25 tuổi, 2 lần phá thai trong nhục nhã vì yêu lầm người
Lần thứ nhất em dính bầu, anh không màng tới em. Một năm sau đó, lần thứ 2 em dính bầu, anh chẳng những không thừa nhận còn nói em quen tùm lum rồi bắt anh “đổ vỏ”?
Em năm nay 25 tuổi. Em quen 1 người bạn trai suốt 8 năm. Trong 8 năm hai đứa yêu nhau, hạnh phúc thì ít mà đau khổ thì nhiều. Nhưng vì yêu nên em chấp nhận tất cả thiệt thòi về bản thân mình chỉ mong một ngày người đó sẽ hiểu được những hy sinh của em vì anh mà anh thay đổi. Nhưng em đã thất bại rồi. Em đã cố gắng nhưng chỉ nhận được đau khổ.
Yêu nhau được hơn 6 năm thì em phát hiện mình có thai. Nhưng thật trớ trêu khi em phát hiện mầm sống trong người mình thì anh lại bỏ em để theo người con gái khác. Lúc đó cái thai chỉ mới 20 ngày tuổi thôi. Em hoang mang lắm nhưng em vẫn nói cho anh biết. Anh không hề màng tới em nữa. Em không biết phải làm sao . Em muốn giữ lại em bé lắm nhưng thật sự em không biết sinh nó ra rồi thì phải làm sao?
Cuối cùng thì chị họ khuyên em nên bỏ thai vì thai còn rất nhỏ. Bởi vì nếu sinh con ra thì em không có gì trong tay để đảm bảo nuôi con lớn. Và em còn có ba mẹ và gia đình nữa. Em thấy có lỗi với ba mẹ và gia đình em quá.
Sau khi em phá thai được khoảng 2 tháng thì người đó bị tai nạn. Em lại tới chăm sóc anh. Khi anh khỏi thì anh khóc lóc và xin em tha thứ. Anh cũng hứa với em sẽ thay đổi để cùng em làm lại từ đầu Em lại một lần nữa mềm lòng và tha thứ cho anh. Nhưng nối lại tình xưa chưa được 1 năm thì anh lại bỏ em để quay về với người con gái lúc trước. Anh đến với người con gái đó vì cô ấy có tiền còn em thì không có tiền.
Em đã từng mơ ước 2 chúng em sẽ có 1 đám cưới nhưng rồi tất cả chỉ là suy nghĩ của em. Lúc đó em lại phát hiện em lại lỡ mang thai lần 2. Lần này em cũng nói cho anh biết nhưng anh chẳng những không thừa nhận còn nói em quen tùm lum rồi bắt anh đổ vỏ. Em xin thề rằng cuộc đời em chỉ có mình anh. Dù anh có làm em bị tổn thương hay có đối xử tệ với em như thế nào em cũng chưa từng có suy nghĩ phản bội lại anh.
Video đang HOT
Khi em tuyệt vọng, em cũng có nói chuyện này với chị ruột của anh thì chị ấy cũng không thèm màng tới em luôn. Em đau khổ lắm vì em đã rất tốt với gia đình anh lẫn chị của anh. Vậy tại sao họ lại nỡ đối xử như vậy với em khi em đang mang trong mình giọt máu cùng ruột thịt với họ? Họ không thươmg em thì cũng phải thương đứa nhỏ chứ?
Cho đến bây giờ thì em đã hiểu, có lẽ chỉ vì một chữ tiền thôi các anh chị ạ. Lần này thai đến 3 tháng. Lần này em cũng nghĩ em sẽ nhất định sinh em bé. Em sẽ bỏ đi và sẽ sinh con ở một nơi mà gia đình em không biết. Khi tất cả kế hoạch em đã vạch ra thì một lần nữa em lại không thể nào bước qua được cái sự nhu nhược và hèn nhát của mình.
Đúng là suy nghĩ thì dễ nhưng làm thì lại khó. Và một lần nữa em đau đớn bỏ thai. Em biết mình làm vậy là tội lỗi nhiều lắm và em cũng không thể nào lấy lý do nào để biện hộ cho hành động của mình được. Em chấp nhận mọi sự trừng phạt và quả báo. Em đã tự nói với bản thân rằng sẽ không bao giờ kết hôn nữa, em sẽ ở vậy lo cho ba mẹ vì em không có quyền được hưởng hạnh phúc khi chính bản thân em đã giết đi chính đứa con của mình.
Hàng đêm, em vẫn hoảng loạn và liên tục nghĩ về 2 đứa con em đã quyết định bỏ chúng. Hai con em đang phải vất vưởng lang thang ngoài đường trong khi chúng có cả cha lẫn mẹ. Nhưng có điều chúng không may mắn như những đứa trẻ khác là chúng có 1 người cha khốn nạn, vô trách nhiệm và một người mẹ hèn nhát không đủ bản lĩnh để giữ lấy nắm ruột của mình. Lúc này lòng em đau đớn lắm. Em căm ghét và hận chính bản thân mình. Em phải làm sao để lương tâm mới được thanh thản hơn đây?
Theo PLXH
Quả báo cho kẻ phũ tình 10 năm chạy theo giàu sang
Tôi nhanh chóng trở thành bù nhìn trong căn nhà, đau đớn phát hiện ra mình chỉ là một con rối trong màn kịch đã được dựng sẵn của họ.
Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo, lên thành phố học với khao khát vươn lên để làm giàu. Rồi giấc mơ ngày trước gần như đã thành sự thật khi tôi trở thành trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn với mức lương rất cao. Nhưng khi này, tôi lại muốn rũ bỏ hoàn toàn quá khứ nghèo khó. Và việc đầu tiên tôi làm, là cay đắng nói lời chia tay với em.
