22 tuổi, nên nhớ và quên những gì?
22 tuổi, có thể quên đi những lần từ bỏ, nhưng đừng quên những lần níu kéo, có thể quên những chuyện vui nhưng phải nhớ những chuyện đau lòng.
22 tuổi..
Có thể quên đi những lần đã từng vì ai đó mà khóc, vì ai đó mà hạnh phúc hay tổn thương, nhưng nhất định đừng quên người đã cùng bạn trải qua những tháng ngày thanh xuân có đau đớn, có khắc cốt ghi tâm, có nhung nhớ và dằn vặt đau khổ. Bởi vì khi thời gian qua đi rồi, mọi thứ sẽ dần biến mất, chỉ có những gì thuộc về ký ức là sẽ vẫn mãi còn, dù có bị thời gian bào mòn, nhưng cũng là quãng thời gian khiến chúng ta trường thành.
Có thể quên đi những người bạn đã bước ra khỏi cuộc sống của chúng ta trước những ngã rẽ khác nhau của cuộc sống, nhưng đừng quên những người qua bao biến cố vẫn kiên trì ở lại, chỉ cần lớn tiếng gọi là sẽ thấy họ đến cạnh bên.
Có thể quên đi những ai đó đã từng thù ghét chúng ta, đã từng khiến chúng ta phải trải qua những quãng thời gian khổ sở, chật vật để tranh đấu sao cho không bị xô ngã, nhưng đừng quên những người đã từng đỡ chúng ta dậy khi đó, cổ vũ chúng ta tiếp tục bước đi.
22 tuổi…Có thể quên đi những lời hứa hẹn ngọt như đường của một vài chàng trai ưa thích chinh phục những cô gái bằng miệng lưỡi, nhưng đừng quên người đã dùng toàn bộ tình cảm chân thành để yêu dẫu cho chẳng có bất cứ một lời hứa hẹn nào.
Video đang HOT
Có thể quên đi những bộ phim cảm động đã từng tốn biết bao nước mắt, hoặc những bộ phim có thể khiến chúng ta cười suốt cả một ngày trời, nhưng đừng quên những bộ phim chúng ta cảm thấy trái tim ấm áp, để rồi những khúc mắc trong lòng được xóa bỏ, để rồi từ những bộ phim mà dần trưởng thành.
Có thể quên đi những mối tình có cuồng nhiệt, có lãng mạn, nhưng đừng quên đi mối tình đầu ngày mà trái tim bắt đầu biết rung động, tâm trí biết dành trọn cho một người. Bởi vì tình cảm đẹp nhất chính là tình cảm nguyên sơ và bản năng nhất, khi không biết cách yêu sao cho đúng, nhưng vẫn mang cả trái tim ra để đánh đổi.
Có thể quên đi những buồn phiền hay đau khổ, cả những quãng thời gian khủng hoảng nặng nề, nhưng đừng quên đi những lần vấp ngã hay thất bại, những lần thành công dù chỉ là những thành công nhỏ nhoi nhất. Bởi vì một ngày nào đó rất xa về sau, có thể nhìn lại và mỉm cười vì những gì đã từng trải qua.
22 tuổi…
Có thể quên đi những lần từ bỏ, nhưng đừng quên những lần níu kéo, có thể quên những chuyện vui nhưng phải nhớ những chuyện đau lòng. Không phải để ghi thù nhớ hận với bất cứ ai, mà để sau này phải sống tốt hơn bản thân trong quá khứ.
Có thể quên đi không gian, nhưng tuyệt đối đừng quên thời gian, có thể quên đi một khoảng thời gian nhất định nào đó, nhưng đừng quên quãng thời gian để hình thành nên bản thân mình hiện tại.
Có thể quên những lần phải buông tay từ bỏ một số thứ quan trọng trên chặng đường trưởng thành, nhưng tuyệt đối đừng quên, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng từ bỏ bản thân mình.
Chúng ta vẫn nói về sự trưởng thành, khi mà bản thân tự cho rằng mình đã đủ lớn và đủ trải qua những chuyện xứng đáng để tự quyết định nên nhớ những gì và có thể quên những gì đi.
Và rồi cho dù có 5 hay 10 năm về sau nữa, liệu những gì đã quên, những gì nên nhớ, ký ức có thể bảo vệ tất cả những gì thuộc về nó hay không?
Theo VNE
Sẽ quên được nhanh thôi...
Bất giác nó yêu cầu được nghe "Khúc hát mừng sinh nhật" trong buổi tiệc nhỏ mà anh - người nó yêu và các em tổ chức sớm. Nó thích giai điệu đó, và vì đó là một kỉ niệm! Lần đầu tiên nó cảm thấy vui vì một người nhớ ngày nó chào đời... Ừ, kí ức!
Gần đây nó dễ dàng nói, kể về người đó... dường như với những hoen mờ của trí nhớ, những câu nói dễ dàng hơn, người đó, tình cảm đó với nó đơn thuần là "thì quá khứ". Nó lại nghe nhạc Trịnh, lại đưa "Thành phố buồn" vào playlist... lại thả hồn phiêu diêu những lúc một mình... giống nó trước đây nhỉ?! Nó đang cố lấy lại cân bằng trong chính tâm hồn mình sau rất nhiều những điều nó chẳng thể chia sẻ với ai, cũng không biết có ai muốn chia sẻ với nó không nữa...
