26 triệu chồng giấu trong bọc nilon và giọt nước mắt ân hận của cô vợ nóng như lửa
Thì ra anh âm thầm lập quỹ đen là vì muốn chị được nhàn hạ cho bằng bạn bè. Nước mắt chị dàn dụa khi nhìn anh và đọc những dòng chữ về kế hoạch của anh dành cho vợ.
Ảnh minh họa
Chị tần ngần trước trước hàng thịt, phải đắn đo mãi mới dám bước vào để mua một miếng thịt. Đã lâu rồi, bữa cơm của gia đình nhỏ chưa được cải thiện ngoài những món đạm bạc ngoài rau và trứng. Cùng lắm, chị mới dám mua một miếng thịt bò hay thịt lợn cho Bin để có thêm chất.
Chị là công nhân xưởng gỗ còn anh là tài xế cho một cửa hàng điện lạnh, kinh tế chẳng dư dả là bao. Lương hai vợ chồng chỉ đủ trang trải phí sinh hoạt gia đình, tiền đóng học phí cho con rồi các khoản linh tinh khác. Gần 6 năm sống trong căn nhà trọ tạm bợ, vợ chồng chị vẫn ao ước có ngày được sở hữu một ngôi nhà do mình làm chủ. Bởi thế tiền lương mỗi tháng, chị cố gắng tích cóp, nhịn ăn nhịn mặc để gửi ngân hàng tiết kiệm.
Hôm nay là chủ nhật, anh được mấy người bạn rủ đi cà phê nói chuyện phiếm. Căn nhà chỉ có hai mẹ con nên chị tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa, tiện thể thay ga giường và nệm vì mùa lạnh sắp đến.
Lúc sáng đi chợ, chị quên mất là nhờ anh lấy hộ mình tấm nệm được để trên kệ tủ áo quần. Thế là chị phải hì hục bưng ghế để đứng lên với tấm nệm dày gấp hai cơ thể. Vừa kéo được tấm nệm xuống sàn, chị thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy bụi trên tủ cứ thi nhau rơi. Thế là chị lại phải giặt khăn để lau cho sạch sẽ.
Bất ngờ làm sau khi đang lau trên nóc tủ, chị thấy có một lớp ván gỗ ép mỏng bị bong tróc ra. Chị đang tính tháo chúng xuống kẻo để lâu thì ẩm và sinh mối mọt. Thế nhưng khi vừa lật tấm ván lên, chị bất ngờ thất bên dưới có một bọc nilon màu đen được buộc kỹ càng. Tò mò quá nên chị vội vàng mở ra thì giật mình vì bên trong có một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên anh và số tiền vẻn vẹn 26 triệu đồng. Chị như thấy lòng ngực mình không thở nổi, tim đập nhập hơn và khuôn mặt chị bắt đầu biến sắc vì tức giận. Chị vội vàng leo xuống ghế, ngồi phịt xuống sàn mà tức tối. Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây trong đầu chị vì quỹ đen của chồng. Chị vu vơ nghĩ đến những toan tính riêng tư của anh: “Tại sao lại giấu mình quỷ đen lớn như vậy? Vợ chồng sống với nhau bao lâu, sao anh lại có thể âm thầm lập quỹ đen để làm gì? Hay là anh muốn giấu tiền để nuôi nhân tình bên ngoài?…”.
Chị tự đặt ra hàng trăm câu hỏi mà không biết lý giải sao cho đúng. Nhìn lên đồng hồ, chị bực bội vì đã gần trưa mà vẫn không thấy anh mò về. Chị lật đật vào bếp nấu đồ ăn và tính khi nào anh về, sẽ cho anh biết tay việc giấu quỹ đen.
Video đang HOT
Mâm cơm dọn ra, phải ngồi đợi mãi mới thấy anh về nhà. Chị không nói gì, cố nuốt giận vào trong người để chỉ chăm chăm nhìn thái độ của anh. Trong anh hôm nay có vẻ vui hơn, anh khoe rằng gặp tụi bạn nên nói chuyện quên mất là phải về nhà ăn cơm. Chưa đợi anh nói tiếp, chị đã vứt ngay về phía anh cuốn sổ tiết kiệm tìm thấy trên kệ tủ. Sau đó, chị lại nước mắt ngắn dài, khóc lóc và than trách: “Lương tháng nào anh cũng xin lại mấy trăm để tiêu vặt thế mà lại có quỹ đen những 26 triệu à? Nhiều lần, tôi hỏi tháng này có thưởng thêm gì không thì anh lại bảo tôi vớ vẩn vì tham lam, bóc lột sức của chồng nên đòi hỏi”.
