài cho bản thân, anh không bao giờ dẫn vợ đi ăn hàng hay uống cà phê. Tôi lập gia đình được 3 năm, và có một bé được 2,5 tuổi. Chồng tôi đi làm, còn tôi...