20/10 năm trước chồng khiến tôi đứng hình khi nhìn thấy anh…
Cái ngày 20/10 đáng lẽ anh phải làm gì đó khiến vợ vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà anh lại mang đến cho tôi nỗi đau này.
Tôi gã gục xuống cửa, không may đụng vào cây lau nhà để ngay đó (Ảnh minh họa)
Chia tay chồng được gần một năm rồi nhưng nỗi đau của nó để lại cho tôi vẫn nhức nhối mỗi đêm về. Còn nhớ 8 năm về trước vợ chồng con cái vẫn thường ngồi kể cho nhau nghe mọi chuyện. Vậy mà đúng ngày 20/10 anh lại cho tôi nỗi đau không thể nào quên được.
Tôi vẫn còn nhớ như in, đúng hơn là ám ảnh. Hôm đó tôi cố gắng xin cơ quan về sớm một chút để tranh thủ tạt qua chợ mua đồ về nấu bữa cơm gia đình , gọi là mừng ngày phụ nữ. Dựng xe ở sân, tôi đã thấy đôi giầy cao gót của ai đó để ngay ngắn trước cửa. Đoán chắc có người lạ vào nhà và chồng đã về từ khi nào không hay. Tôi vội vàng vào nhà xem vị khách đó là ai mà lại đi đôi giày sành điệu thế này.
Tìm chồng và vị khách lạ đó ở phòng khách không thấy đâu, tôi bước chân lên tầng hai. Ai dè chưa lên tới nơi tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ ở trong phòng ngủ của tôi. Tôi như c.hết trân với tiếng rên đó. Cố lê bước lên trên tầng xem người đó là ai, mà chồng dám đem cả về nhà tôi mà làm trò đ.ồi b.ại này. Hé cánh cửa phòng nhìn vào tận mắt chứng kiến chồng hùng hục lao vào cô gái đó như con thú đói tôi phát hoảng. Người đàn bà đang ôm ấp chồng kia lại chính là… cô bạn hồi đại học với tôi.
Tôi gã gục xuống cửa, không may đụng vào cây lau nhà để ngay đó. Nó rơi mạnh một cái khiến chồng và cô bạn kia nghe tiếng vội vã buông nhau ra, chạy ra cửa xem. Thấy tôi đang ngồi đần mặt ra ở đó, chồng ú ớ không nói được lời nào vì cả anh và cô ta đang k.hỏa t.hân. Lòng ích kỷ và ghen tuông của đàn bà khiến tôi đứng dậy lao vào giường tát, cào cấu cô bạn kia như điên và không quên mắng nhiếc.
- Tại sao mày lại cướp chồng tao như thế. Tao và mày đã mất liên lạc với nhau từ lâu rồi cơ mà….
- Tao xin lỗi, nhưng tao yêu anh ấy từ hồi đi học đại học. Chỉ là mày đến trước nên tao không có cơ hội thổ lộ với anh đấy thôi.
- Vậy bây giờ mày muốn cướp chồng tao?
- Là tao và anh ấy tự nguyện đến với nhau, không ai cướp cái gì của nhau cả.
Tôi liền tát cô ả đó cái nữa, chồng mặc được bộ quần áo vội vàng ra can và chịu đòn thay cô ta.
Video đang HOT
- Anh xin em, Hân không có lỗi. Lỗi là do anh, vì anh một phút yếu lòng anh không làm chủ được bản thân.
- Yếu lòng ư? Thế còn tôi thì sao? Một người là bạn một người là chồng, hai người đồng thời đ.âm sau lưng tôi như thế à?
- Anh xin lỗi.
Yếu lòng ư? Thế còn tôi thì sao? (ảnh minh họa)
Không để chồng giải thích gì thêm tôi vội vàng lao vào trong phòng làm việc soạn tờ đơn ly hôn ra trước mặt chồng và người phụ nữ kia.
- Anh ký vào đi. Kể từ ngày hôm nay, tôi và anh sẽ không còn là vợ chồng của nhau nữa. Cái ngày 20/10 đáng lẽ anh phải làm gì đó khiến vợ anh vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà anh lại mang đến cho tôi nỗi đau này. Hai người hãy cút khỏi nhà tôi ngay lập tức.
- Anh xin lỗi, nhưng xin em có thể cho anh một cơ hội sửa sai được không?
- Một lần ăn vụng cả đời sẽ ăn vụng. Tôi không đủ bao dung để tha thứ cho hai người. Nhất là khi anh và cô lại đưa nhau về nhà mà làm trò này.
Không lâu sau đó chúng tôi chính thức ra tòa ly hôn, tôi giành phần nuôi hai đứa con về mình. Còn chồng thì chấp nhận ra đi tay trắng để đến với cô ta. Nghe đâu khi chồng về ở với cô ta được một thời gian thì bị cô ả đá không thương tiếc, thế chỗ anh là một người đàn ông giàu có khác.