Tôi gặp em khi hai đứa cùng là sinh viên năm nhất trong một trường đại học ở Hà Nội. Thời gian như thoi đưa, tính ra chúng tôi đã gắn bó bên nhau được gần 10 năm. Đôi khi mối quan hệ có chút trắc trở, cãi cọ nhưng rồi em luôn là người chủ động làm lành, dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho tình yêu của chúng tôi.
Tôi vẫn không thể quên được những ngày Hà Nội mưa như trút nước, hai đứa ngồi trú mưa trong hiên nhà, gặm chung một cái bánh mì khô. Nhớ khi trong túi hai đứa cạn tiền, cách hẹn hò duy nhất là cùng nhau đi bộ trong công viên, dừng chân nơi ghế đá ngồi vu vơ nói đủ thứ chuyện trên đời.
Tôi cũng nói em nhiều về ước mơ làm giàu. Và em đã quyết định bảo lưu kết quả đại học, đi làm kiếm tiền để tôi có thể đi học thêm tiếng Anh, cố gắng giành một suất đi du học ở nước ngoài. Ngày đó, em chỉ mong tôi có thể phấn đấu cho cả phần của em nữa, nên đã quyết tâm hi sinh mọi thứ cho tương lai của tôi.
Em đi làm, nắng mưa gió rét em không quản, lúc nào cũng vừa nhận lương xong là vội vàng đạp xe 12 cây số mang tiền về cho tôi. Em biết tôi hết tiền ăn, thường sẽ mua thêm một chiếc bánh mì kẹp đưa tôi. Tôi hớn hở nhận tiền, nhận bánh từ em mà chưa một lần hỏi xem em đã ăn chưa, có mệt không. Tôi biết mình khốn nạn.
Nhưng có lẽ điều khốn nạn hơn cả là tôi đã khiến em phải phá thai nhiều lần khiến thành tử cung của em sau này rất mỏng, khó có thể có con được nữa. Khi biết điều này, trong đầu tôi xuất hiện những ý nghĩ khủng khiếp, tôi nhận ra mình chưa bao giờ có ý định lấy em làm vợ. Tôi muốn lấy một người vợ giàu, làm bàn đạp để nhanh chóng tiến thân trên con đường sự nghiệp.
Tôi đi làm ở một vị trí tốt, gặp những người con gái thông minh, xinh đẹp và chải chuốt. Còn em lạc hậu với những kiến thức đã cũ, công việc thì tầm thường và một lối ăn mặc già nua. Rồi tôi chối từ những lần em bảo tôi cùng về quê em chơi, gạt phăng mỗi lần em nhắc đến đám cưới. Bởi vì, trong tôi đã có hình ảnh người con gái khác.
Đó là con gái của vị sếp tổng công ty tôi. Cô ấy hiện đại, quyến rũ và thường chủ động tán tỉnh, mời gọi tôi. Cũng bởi trời phú cho tôi một vẻ ngoài điển trai, cao ráo và tính cách cũng lịch lãm, gallant nên lọt vào được mắt xanh của cô ấy. Rồi tôi chẳng phải chọn lựa gì nhiều, bởi trong tôi đã có sẵn câu trả lời cho chính mình. Tôi quyết định phụ em. Tôi nói em hãy tìm một người đàn ông mới đi, và lúc nào em hạnh phúc, tôi sẽ cưới vợ. Nhưng em chỉ im lặng và khóc.
Nhưng tôi không biết làm thế nào để trì hoãn được, khi đích thân sếp tổng gọi tôi đến và đề cập đến chuyện cưới xin. Tôi đã rất vui mừng, phấn khởi ra mặt. Tôi nhanh chóng làm lơ em, không đến tìm em nữa. Tôi hân hoan với cánh cửa tương lai đang rộng mở trước mắt mình. Tôi quên đi câu chuyện tình yêu 10 năm, quên đi người con gái đã vì tôi mà bỏ hết cả thanh xuân, tuổi trẻ của mình. Tôi làm đám cưới với một người khác.
Nhưng quả báo chưa bao giờ đến nhanh hơn thế. Hơn một năm sau đám cưới, vợ chồng tôi vẫn chưa có con. Và khi mang thắc mắc này đi hỏi vợ, tôi được cô ấy thản nhiên tuyên bố rằng mình không có khả năng làm mẹ vì buồng trứng đã bị cắt bỏ do u nang từ trước. Tôi bàng hoàng chưa hết, thì từ hôm đó cô ấy còn thể hiện rõ là một gái làng chơi và không đoái hoài gì đến sự có mặt của tôi nữa. Cô ấy thường xuyên đi bar xuyên đêm, hút thuốc, mua các loại rượu mạnh về cất trong nhà và uống khi có nhu cầu.
Tôi nhanh chóng trở thành bù nhìn trong căn nhà, và đau đớn phát hiện ra mình chỉ là một con rối trong màn kịch đã được dựng sẵn của bố con sếp tổng. Nếu muốn tiếp tục sống trong giàu sang, tôi phải câm nín, chấp nhận. Còn không, sự nghiệp của tôi sẽ tiêu tan. Tôi hoàn toàn không biết mình sẽ phải làm gì đây. Tôi trở về tìm em, nhưng em đã không còn ở đó nữa. Tôi thật sự thấy bế tắc đến vô cùng.
Theo Phunuonline
Quả báo về việc cướp chồng bạn thân. Đến bây giờ tôi mới nghiệm ra 'gieo nhân nào thì gặp quả ấy'. Việc làm tội lỗi của tôi, chà đạp lên nỗi đau của người khác để sống vui vẻ, có lẽ đã bị trả giá. Tôi bị quả báo vì đã tự kiêu hãnh, tự cho mình là đẹp, cho mình là người đàn bà quyến rũ hơn người ta...