22 tuổi, không mạnh mẽ lúc này thì còn lúc nào nữa?
Tình yêu của người 22 cũng chênh vênh như chính họ vậy. Quá sớm để đặt một lời hẹn ước vững chắc nhưng cũng quá muộn để lẩn trốn khỏi tình yêu.
22 tuổi, chúng ta có gì trong tay nhỉ?
Chẳng có gì cả. Mọi thứ đều rất mơ hồ và không thể xác định. Mấy ai trong chúng ta biết được mình muốn gì, mấy ai xác định được con đường phía trước nên đi thế nào. Người 22 tuổi chẳng có gì trong tay, đến tư cách để thực hiện lời hứa với chính mình cũng chẳng có. Thế nên người 22 hay hoảng sợ, hay thất vọng, hay lo âu để rồi chỉ muốn chui mình trong kén.
Người 22 hay tặc lưỡi trách xã hội này sao cứ quá quan trọng cánh cổng đại học, để khiến người 22 từng nghĩ vào được đại học rồi là xong xuôi, yên ổn, là những tháng ngày bình yên, tha hồ làm những gì mình thích, nghĩ những gì mình muốn và cuộc đời cứ vậy là suôn sẻ. Nhưng khi chạm đến cái tuổi 22, người 22 mới sực tỉnh không có đâu, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
Hành trang vào đời của người 22 phần nhiều sự trống rỗng và lo lắng (ảnh minh họa)
22 tuổi, chúng ta sợ hãi nhất điều gì nhỉ?
Hiện tại. Là thứ bạn chẳng trốn đi đâu được, chẳng làm cách nào xóa nó đi hay trì hoãn đến khi sẵn sàng. Độp một cái, bạn bị thảy ra ngoài đường với một mớ bòng bong không điểm đầu, không điểm cuối. Bạn có thể hứng thú rất nhiều và xắn tay áo lên làm mọi thứ mình thích nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, bạn sẽ tự gắn vào những kế hoạch ấy 2 chữ “dở dang”.
Người 22 sợ hiện tại, vì với người 22 hiện tại chính là điểm thử thách cao nhất, chỉ cần bánh răng bắt đầu di chuyển và thuận lợi, người 22 sẽ chẳng còn lo gì về 23, 24 hay 25 tuổi nữa.
22 tuổi, thứ chúng ta luôn có?
Video đang HOT
Ấy là cơ hội. Có rất nhiều, tưởng như quơ tay nắm bừa lấy là có ngay một cơ hội, mà cái nào cũng rất hứa hẹn. Thế là người 22 chỉ có xoay tròn trong mớ cơ hội đó, bỏ thì thương vương thì tội nên bao nhiêu sức lực dốc hết ra mà chạy theo.
22 tuổi, thứ chúng ta luôn thiếu?
Ấy là kinh nghiệm. Để nhìn rõ xem những cơ hội “ngon lành” bày ra trước mặt kia, bao nhiêu là “đá quý, ngọc trai”, bao nhiêu “sỏi đá” xoàng xĩnh. Khi dốc sức hết mình vì một thứ không đáng, người 22 mất nhiều ngày trời để tự sỉ vả bản thân, để tiếc quay tiếc quắt khoảng thời gian phí hoài khi cùng lúc đó mình có thể làm được thật nhiều điều vĩ đại khác.
Thế nhưng, nếu cho làm lại có khi người 22 vẫn sẽ chọn thứ khiến mình phí phạm thời gian và sức lực như thế. Vì chỉ có ở người 22, khi mà nỗi lo cơm áo gạo tiền chưa choán hết tâm trí và vẫn dám sẵn sàng cống hiến mọi thứ về đam mê. Người 22 sẽ vẫn giữa sự vô tư, hồn nhiên của mình như thế mà lăm lăm tiến về phía trước.
22 tuổi là cái tuổi chênh vênh (ảnh minh họa)
Vậy còn tình yêu của người 22 thì sao?
Tình yêu cũng chênh vênh như chính họ vậy. Quá sớm để đặt một lời hẹn ước vững chắc nhưng cũng quá muộn để lẩn trốn khỏi tình yêu. Người 22 dễ để xảy ra những đợt cảm xúc khiến con tim mình lệch hướng và đưa ra quyết định vội vàng.
Cuối cùng thì người 22 cần gì?