Sắp đến ngày 20/10 rồi mà lòng tôi lại man mác buồn, chuyện cũ cứ ùa về như những cơn gió lạnh đầu mùa làm người ta buồn tê tái lòng. Vết thương lòng ấy cứ khắc sâu trong trái tim tôi, mặc dù giờ đây chồng có quay lại xin hôn tha thứ và để anh được chăm lo cho hai đứa con của mình.
Theo blogtamsu
“Phục vụ em sướng hơn hẳn phục vụ con gà mái xòe nhà anh”
Tôi quỵ ngã và biết mình đã gần mất chồng rồi. Đây có phải quả báo mà ông trời dành cho người đàn bà hám t.iền là tôi?
Tôi đã sai khi suốt ngày chì chiết, so sánh anh với người khác (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cưới nhau sau 4 năm yêu thương gắn bó. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ. Sau 4 năm yêu nhau trên ghế nhà trường, chúng tôi dùng hết sức lực để bám trụ ở cái đất Hà Nội khắc nghiệt này.
Yêu, rồi quyết cưới, chúng tôi cứ hỉ hả với nhau là: "Thuận vợ thuận chồng tát bể Đông làm sao mà không cạn được?". Nhưng tình yêu mãnh liệt đó của chúng tôi cuối cùng cũng chẳng vượt qua được cái gọi là cơm gạo áo t.iền. Đặc biệt lúc con gái đầu lòng của chúng tôi chào đời.
Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều. Nhưng ở cái nơi đất chật người đông, con ông cháu cha như Hà Nội, chúng tôi chẳng có "cửa" gì trông mong. Hai vợ chồng tôi dù cố gắng tới đâu cũng chỉ là nhân việc lọc cọc với đồng lương dăm ba triệu.
Thuê nhà, t.iền sinh hoạt phí, t.iền chăm con... mọi thứ t.iền đổ lên vai chúng tôi khiến tôi như phát điên. Tôi sinh ra xấu tính khi suốt ngày ngồi lẩm cẩm so sánh anh với anh hàng xóm, với anh đồng nghiệp của tôi bằng những lời lẽ chát chúa: "Đàn ông như anh là của hiếm đấy. Anh thử nhìn những thằng cha khác trong xã hội này xem, xem có thằng nào chẳng có chí kém như anh không? Chồng gì chẳng biết xông pha, suốt ngày bám rịt lấy cái công ty sắp phá sản, nợ lương chồng chất. Đồ kém cỏi, nhìn chồng người mà thèm"...
Anh cự nự: "Sao em không so anh với mấy người chồng suốt ngày rượu chè, gái gú, chơi game đi?"
"Thà thế còn hơn. Họ khác anh đấy, bởi họ có t.iền họ mới thế được?" - Tôi nói chua xót.
"Ý em là chỉ cần t.iền thôi phải không?" - Anh nheo mắt nhìn với mong muốn tôi hãy đừng nói nữa.
"Đúng!", tôi buông ra câu nói vô tình. Nhìn mặt anh biến sắc, tôi lấy làm thỏa mãn lắm. Nhưng lát sau tôi biết mình chẳng đúng chút nào.
Và từ đó, những cuộc nói chuyện, đấu khẩu vô lý của tôi, anh dần thay đổi. Anh đi sớm về khuya, có lúc anh chẳng về nhà liền trong mấy ngày. Hỏi thì anh chỉ bảo: "Anh đi làm một thằng chồng đúng nghĩa cho em đây".
Lần nào anh về nhà, tôi cũng thấy anh bận rộn với máy tính rồi với những cuộc gọi điện. Hỏi han, tôi được biết anh đang tham gia lập công ty quảng cáo với một người bạn thân. Đó chính là Trinh - nàng kiều học dưới khóa của trường tôi. Cô ta ngoài xinh đẹp, gợi cảm, cô ta còn giàu có vô cùng. Nghe đâu bố cô ấy cũng là một quan chức cấp cao trong nhà nước.
Bận rộn con cái, tôi cũng mặc anh ra sao thì ra. Tôi cũng đoán chắc người béo mỡ xinh đẹp như cô ấy chắc chắn chồng tôi không phải là cái đích ngắm vào, bởi anh quá bình thường. Đi cạnh cô ấy, anh chẳng khác gì xe ôm. Phi vụ làm ăn này xem ra cũng ra t.iền, ngày anh mang được một cục t.iền 20 chục triệu về mà tôi mừng chảy nước mắt. Anh động viên tôi mua sắm, sửa sang nhà cửa, chăm sóc con cái, anh hứa hẹn sẽ k.iếm t.iền nhiều hơn để hai mẹ con sướng.
