26 tuổi chưa một “mảnh tình vắt vai” liệu có vấn đề?
26 tuổi, người ta lấy chồng, sinh con, còn tôi vẫn lẻ bóng một mình. Không biết liệu tôi có vấn đề cần phải chỉnh đốn lại không?
Ảnh minh họa
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, trước mắt tôi chỉ toàn một màu xám. Cuộc sống của tôi như có một tảng đá lớn chặn ngang mà tôi không thể đẩy ra để bước tiếp và hòa mình vào cuộc sống. Tôi thấy mình bất lực dù tôi đã cố gắng rất nhiều và không hề có lỗi.
Thời gian cứ vùn vụt trôi, thoáng chốc tôi đã 26 tuổi. Từ nhỏ tôi đã luôn cố gắng để trở thành một người con ngoan hiền, học giỏi, cố gắng rất nhiều để sau này lớn lên tôi có một cuộc sống hạnh phúc. Là một người con gái có suy nghĩ rất truyền thống, lại được giáo dục trong một môi trường rất truyền thống. Tôi như lĩnh hội đủ được những điều mà ông bà, bố mẹ đã dạy.
Tôi sớm trở thành một người có suy nghĩ và hành động rất chín chắn, được mọi người tin yêu. Và bản thân tôi, tôi cũng cố gắng để không bao giờ làm bố mẹ và mọi người thất vọng về mình. Tôi yêu nghề giáo viên và mọi người cũng rất ủng hộ tôi vì mọi người nghĩ nghề giáo viên là hợp với con gái nhất. Và không phụ lòng của mọi người tôi đã đỗ vào đại học với số điểm rất cao…
Khi ra Hà Nội học, tôi luôn tâm niệm học xong sẽ về quê giảng dạy. Nhưng có lẽ số phận giữ tôi ở lại, một người trong 4 năm đi học lúc nào cũng muốn trở về quê, một người nhút nhát như tôi lại quyết định xa gia đình để ở lại một nơi đất chật người đông dù trong lòng còn bao sợ hãi.
Tôi không quen biết rộng nhưng hầu hết mọi người biết tôi đều rất quý tôi. Và với sự kiên trì của bản thân cùng sự giúp đỡ của mọi người tôi đã đỗ công chức trở thành một cô giáo dạy toán cấp như tôi đã hằng mong ước, dù phía trước tôi còn phải nỗ lực rất nhiều. Trong tâm tưởng của tôi, tôi nghĩ rằng tôi luôn phải cố gắng để xứng đáng với người chồng của tôi sau này. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy người ấy ở đâu?
Video đang HOT
Bế tắc, tôi thật sự thấy mất lòng tin. Không phải vì tôi quá tập trung sự nghiệp mà không để ý đến chuyện tình cảm. Tôi luôn để tâm và tìm kiếm. Nhưng bây giờ nghĩ lại tôi thấy vô ích quá. Liệu trên đời này có tình yêu không mà tôi cứ dồn tâm đi kiếm tìm. Tình yêu đến với tôi rất sớm rồi lại đi không dấu vết. Mới vào cấp 3, tôi đã bị ánh mắt của bạn lớp trưởng hút hồn, tôi đã hạnh phúc rất nhiều vì được bạn ấy quan tâm trân trọng… thế nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng vụt tắt trong tôi. Rồi vào đại học, có bao nhiêu người theo đuổi nhưng tôi không thích. Tôi không muốn họ hi vọng gì ở tôi, và tôi đã rất sợ, đã trốn tránh, đã mau chóng dập tắt cảm xúc của họ. Và chẳng hiểu sao trong thâm tâm tôi cứ nghĩ rằng nếu tôi yêu ai, người ấy sẽ yêu tôi…
Nếu trên đời này cần một chữ duyên sao chữ duyên đó mãi không đến với tôi vậy? Tôi thích thầm một người nhưng người đó chẳng để ý đến tôi, thỉnh thoảng anh ấy cũng nhắn tin, nói chuyện với tôi xong rồi lại im lặng. Tôi cũng buồn nhưng chẳng biết làm gì vì người ta không thích mình, đành nén lòng từ bỏ hi vọng. Sau đó bao nhiêu người giới thiệu nhưng rồi lại qua không chút ấn tượng, có người tôi có chút cảm tình nhưng họ chẳng thích thôi…
Mãi rồi tôi cũng thấy có cảm tình với một người rất yêu tôi nhưng rồi tôi và anh lại kết thúc bằng câu có duyên nhưng không có phận. Tôi chịu quá nhiều áp lực từ gia đình mình vì anh ấy không xứng với tôi về trình độ cũng như công việc. Tôi buông anh ra vì không muốn làm bố mẹ tôi thất vọng về tôi, vì tôi thấy đức tính của mình không đủ tháo vát để gánh vác cuộc sống gia đình nếu lấy anh, vì tôi không muốn phải lo lắng quá nhiều mà đánh mất niềm vui thiêng liêng trong công việc. Giá như tôi tháo vát, tôi lo được tài chính cho gia đình sống hạnh phúc thì tôi sẽ nguyện làm một người vợ ngoan hiền bên anh. Nhưng tôi mong manh quá, tôi không đủ sức nên tôi lặng lẽ rời xa anh, để mặc anh đau buồn.