Cần sự mạnh mẽ. Mạnh mẽ để dù biết bản thân chẳng có gì trong tay, sợ hãi mọi thứ xung quanh mà vẫn dám bước tiếp, gõ mọi cánh cửa có thể dù biết có thể gõ nhầm. Mạnh mẽ để bản thân vẫn giữ được cái ngây thơ của tuổi trẻ, để cống hiến hết sức mình mà chẳng ngại điều chi, để không bị xã hội này cuốn đi trong cái xô bồ, thực dụng và gò bó. Và nhất là mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho chính trái tim non nớt, yếu đuối của mình và có khi của cả một người khác bên cạnh nữa.
Người 22 nhất định sẽ làm đươc và bằng mọi cách làm được!
Theo Blogtamsu
Để em đường hoàng bước vào đời anh được không?
"Em sợ, sau tất cả những gì ta có với nhau, anh sẽ quên em như quên một người chưa từng có trong đời". Là tại em nhạy cảm, hay tại anh vô tâm? Hay thực sự em chưa từng có anh trong đời, chưa từng được bước vào đời anh?
Mình quen nhau được 5 năm, quá lâu rồi anh nhỉ. Chẳng phải mọi người bảo tình cảm chỉ mặn nồng vào 2 năm đầu thôi sao, về sau, chỉ còn là thói quen khó đổi. Anh có thấy vậy không anh?
Chẳng hiểu sao suốt ngần ấy thời gian yêu nhau, em vẫn không thể xóa đi cảm giác cô đơn trong lòng mình. Nhiều ngày tháng, em thấy lạc lõng và cô đơn dù vẫn đang có người thương trong đời. Là tại em nhạy cảm, hay tại anh vô tâm? Hay thực sự em chưa từng có anh trong đời, chưa từng được bước vào đời anh?
Em nhớ mấy ngày tháng trẻ con vụng dại, mình thích nhau rồi quen nhau, đầy ngượng ngùng và e ấp. Những cái nắm tay lén lút, những lần trộm nhìn nhau, những khi tan trường lặng lẽ đưa nhau về... đều là kỷ niệm quý giá trong em. Ngày đó anh bảo ba mẹ anh khó, mà thực ra ở tuổi ấy cha mẹ ai chả khó, nên chúng ta đâu dám tự tin công khai. Mỗi lần gặp gỡ đều là những buổi đi học thêm về muộn. Em muốn bên anh thêm một lúc chúng ta cũng phải chạy xe lánh vào những con ngõ vắng người. Cứ chở nhau cho hết mấy con đường đó rồi về nhà. Vừa tránh được ánh mắt người quen, vừa thấy riêng tư và thoải mái. Tuổi 18 mà, chút lén lút ngây thơ cho yêu đương thêm phần rung cảm, thêm phần cuốn hút.
Chẳng hiểu sao suốt ngần ấy thời gian yêu nhau, em vẫn không thể xóa đi cảm giác cô đơn trong lòng mình (Ảnh minh họa)
Nhưng anh ơi, ngày đó cũng đã qua rất xa rồi. Cảm giác đó, về sau là tảng đá đè nặng lên tim em. Đến cả lúc lên Đại học anh vẫn không dám công khai tình cảm của mình. Trong khi bố mẹ em vẫn luôn hỏi về việc ra mắt bạn trai, thì ba mẹ anh vẫn không thôi khó. Anh bảo họ muốn anh có tương lai tốt nên phải chú tâm học tập. Em đồng ý về việc chú tâm học tập, nhưng thực sự yêu đương là lẽ tự nhiên. Mà rõ là 5 năm quen nhau, chúng mình chưa từng học hành sa sút. Vẫn vừa ý ba mẹ đấy thôi. Em chẳng biết đến khi nào phụ huynh của anh mới hết khó.
Đã là những người trưởng thành, yêu nhau, nhưng vẫn chở nhau đi trên những con ngõ nhỏ, vẫn tránh sự soi mói và nhận ra của người quen. Em nhớ mấy lần đi cùng nhau trong khu vui chơi mua sắm, anh tình cờ gặp bác hàng xóm thôi mà vội vã kéo tay em ra về, bỏ cả vé xem phim vừa mua. Một lần nữa suýt chạm mặt anh trai của anh và người yêu anh ấy ở công viên nơi mình định chụp ảnh, chưa gì anh đã hốt hoảng bỏ ra về, mặc cho dự định của chúng mình. Anh có biết, những lúc đó em cảm thấy thế nào không?
