“21 t.uổi, tôi đã đi qua những gì?”
Tôi không có quyền gọi cuộc sống của mình là bộn bề, chỉ là đôi khi tôi nghĩ nó trông giống như một đống hỗn độn nếu được họa thành tranh.
21 t.uổi, tôi đã đi qua những gì?
21 t.uổi, người ta thường đã làm được gì, đạt được gì? Còn tôi có gì không?
21 t.uổi, trưởng thành theo tôi có lẽ phần nhiều là sự đố kỵ dành cho thế giới này.
21 t.uổi, tôi thường im lặng để giấu cơn giận, nỗi buồn và sự tổn thương. Tôi đã từng im lặng đứng trước một số người mà tôi tin tưởng, để họ hiểu tôi đang rất suy sụp, mất phương hướng và cũng im lặng để tôi dựa vào một chút thôi. Nhưng tôi vẫn mỏi mệt đứng đó, im lặng trước ánh mắt khó hiểu của họ và lạc lõng trong sự im lặng não nề của mình.
Có lẽ đâu đó trong những tháng ngày an nhiên, tôi vẫn muốn tung cửa chạy ra làm hết những thứ nằm ngoài chiếc lồng đang giữ lấy bản thân. Chỉ là, đôi chân muốn chạy nhưng đôi tay vô thức níu lấy chiếc lồng kia.
21 t.uổi, tôi có một sợi dây buộc chặt chính mình với cuộc sống bình lặng như nước.
Có những ngày tăm tối tựa như tận thế, bon bon vô vị trên đường với trái tim gần như c.hết đi một nửa. Dòng xe chạy, vạn người cười đùa hối hả lướt qua làm cho tôi có cảm giác muốn lao đầu vào một chiếc xe tải nào đó rồi lại giật mình “tội tài xế người ta.”
Tôi đ.ập c.hết ý nghĩ muốn bỏ lại sau lưng tất cả, một mình bình yên nhắm mắt, bằng nỗi sợ hãi địa ngục, bằng cuộc sống đau khổ của những người vốn nên được hạnh phúc giống như tôi, bằng cảm giác tội lỗi với người thân.
21 t.uổi, tôi thường nghĩ mình sẽ c.hết trẻ đâu đó trong khoảng đôi mươi và không sợ c.hết. Chỉ là tôi đôi khi tò mò, khi tôi c.hết, thế giới sẽ tiếc thương như thế nào?
Video đang HOT
Dĩ nhiên đâu đó vẫn có những ngày gợn sóng khiến đời thêm đáng yêu quá đỗi.
Tôi vẫn cười, vẫn nói, vẫn đùa dai để thế giới không biết tôi đã từng muốn ra đi như thế nào, và vì thiên Thần của Ngài chưa một lần bỏ lại tôi đơn độc giữa thế giới 7 tỷ con người này.
Tôi không có quyền gọi cuộc sống của mình là bộn bề, chỉ là đôi khi tôi nghĩ nó trông giống như một đống hỗn độn nếu được họa thành tranh.
Tôi đứng lại nhìn người ta chạy, người ta lướt qua mình như thể một bức tượng, lòng tôi bình yên như bầu trời xanh nhưng đôi chân muốn chạy, mặc kệ là chạy theo hay chạy trốn.
Có những tháng ngày tôi muốn trốn vào góc tối vì tôi thấy mình cô đơn đến dễ sợ khi nhìn vào ánh mắt một người mà tôi đã từng nghĩ là chốn dừng chân của mình.
22 t.uổi liệu sẽ chào đón tôi bằng điều gì đây?
Giữa mùa thu tháng 7, tôi cất mệt mỏi vào trong balô, vác nó lên vai và quẳng lại bên bờ biển. Chuyến xe bon bon 4 ngày mang đầy tiếng cười giòn giã của lần đầu tiên đi xa thật xa.
Những ngày cuối tháng 8, tôi có được một thứ gọi là “cơn mưa của thanh xuân”. Tôi đã chạy theo ước mơ để có được cơn mưa đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy dường như có gì đó hơi hụt hẫng so với dự tính ban đầu.
Đâu đó trong những ngày mưa cuối tháng 9, có người lướt ngang tôi, trao một cái nắm tay hỏi tôi: “Em có bao giờ thấy tự ti vì “nó” không?”, khiến tôi muốn khóc rồi quay lưng đi mất, một lần nữa để lại tôi một mình với 7 tỷ con người quen mà lạ.
Chớm đầu tháng 10, tôi trải qua nỗi sợ hãi lớn hơn cả cái c.hết nhưng cũng nếm qua cái gì gọi là chờ đợi ngọt ngào vốn chỉ dừng lại trong khoảnh khắc.
Những ngày giữa tháng 10, tôi quên mình để bước theo tiếng gọi của tình yêu từ bầu trời xanh đẹp đẽ khi Người phán: “Con hãy lên đường.” Hai ngày rời xa hối hả và quên đi vui buồn ngoài kia để chạy quanh một khuôn viên mười ngàn mét vuông nhà thờ và để được đốt lửa.
21 t.uổi, tôi thường hay quên và hay giật mình vì những điều rất thân thuộc.
21 t.uổi, tôi rất sợ làm phiền người khác vì những điều nhỏ nhặt và họ trách tôi như vậy là vô tình và không coi trọng họ.
21 t.uổi, tôi hối hả chạy đua với những dự định ngổn ngang trong khi con tim chỉ muốn được an ổn, khóc một lần trước người khác.
21 t.uổi, tôi học cách tha thứ cho những dằn vặt của chính mình và tự chữa những vết thương do người khác gây ra.
Thanh xuân của tôi, chốn mệt mỏi không thể dừng chân lâu, bước lên dù chẳng biết mình sẽ đến đâu.
22 t.uổi liệu sẽ chào đón tôi bằng điều gì đây?
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi l.y h.ôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 t.uổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn l.y h.ôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...