Nếu con người có số phận, dường như ông trời gán cho tôi số lận đận. 26 tuổi, người ta lấy chồng, sinh con, còn tôi vẫn lẻ bóng một mình. Không biết liệu tôi có vấn đề cần phải chỉnh đốn lại không? Tôi kêu số tôi lận đận, chị đồng nghiệp của tôi phản đối: “Em phải nhớ em mới sinh năm 85 thôi mà”. Nhưng cái quan niệm con gái lấy chồng, sinh con đẻ cái nó ăn sâu vào tiềm thức của tôi rồi. Đã thế cái tư tưởng phải lấy người hợp tuổi lại đang đeo bám lấy tôi. Nhưng tôi biết làm sao để gặp được bây giờ. Tôi thấy bế tắc!
Theo VNE
Phân vân lấy chồng khi không môn đăng hộ đối
Chúng em quen nhau được gần một năm. Anh đã tỏ tình với em vài lần nhưng em chưa đồng ý. Vì chưa yêu lần nào nên em không biết yêu là sao nhưng em biết mình có cảm tình với anh ấy, xa anh ấy em thấy nhớ lắm.
2 đứa đều lớn tuổi nên anh ấy muốn em dứt khoát để tính chuyện kết hôn. Vì anh ấy hay đến nhà chở em đi chơi nên mọi người trong nhà đều biết. Ba mẹ em không cấm nhưng cũng không thích anh ấy. Vì học vấn anh ấy thua em, nghề nghiệp cũng không ổn định bằng em, gia đình em là công chức còn gia đình anh ấy làm nông và em gái anh ấy lại bị bệnh Down. Ba mẹ em sợ sau này em khổ và sợ sau này em và anh cưới nhau lỡ sinh con bị bệnh Down nữa.
Em nhận ra mình ngày càng thích anh. Nhưng em lại sợ tính chuyện tương lai vì rất nhiều người phân tích cho em và bảo hãy suy nghĩ kỹ. Mong chuyên gia cho em lời khuyên. (Dong Nhi)
Ảnh minh họa: News.
Trả lời:
Đông Nhi thân mến,
Thật khó có thể định nghĩa một cách rõ ràng và chính xác tình yêu là gì. Rất nhiều nhà tâm lý, nhà thơ, nhà văn, nhà giáo dục đã cố gắng xây dựng nên một định nghĩa thế nào là yêu. Nhưng thật tiếc, định nghĩa "yêu là gì" vẫn còn là một thách thức với tất cả mọi người.
Một nhà thơ từng được mệnh danh là "Ông hoàng của thơ tình" cũng chỉ có thể viết:
"Đố ai định nghĩa được chữ yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Gặp cô em gái xinh xinh ấy
Rồi thương rồi nhớ gọi là yêu".
Tuy nhiên, từ việc "chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì" đến việc "em theo chàng về dinh" là cả một khoảng cách lớn, thậm chí là cả một quyết định khó khăn cho những người trong cuộc.
Khi yêu người ta sống trong thế giới lãng mạn của thương nhớ, của giận hờn. Nhưng khi chung sống với nhau, họ phải đối phó với thực tế trần trụi của cơm áo gạo tiền, của những lo toan hàng ngày mà nếu không có tình yêu đích thực thì khó có thể vượt qua được.
Càng ngày bạn nhận ra mình càng thích anh ấy, đó là một phần biểu hiện bạn đang có cảm tình với anh ấy. Tuy nhiên, để có thể khẳng định rằng bạn có yêu người ấy thực sự hay không còn cần thêm khá nhiều dấu hiệu khác, chẳng hạn luôn có cảm giác muốn được ở bên anh ấy, trong mắt bạn anh ấy thực sự là người bạn cần thiết, anh ấy luôn là người đầu tiên bạn muốn chia sẻ những vui buồn, bạn luôn muốn có những cử chỉ thân thiện và gần gũi với anh ấy...
Khi bạn đã thực sự yêu anh ấy, cảm nhận những phẩm chất đẹp mà anh ấy đang có, cảm thấy anh ấy thật sự có thể là người đồng hành cùng bạn trên đường đời thì tất cả những trở ngại còn lại chỉ là "vấn đề nhỏ" bạn thừa sức vượt qua mà chẳng hề phải băn khoăn suy nghĩ. Không phải tự nhiên ông bà ta nói: "Yêu nhau trăm sự chẳng nề, dù trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng".
Chính vì thế, điều bạn cần xác định là có cảm thấy yêu anh ấy thực sự không? Đó chính là điều kiện quyết định để bạn nhận lời cầu hôn của anh ấy hay từ chối. Với các vấn đề còn lại: sự chênh lệch về học vấn, sự khác biệt giữa hai gia đình trong nghề nghiệp, vấn đề sức khỏe sẽ có phương án giải quyết tốt đẹp khi xuất phát từ hai con tim chung nhịp đập.
Chúc bạn xác định rõ được tình cảm của bạn dành cho anh ấy.
Theo VNE
Gia đình cấm tôi yêu bạn trai kém 4 tuổi Em năm nay 24 tuổi, ban trai nhỏ hơn 4 tuổi. Ba mẹ em cũng đã già nên khi nghe em chia sẻ về người bạn này, ba mẹ hoàn toàn phản đối. Bạn em đang học năm nhất, còn em là giáo viên. Giờ em không biết phải làm như thế nào. Ba mẹ kiểm soát và giam em không cho ra...