26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương
Anh vẫn gần gũi, thân mật với tôi… nhưng tôi không biết được tình cảm anh dành cho tôi thế nào.
Tôi năm nay 26 tuổi, sinh ra trong một gia đình có 5 anh chị em ở Hải Phòng. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Dù chỉ mất 2 tiếng về thăm gia đình nhưng vì công việc bận rộn nên một tháng, tôi chỉ có thể về thăm nhà một lần.
Sống xa nhà lâu năm, tôi quen với việc tự lo cho bản thân. Những lúc ốm đau hay gặp khó khăn trong công việc, tôi cũng chỉ lủi thủi với cuộc sống của riêng mình, không dám tin tưởng và chia sẻ cùng ai.
Có những lúc ốm nặng, tôi tủi thân nhớ nhà cũng không dám cho bất kỳ ai trong gia đình biết. Một phần tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi, phần nữa tôi xác định rõ đây là sự lựa chọn của bản thân mình khi chấp nhận sống xa nhà. Và dù đối mặt với khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình.
Khi bộn bề với những lo toan trong cuộc sống, tôi chỉ muốn về với gia đình, được ở gần người thân, được bố mẹ động viên, vỗ về. Và chỉ khi được trở về nhà, tôi mới cảm nhận được cuộc sống thế nào là bình yên, thoải mái.
Mỗi lần tôi về nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện cưới xin khiến tôi rất khó nghĩ. Trước đây, tôi cũng đã có một mối tình đầu kéo dài suốt hai năm… nhưng nó đã kết thúc bằng những chuỗi ngày đau đớn, đầy nước mắt của tôi.
Tôi được đánh giá là cô gái nhanh nhẹn, dễ tiếp thu… nhưng chỉ vì những vấp ngã trong chuyện tình cảm, tôi thấy mình bị mụ mị đi rất nhiều. Sau ba năm chia tay người cũ, tôi vẫn không thể yêu được ai, dù bên cạnh tôi không ít người theo đuổi.
Cứ mỗi lần về nhà, mẹ tôi lại lẩm bẩm: “Số mày trắc trở chuyện tình duyên”, rồi lại đưa mấy cô gái trong xóm bằng và ít tuổi hơn tôi ra để so sánh, rằng người ta như vậy đã có chồng, có con hết rồi, đằng này con gái mẹ chẳng thấy đả động gì.
Video đang HOT
Tôi muốn hỏi anh có yêu tôi không… nhưng tôi không đủ can đảm làm điều đó (Ảnh minh họa)
Những lúc mẹ nói như vậy, tôi thực sự rất buồn và chán nản. Khi không chịu được nữa, tôi lại vào giường nằm khóc thút thít. Tôi biết nếu mình đi lấy chồng, tôi sẽ không được ở bên mẹ nhiều nữa, không được về nhà mỗi lúc mình muốn, không được làm theo những ý thích của riêng mình… Tôi muốn san sẻ cho mẹ hiểu điều này nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ mong tôi sớm ổn định cuộc sống gia đình, để bố mẹ đỡ phải suy nghĩ, phiền lòng.
Hai tháng trước, tình cờ vào mạng xã hội, tôi đã quen anh. Sau nhiều lần nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống mỗi người, anh xin số tôi rồi mời tôi đi ăn. Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng nụ cười anh đa chiếm trọn trái tim tôi lúc nào không hay biết.
Những ngày đầu gặp anh, tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười của anh, luôn mong muốn chúng tôi có thể nên đôi nên lứa. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau khá nhiều… nhưng thời gian gần đây, anh dường như cố tình giãn khoảng cách với tôi. Anh vẫn đưa tôi đi ăn, đi chơi nhưng không còn nhắn tin, điện thoại nói chuyện với nhau như trước nữa.
Quen nhau được hơn hai tháng, tôi cũng chỉ biết đôi chút về anh. Anh đang làm cho một cơ quan nhà nước, có địa vị trong xã hội và gia đình anh cũng rất giàu có, gia giáo. Chính những điều đó khiến tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách rất lớn. Tôi sợ mình trèo cao sẽ ngã đau nên tôi không hy vọng anh sẽ đến với mình.
Dẫu đã xác định được tư tưởng như vậy nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ anh. Dù cho đôi lúc anh lạnh lùng, vô tâm với mình nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười anh dành cho tôi từ giây phút đầu.
Những buổi tối ở nhà một mình, tôi tự hỏi, không biết giờ này anh đang làm gì? Anh quen tôi qua mạng ảo thì cũng có thể quen, chuyện trò và hẹn hò với những cô gái khác nữa… Chính những điều đó khiến trong đầu tôi lúc nào cũng nghi ngờ anh, nghi ngờ những gì anh dành cho tôi trong thời gian qua chỉ là sự giả tạo.
Tôi thực sự không biết tình cảm anh dành cho tôi như thế nào, còn tôi thì biết rất rõ, mình đang yêu đơn phương anh.