Nghe chị than trách, anh cố gắng trấn an tinh thần để giải thích nhưng chị lại gạt đi để nói tiếp: “Bao năm qua, tôi nào dám ăn tiêu lãng phí. Anh xem cái xe cà tàng tôi đi đã mười mấy năm, hỏng đến hơn chục lần mà tôi đâu dám đề cập chuyện đòi mua xe mới cho bằng bạn bè. Anh thì đi tối ngày, đâu quan tâm thử suy nghĩ của vợ thế nào”. Lạ thay khi thấy chị trách mắng mình vì quỹ đen như vậy, anh chỉ tủm tỉm cười vô tư. Sau đó, anh bảo chị đợi một lát rồi chạy ra lấy cuốn sổ ghi chép của cửa hàng nơi mình làm. Anh lật đến trang cuối cùng và đưa cho chị xem.
Mắt chị nhòe đi vì những dòng chữ ghi rõ của anh trong trang: “Kế hoạch tương lai: một máy giặt cho vợ khoảng 5 triệu, một tủ lạnh cho vợ khoảng 6 triệu, một xe ga cho vợ khoảng 35 triệu. Cố gắng, cố gắng, cố gắng!”. Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào chị mà nói lớn: “Mỗi tháng anh đều xin lại em vài trăm không phải để nhậu nhẹt hay gái gú đâu mà dồn lại để gửi tiết kiệm đó. Công việc anh chỉ làm ban ngày nhưng từ lúc có cu Bin, anh xin kiêm luôn làm chân bảo vệ cho cửa hàng nên mỗi tháng cũng dư được gần hai triệu nữa. Anh giấu quỹ đen là vì vợ chứ có phải cho anh đâu mà em trách. Còn 10 triệu nữa mới đủ mua xe cho em nên anh sẽ cố.”.
Chị cứng họng không biết nói sao với anh. Chị biết mình đã trách và nghi ngờ anh oan uổng mất rồi. Thì ra anh âm thầm lập quỹ đen là vì muốn lo cho chị. Nước mắt chị nhòe đi khi nhìn anh và đọc những dòng chữ về kế hoạch của anh dành cho vợ. Chị ôm chầm lấy anh, rối rích xin lỗi mà nức nở khóc không thôi.
Đáng nhẽ sống với nhau từng đó năm, chị phải tin tưởng anh mới đúng. Chị cảm thấy ân hận và có lỗi với anh quá! Chỉ vì hồ đồ mà lại trách mắng anh này nọ. Xong lần này, chị xin chừa!
Theo blogtamsu
Sau 3 năm trở về từ trại tâm thần vì bị mẹ chồng ép, gia đình chồng chào đón tôi với...
Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &'tiệc' sẵn để chào đón. Nhưng bữa tiệc đó của họ khiến tôi phải chết trân đứng chôn chân tại chỗ. Tôi nhếch mép cười khẩy: "Bao năm rồi mà họ vẫn chưa tỉnh ngộ và chưa phải là con người ư?".
ảnh minh họa
Người ta thường nói: "Phụ nữ sướng khổ hơn nhau ở tấm chồng" quả không sai, nhưng tôi xin bổ sung: "Làm dâu sướng khổ hơn nhau ở mẹ chồng". Tôi kết hôn năm 25 tuổi là do bác sĩ bảo cưới, nhưng tôi không may mắn như nhiều người khác. Tôi có 1 ông chồng không có chính kiến hay nghe lời mẹ, còn mẹ chồng thì lại cay nghiệt chua ngoa chỉ thích mỗi tiền.