Hai năm trôi qua, không ít lần tưởng như nó gục ngã, với những sự thật được phơi bày để trở thành bí mật, những ngày, những đêm nó chỉ ước giá nước mắt nó dễ dàng rơi như bao người khác. Nó đã đi con đường đó, ngã rồi tự đứng lên, tự ngăn mình tìm một lời động viên, giúp đỡ từ người đó - vẫn đợi nó từ phía sau. Nó đã tự hỏi, nó tàn nhẫn với anh hay với nó?! Nó chưa có câu trả lời, nhưng ít nhất, nó thôi tìm hiểu, anh cũng không còn nhìn xoáy vào mắt nó để thấy nguyên nhân... Nó và anh - yêu của quá khứ, thương của hiện tại! Ừ, có ai đó nói với nó rằng, "yêu thương" vốn dĩ là một từ ghép, người ta có thể từ "thương" chuyển thành "yêu" như một điều tự nhiên, nhưng thật hiếm hoi người chấp nhận "yêu" quay về "thương" như một sự thật! Nhưng nó và anh là như thế. Tình yêu dù sâu sắc, ngọt ngào hay đau khổ, cũng chỉ là quá khứ, cả nó và anh đều cần sống cho hiện tại... nó thương anh nhiều nhưng tuyệt nhiên không phải tình yêu. Với nó, anh vẫn là một người anh đáng kính, người cho nó những lời khuyên, lắng nghe những suy nghĩ điên khùng của nó... Và... trái tim nó bây giờ dành cho một người khác...
Nó vẫn giữ một góc những điều thuộc về quá khứ, nơi sâu nhất trong lòng với những điều không thể nói... Nhưng góc tối ấy nhỏ thôi, phần còn lại nó sẽ dành trọn cho hiện tại, cho người nó đang yêu. Nó yêu anh... Không biết từ bao giờ, nó để hình ảnh anh tồn tại trong lòng nó nhiều đến thế - người chẳng biết quan tâm, làm nó buồn, thất vọng thật nhiều... nhưng nó yêu người đó mất rồi! Nó không nghĩ tình yêu với K là điều gì tội lỗi - nó đã yêu và được yêu rất chân thành, nó cũng không muốn ép mình quên... chỉ đơn giản, nó tôn trọng cả anh và nó...
Nó vẫn giữ một góc những điều thuộc về quá khứ, nơi sâu nhất trong lòng... (Ảnh minh họa)
Quá khứ của nó đó, một phần con người nó... anh có chấp nhận không?! Cũng như nó chấp nhận quá khứ của anh - những ngày không có sự tồn tại của nó. Bạn nó bảo nó suy nghĩ thoáng đến khác lạ... không đâu, nó chỉ đang bảo vệ bản thân thôi! Tại sao cứ phải tự thắc mắc, tìm hiểu, so sánh và giày xéo chính mình với những điều mình không chạm tới được - quá khứ của một người nào đó... Nó không muốn như thế... Nó tò mò chứ, về "cô gái cá tính" - mối tình đầu của anh, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức độ đó, nếu có thể, anh sẽ kể... hoặc không...
Nó dần hiểu chính nó không thể chia sẻ với anh điều gì - những chuyện khiến nó tưởng chừng vỡ tung, những điều cứ nhói lên trong tim nó... Nó vẫn thích lang thang một mình, hoặc tìm đứa bạn thân chỉ để có tài xế chở nó đi lanh quanh và cãi nhau... Phải chăng vì anh đã không xuất hiện khi nó nói nó cần anh nên nó không còn chờ mong nữa... Nó tự ái! Thế nên nó thôi không thắc mắc, không đòi hỏi sự chia sẻ từ anh... Nó muốn biết, nhưng không biến điều đó thành một yêu cầu bức thiết, không nhất định phải đạt được... Chính nó cũng có làm được đâu... Nó muốn có anh ngồi bên cạnh... chỉ thế thôi!
Nó khóc, như chưa bao giờ được khóc trong đời. Những giọt nước mắt không trọng lượng cứ tuôn, nó cảm nhận được bờ vai đang run lên từng chập... Nó thấy nghẹn nơi họng, trái tim đau nhói... Nó không khóc vì những gì đang lướt qua màn ảnh, chẳng phải số phận những con người đó khiến nó cảm thông đến thế, nhưng bằng cách nào đó, chính những điều ấy đã chạm vào vết nứt trong lòng nó. Nó chợt hiểu, trái tim nó có một lỗ hổng, bấy lâu nay nó tin rằng nó mạnh mẽ lắm, có thể vượt qua... nhưng ngay lúc ấy, nó chỉ ước có anh bên cạnh. Nó cần lắm một vòng tay ôm lấy tấm thân đang run lên, một câu nói xoa dịu trái tim... Và nó cảm nhận được vòng tay của chính mình, để nước mắt lại rơi... Anh! Rất gần nó - theo đúng nghĩa đen, nhưng nó vẫn một mình...
Nó... không khóc vì tình yêu, không vì anh - hiện tại và quá khứ... nó khóc... chỉ vì nó!
Nó đã hứa sẽ quên, dần dần... Sẽ buông dần những mảnh vỡ khỏi tim... Ừ! Quên đi thôi, sẽ làm được... Quên, hay chấp nhận! Dù sao... nó vẫn đang tìm... sự thật!
Theo VNE
Muôn nẻo gạ tình ở nơi công sở Tại chốn văn phòng, những má hồng môi đỏ nhiều khi cũng phải chuyển sang màu tái nhợt trước những lời gạ tình trơ trẽn của các vị sếp. Trong môi trường làm việc ngày ngày chạm mặt chỉ thấy sàn sàn toàn những chàng lính công sở lương vừa phải, diện mạo trung bình, không ít những trường hợp các nữ nhân...