Hôm qua, mẹ bỗng gọi tôi về nhà để xem mặt một chàng trai do người họ hàng mai mối. Nghe mẹ nói xong, tôi đã khóc rất nhiều. Thực sự tôi không muốn lấy một người tôi không yêu… hơn nữa, giờ đây tôi đang yêu thầm một người khác, tôi không muốn làm điều gì đó trái với trái tim, tình cảm của mình.
Tôi rất muốn gọi điện cho anh để nói với anh chuyện đó nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ với anh chuyện tế nhị này. Bởi tôi sợ nếu anh không yêu tôi, anh sẽ khuyên tôi nên về quê để gặp thử họ xem mọi chuyện thế nào, và biết đâu…
Anh hơn tôi 6 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vì anh chưa tìm được một người phụ nữ thật sự hợp với mình. Giữa tôi và anh cũng không có bất cứ sự ràng buộc nào nên nếu anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể trách cứ được ở anh bất cứ điều gì.
Các bạn ạ! Bây giờ tôi thực sự không biết phải làm sao nữa? Tôi yêu anh ấy… nhưng không hề biết được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào. Liệu tôi có nên hỏi thẳng anh về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua không? Và nếu hỏi như vậy, liệu tôi có bị cho là người vô duyên không?
Theo VNE
Hãy hạnh phúc như những gì em muốn
Bỗng một ngày, trái tim em khi chạm vào anh không còn run lên từng hồi nữa.
Em từng nói với anh rằng: "em yêu anh" nhưng liệu điều đó có thật không em hay anh chỉ là người thay thế? Em yêu anh nhưng tại sao em lại rời xa anh ? Em hãy nghĩ lại xem những gì anh làm có mang lại hạnh phúc cho em không? Anh cố gắng làm tất cả cũng chỉ vì yêu em nhưng đáp lại anh được gì đây? Lẽ ra anh phải đáng được trân trọng chứ?
Chúng mình đã đến với nhau bằng tình yêu chân thật, bằng những rung động tuyệt vời của hai con tim. Mình từng mơ ước khó khăn sẽ lùi lại, hai đứa nắm tay nhau bước vào thiên đường hạnh phúc, cùng hát vang bài ca về ngôi nhà và những đứa trẻ...
Ấy vậy mà đến một ngày, em thấy mỏi mệt. Bàn tay em nắm tay anh không còn chặt nữa. Ánh mắt em nhìn anh không còn nóng hổi yêu thương. Trái tim em khi chạm vào anh không còn run lên từng hồi nữa. Em bảo anh đã đến lúc chúng mình nên xa nhau.
Khi xưa em nói, em đã từng bị tổn thương, vậy giờ đây em có nghĩ tới cảm giác của anh có giống ngày xưa của em không? Em than trách người ta vô tâm với em, vậy bây giờ cảm giác của anh thì sao? Anh nghĩ em đã có sẵn câu trả lời rồi em à. Em đừng nghĩ rằng số phận mình đau khổ, mà chính em làm em đau đó em à.
Anh không muốn em khóc, thay vào đó hãy để nỗi đau và nước mắt lăn dài trên má anh (Ảnh minh họa)
Anh đã từng hứa dù thế nào anh cũng sẽ mang lại hạnh phúc, tình yêu đến cho em nhưng hạnh phúc đó, tình yêu đó em đã gĩu bỏ nó đi rồi. Em có biết không, anh đang khóc vì em đó, khóc vì nhớ em và yêu em...
Từng giọt nước mắt anh rơi trong vô nghĩa, khóc đến nỗi anh phải cắn nghiền đôi môi lại để không ai thấy anh đau. Em à, đàn ông ít khi người ta khóc lắm, người ta chỉ khóc khi mất đi một điều gì đó thật giá trị và thiêng liêng nhất mà mọi thứ không thể đổi lại được.
Em có biết là anh luôn nhận đau khổ về anh không? Anh không muốn em khóc, thay vào đó hãy để nỗi đau và nước mắt lăn dài trên má anh. Anh chấp nhận tất cả, anh bỏ qua tất cả để đến với em, vậy mà em không nhận thấy mình là người may mắn sao?
Trong thời gian yêu nhau mình đã nói chia tay bao nhiêu lần hả em? Anh nhớ là rất nhiều vì anh không muốn bị em làm tổn thương. Nhưng nỗi nhớ và con tim đã thắng được suy nghĩ để anh níu kéo em, để hy vọng em hiểu và sẽ yêu thương anh, không làm anh tổn thương nữa...
Có lẽ anh không thể trách em được, anh chỉ trách anh đã quá yếu mềm để biến bao nhiêu tình yêu của anh thành nỗi đau. Anh trách ông trời đưa em đến với anh nhưng không cho em ở bên anh mãi mãi.
Sau này trên con đường em đi sẽ không còn có anh nữa dù thế nào em cũng vẫn phải bước tiếp em nhé và hơn nữa anh mong rằng em sẽ được hạnh phúc như những gì em muốn.
Tạm biệt tình yêu!
Theo VNE