Ngày đó, tôi vừa ra trường chưa xin được việc, cộng với cái bụng lùm xùm nữa nên đành phải ở nhà ăn bám, làm việc đồng áng, trồng rau quanh vườn sống qua ngày đoạn tháng. Chồng vẫn còn ít tuổi lại hay nhụt chí, nên cứ đi làm được 1 thời gian lại kêu mệt kêu khổ. Mỗi lần như thế mẹ chồng lại chửi tôi không ra gì, có lần đau bụng tôi quên nồi cá đang nấu nên bị cháy 1 chút. Mẹ chồng đi chơi về thấy tôi ngồi thở ở ghế liền úp nồi cá lên đầu tôi. Tôi bị bỏng ở trán và tay, vì quá sốc và quá đau bụng nên hôm đó tôi đã bị mất đứa con đầu lòng của mình.
Tôi như hóa điên, tôi sống trong cảnh bị mắng chửi mãi cũng thành quen. Lần đó mẹ chồng sợ quá đổi cho tôi đi dép cao không cẩn thận nên ngã, chồng tôi ở xa nghe thế mắng chửi vợ không ra gì. Tôi đau đớn quá không buồn giải thích. Bao lần tôi đòi ly hôn, nhưng chồng tôi không chịu. Những lúc đó anh lại dịu giọng xuống ôm lấy tôi xin lỗi, tôi quá chán nản với 1 người chồng như nhược như thế.
Tôi xin đi làm công nhân gần nhà, có hôm xe tôi bị thủng có anh xóm bên đèo về. Mẹ chồng thấy được bảo tôi ngoại tình này nọ, chồng tôi khi đó chưa hiểu ra chuyện gì nghe lời mẹ đánh tôi tím tái cả mặt mũi. Cuộc đời làm dâu của tôi dường như chưa có gì chưa trải qua. Bố mẹ tôi cũng nghèo khó lại hay ốm đau, tôi cũng chẳng dám kể chuyện lại với ông bà sợ ông bà buồn.
Chồng tôi trở nên hay ghen tuông từ đó, rồi tôi dính bầu lần 2, lần này khi con tôi sắp chào đời thì tôi nghe tin chồng đang ngoại tình. Hôm đó tôi thấy mẹ chồng bàn mưu tính kế vu oan thâm độc cho tôi để chồng bỏ tôi và rước cô kia về. Tôi nghe xong ngất lịm, bụng đau dữ dội cộng với việc suy nhược cơ thể thiếu dinh dưỡng. Tôi bị mất con lần 2, lần này tôi như hóa điên. Thấy vậy nhà chồng ép gửi tôi vào trại tâm thần điều trị.
Từ 1 người bình thường tôi bị điên và trầm cảm, ngày nào cũng bị tiêm thuốc trong u mê. Bố mẹ tôi đến thăm con thấy vậy đau lòng quá lại bỏ về, nỗi khốn khổ nhất của người điên là nói gì họ đều cho là mình nói linh tinh không ai chịu tin tôi cả. Tôi sống như cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Rồi tôi may mắn gặp được 1 bác sĩ nam tốt tính, anh hiền lành và luôn nhẹ nhàng với tôi. Chính anh đã giúp tôi trở lại bình thường. Từ ngày tôi vào trại tâm thần, chồng tôi đã đưa người phụ nữ kia về nhà ở như vợ chồng. Họ xem như tôi đã chết rồi, mặc dù chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Chồng tôi có nộp đơn ly hôn đơn phương, nhưng thấy gia đình tôi kiện cáo nhà chồng ác độc như thế nên ở địa phương họ không giải quyết cho.
Tôi dần khỏe lại hồi phục được trí nhớ, bác sĩ Tuấn quan tâm tôi như 1 người đàn ông quan tâm 1 người phụ nữ. Tôi cảm nhận được tình cảm nơi anh, chính anh đã khiến tôi có động lực làm lại từ đầu. Tôi nhớ lại và kể cho anh nghe mọi chuyện, anh cảm thông cho tôi nhiều lắm.