Tôi vui lắm, rồi liên tục, tháng sau anh mang về 40 triệu. Anh nói nhờ có Trinh mà những hợp đồng béo bở đều được bán ngon lành. Cứ thế thời gian trôi qua, nhờ công việc mới, anh mang nhiều t.iền hơn về nhà, chẳng mấy chốc vợ chồng tôi đã mua được một căn hộ tiện nghi ở trung tâm thành phố, anh còn sắm một chiếc xe hơi cho riêng mình, và tôi không phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện t.iền nong.
Thế nhưng đi kèm với từng cọc t.iền anh mang về là sự thay đổi đến chóng mặt của anh. Trước anh yêu con gái nhỏ vô cùng. Cứ cuối tuần anh lại đưa con đi chơi cả ngày. Giờ thì cuối tuần anh cũng ôm trọn máy tính và chiếc điện thoại. Trước đây, mới lĩnh tí t.iền, anh toàn bày vẽ ra nào mua cái này cái kia cho con gái. Giờ thì anh đổ vào quần áo, nước hoa cho bản thân mình. Đặc biệt, số giờ anh ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh miết mải với công việc và chỉ về nhà khi vợ con hò réo liên tục. Anh về ăn vội bát cơm lại long sòng sọc chạy đi "khách hàng".
Đúng hôm sinh nhật anh, tôi chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn chờ chồng. Ngoài ra tôi còn "cắn răng" mua một bộ đồ ngủ rất sexy để chiều anh. Tối đó anh về trong sự mừng rỡ của hai mẹ con tôi. Công nhận bữa ăn đó rất ngon, chúng tôi ngồi bên mâm cơm nói chuyện rất nhiều. Tôi ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Sau khi cơm nước xong, theo kế hoạch tôi diện bộ đồ ngủ rực rỡ đó. Khỏi phải hỏi, tôi đọc được trong mắt anh niềm hạnh phúc, rạo rực khi trông thấy tôi trong bộ váy đó. Anh trao cho tôi những nụ hôn mướt mát - điều mà từ lâu rồi chúng tôi chưa có dịp dành cho nhau.
Khi cuộc vui kết thúc, tôi mệt nhoài nằm thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy, không thấy anh đâu nên sang phòng bên tìm. Tôi đoán anh đang hút thuốc và thức đêm làm việc. Đúng như tôi đoán, phòng làm việc của anh sáng trưng đèn. Đẩy cửa vào, thấy anh ngủ quên nên sợ chồng lạnh, tôi đắp nhẹ cái áo khoác mỏng lên người anh.
"Đúng là đàn ông, chẳng chịu tắt máy tính" - Nghĩ bụng tôi định tắt cho anh. Nhưng vừa đụng vào chuột máy tính, màn hình bỗng sáng bừng hiện ra cửa sổ chat của anh với một người tên Ngọc Trinh.
Tò mò, tôi đọc, càng đọc tôi càng đau đớn khi biết anh và cô gái kia đang quan hệ lén lút với nhau. Hóa ra, chuyện vợ chồng trước đây vài tiếng đồng hồ với vợ của anh chỉ là một vụ trả nợ không hơn không kém. Anh còn bảo rằng: "Phục vụ em sướng hơn hẳn phục vụ con mái già lòe xòe nhà anh".
Tôi quỵ ngã và biết mình đã gần mất chồng rồi. Chẳng lẽ chuyện tình yêu kéo dài 4 năm và 5 năm làm vợ chồng của chúng tôi lại chấm dứt ở đây ư? Đây có phải quả báo mà ông trời dành cho người đàn bà hám t.iền là tôi không?
Sáng hôm sau, tôi lại cố gắng bình thường như bao ngày, lại dậy là lượt quần áo cho anh. Tôi đặt lên môi anh một nụ hôn dài với mong ước mong anh quay về.
Hôm qua, trong lúc tuyệt vọng, tôi đã gọi điện bắt anh về nhà. Khi tôi nói hết những suy nghĩ trong đầu mình, đáp trả lại tôi, anh thản nhiên bảo: "Anh thích s.ex với nó là vì t.iền đấy, có sao không? Chẳng phải đó là điều em muốn sao?".
Tôi chưa biết làm gì vào lúc này. Nếu làm ầm lên, tôi sợ anh hoàn toàn sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Còn nếu cứ để anh quần là áo lượt thơm tho ngoại tình với người đàn bà khác thì không sớm cũng muộn anh sẽ không còn là anh. Tôi muốn quay trở về thời hai vợ chồng nghèo quá. Tôi không chấp nhận cái giá có t.iền này, với tôi, nó quá đắt?
Theo blogtamsu
Đ.ánh mất hạnh phúc vì trót lỡ ngoại tình Chỉ vì một phút say nắng, phản bội chồng con để đến bây giờ tôi phải đ.ánh đổi bằng cả hạnh phúc của gia đình mình.... Tôi năm nay 29 t.uổi đã kết hôn được 7 năm và đã có một con gần 2 t.uổi. Sở dĩ cưới nhau đã lâu mà giờ con cái vẫn nhỏ t.uổi vậy là do khi hồi...