Lòng dạ em đôi lúc rất rộng lượng, luôn nghĩ cho tương lai của chúng ta, luôn nghĩ anh có lý do chính đáng. Nếu không yêu em, sao lại kéo dài đến 5 năm thế này, phải không anh? Nếu bố mẹ biết sẽ gây khó khăn nên anh phải bảo vệ tình cảm của chúng mình, đúng không anh? Nhưng thực ra phần nhiều những lúc còn lại em liên tục hoang mang, không hiểu điều gì kiến anh muốn giấu kín tình cảm của chúng ta như thế. Làm gì có ai yêu nhau 5 năm mà vẫn chưa ra mắt bạn gái với gia đình. Là em có điểm nào chưa tốt nên làm anh xấu hổ, hay là vì anh còn quá trẻ con, chưa đủ dũng khí bảo bọc cho em trước gia đình? Hay tại thực sự ba mẹ anh khó như anh nói?
Em còn nhớ, lần duy nhất em đến nhà anh chơi là lần cả nhóm bạn chúng ta tụ tập ăn uống. Anh để em lẫn trong mọi người và dẫn đến nhà. Ba mẹ anh vẫn xem em như những đứa bạn bình thường khác, không mấy lưu tâm. Em đã bên anh rất lâu, vậy mà họ còn chả biết đến sự tồn tại của em trong đời. Thật sự có chút chạnh lòng anh ạ. Em làm sao quên sự lơ đễnh anh dành cho em ngày hôm đó. Đến nhìn vào em, anh còn chẳng dám nhìn. Đứng cạnh em, anh cũng không muốn đứng. Anh làm mọi cách để né tránh sự chú tâm của ba mẹ. Để làm gì vậy anh? Yêu đương là sai trái thật sao?
Để làm gì vậy anh? Yêu đương là sai trái thật sao? (Ảnh minh họa)
Chuyện mình không lẽ cũng ly kỳ như Romeo và Juliet, cũng phải ngăn trở, phải lén lút để yêu nhau sao? Đây là thời đại nào rồi. Người con gái đơn giản như em chỉ muốn một mối tình đơn thuần, bình dị. Muốn cuối tuần có anh, đưa đưa đón đón. Muốn được người yêu nắm chặt tay trên phố. Muốn có những lần bẽn lẽn đi bên anh nhưng lòng đầy tự tin và hãnh diện. Em đã cho cả thế giới biết mình yêu anh, và cũng muốn mọi người trong đời anh biết, anh có em. Như bao người ngoài kia, chúng ta sẽ có một tình yêu bình thường. Được không anh?
Thực sự, có những ngày em ngồi đây, trong căn phòng nhỏ, thấy bẽ bàng về nhiều thứ. Đôi lúc cảm thấy như bản thân không được tôn trọng, không là gì quan trọng. Như thể đời anh, không có em cũng được. Em chả là gì cả. Bên em anh vẫn yêu thương, nhưng lúc đã trở về nhà, đến một tin anh cũng không dám nhắn. Phải đến thật khuya, khi anh mở facebook thì mình mới có thể nói chuyện. Làm sao em có thể hài lòng với một tình yêu như vậy đây?
Em dần trưởng thành, yêu anh mỗi lúc một nhiều, cũng bắt đầu mơ mộng về tương lai xa xôi. Nhưng như vậy, đồng nghĩa với việc em tham lam hơn, đòi hỏi sự công nhận hơn nữa ở một người yêu như anh. Thực sự anh không nhận ra, hay đang cố tình không nhận ra những mong muốn đó?
Làm ơn! Yêu em chân thành và trọn vẹn một lần được không? Em nghĩ mình xứng đáng được như vậy. Chúng ta xứng đáng được như vậy. Làm ơn cho em được hẹn hò một buổi thật giản đơn, thường tình như bao người trên phố. Cho em được một lần bước ra khỏi thế giới bí mật anh che giấu bấy lâu nay. Cho mọi người xung quanh biết em.
Cho em đường hoàng bước vào cuộc đời anh được không anh?
Vì nếu chả thể làm cho em được điều nhỏ nhoi như thế, ta sẽ đành phải buông tay nhau thôi. Anh biết mà, phải không?
Theo Blogtamsu
Cô gái à, em cũng phải học dần cách tàn nhẫn đi thôi! Nếu em cứ nhẫn nhịn và sẵn sàng chịu đựng như vậy, sớm hay muộn, em vẫn sẽ là người phải chịu tổn thương mà thôi. Tôi biết em là cô gái lương thiện và chân thành nhất Em có thể vô tư cho đi tấm lòng của mình mà không đòi hỏi người khác phải đáp lại tương đương. Em cho rằng...