Ngày tôi trở về, bệnh viện có gọi nhà chồng đến đón nhưng họ không đến. Tôi muốn bố mẹ tôi bất ngờ nên không báo trước. Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &'tiệc' sẵn để chào đón. Khi thấy tôi vừa về tới cổng chồng và cô vợ mới bật dàn nhạc kèn trống đám ma lên inh ỏi còn mẹ chồng đốt vàng mã rải khắp nơi thậm chí còn ném gạo và muối vào người tôi đuổi tôi đi nữa. Tôi cười chua chát, bao năm qua tâm địa của họ vẫn độc ác như vậy. Chắc họ muốn tôi chết mới hả dạ. Tôi nhìn họ bằng nửa con mắt:
- Bao năm rồi cái nhà này vẫn không khác gì địa ngục trần gian, các người sống thế này thì diêm vương cũng phải xây thêm tầng địa ngục thôi vì dù có đẩy xuống tầng thứ 18 vẫn chưa đền hết tội. Rồi tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
- Đừng ở đó mà cao giọng, cô cút đi, đồ đàn bà điên.
Tôi chỉ vào mặt mẹ chồng:
- Tôi sẽ cho bà biết bị ép vào đường cùng thì con người sẽ điên đến mức nào. Hai đứa con của tôi sẽ tìm bà để báo oán thôi, mụ đàn bà độc ác kia. Bà đã giết con tôi 2 lần, tôi sẽ kiện bà tội giết người.
Rồi tôi chỉ vào chồng:
- Tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình và tội dùng bạo lực đánh vợ đến phải nhập viện. Anh đừng nghĩ tôi ngu mà ức hiếp, cuộc đời này điều tôi hối hận nhất là lấy 1 kẻ ngu si, nhu nhược như anh làm chồng. Còn cô, cô có mắt không tròng à, mà lại vào nhà này. Không thấy tôi bị họ ép vào viện tâm thần à, rồi sẽ đến lượt cô thôi cứ chờ xem.
(Ảnh minh họa)
Nhìn mặt họ tái mét, nói rồi, tôi cười ha hả, mặc kệ bà mẹ chồng cay nghiệt đó chửi rủa. Tuấn đón tôi, anh nói: "Nếu em muốn kiện anh sẽ giúp, nhưng điều quan trọng nhất em muốn nơi em là hãy buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Em còn trẻ, còn cơ hội".
Tôi về với gia đình tôi viết đơn kiện gửi đi khắp nơi nhưng mọi người lạ gì cách giải quyết công việc của cán bộ ở quê nữa. 1 thời gian sau khi bố mẹ chăm sóc chu đáo tôi hồi phục lại sức khỏe hẳn, Tuấn xin cho tôi vào làm việc ở 1 công ty người bạn. Tôi làm lại cuộc đời từ đó, tôi đã thuê người bày trò dọa ma khiến gia đình chồng cũ sợ đến mức đêm không dám ra ngoài đi vệ sinh. Cả làng ai cũng ghét họ vì sống bạc, cô vợ kia sợ con tôi báo oán nên cũng bỏ về. Tôi ly hôn và sau này lấy Tuấn. Cũng may sau bao năm tháng khổ sở sống không bằng chết tôi đã kiếm được 1 người chồng tốt. Chuyện đã trôi qua 2 năm nhưng mỗi khi nghĩ lại nước mắt tôi vẫn ứa ra hàng đêm tôi vẫn gặp ác mộng. Đôi khi thấy con người sống với nhau sao mà bạc bẽo quá. Tôi để gia đình chồng cũ tự nhận lấy luật nhân quả ở đời tôi không trả thù hay làm gì nữa. Tôi đi chùa học học buông bỏ, tĩnh tâm để nỗi đau được nguôi ngoai. Tôi mong không có bất kỳ người phụ nữ nào phải làm dâu ở 1 gia đình cay nghiệt như tôi. Trước khi chọn gắn bó với ai thì hãy tìm hiểu chồng và gia đình chồng cho kỹ để sau này không phải ân hận, nhớ nhé.
Theo blogtamsu
Suốt ngày chì chiết vợ chỉ mỗi ở nhà ăn rồi sinh con mà cũng kêu khổ để ân hận vô cùng... Tôi nghĩ ở nhà chăm con đơn giản lắm. Nhưng hôm nay tôi đã biết thế nào là lễ độ rồi. 1 ngày chưa trôi qua hết mà tôi đã ngất ngây trên cành quất rồi. Tôi có cảm tưởng sắp bị hai đứa nhỏ làm cho phát điên tới nơi rồi. ảnh minh họa Ngày yêu nhau tôi và vợ cũng lắm...