20 năm cãi nhau đến mức phải ly hôn, đến khi phát hiện ra bí mật của vợ, người chồng bật khóc nức nở
Vợ chồng là nhân duyên trời định. Có những cặp đôi sống ân ái hòa thuận đến đầu bạc răng long, những có những đôi lại cãi nhau không ngừng nghỉ. Đến khi li hôn rồi họ mới nhận ra rằng bản thân yêu người bạn đời của mình đến mức nào.
Vì không muốn phải chịu đựng thêm những lần cãi lộn vô bổ và để cho nhau có cuộc sống tự do khi về già, hai vợ chồng đã quyết định chia tay.
Tuy nhiên, người đàn ông đã đưa ra một lời đề nghị đi ăn tối cùng nhau. Người phụ nữ nghe xong liền nghĩ, mặc dù đã ly dị nhưng vợ chồng không có hận thù gì nhau, do đó vẫn có thể cùng ăn cơm.
Ảnh minh họa
Sau khi vào bàn ăn, nhân viên phục vụ mang đến món “Cá nấu dấm”. Ngay lập tức người đàn ông gắp một miếng cá to cho người phụ nữ và nói: “Bà ăn đi! Đây là món bà thích ăn nhất mà.”
Ai ngờ, người phụ nữ với hai mắt đỏ hoe nói: “Ông vẫn như thế, luôn tự cho mình là đúng, việc gì cũng tự quyết định mà không quan tâm đến cảm thụ của người khác. Kết hôn một thời gian dài như vậy, ông vẫn không biết tôi ghét ăn nhất là món cá nấu dấm sao?”
Lúc này, người đàn ông nghẹn ngào nói: “Tới bây giờ bà vẫn chưa thấy tấm lòng của tôi đối với bà sao, mỗi thời mỗi khắc tôi đều nghĩ phải làm thế nào để bà được vui. Tôi luôn muốn lấy thứ mà tôi thích nhất đem cho bà, bà biết không? Đời này, món mà tôi thích ăn nhất chính là cá nấu dấm.”
Hai người yêu thương nhau sâu đậm như vậy, chỉ bởi vì không hiểu lòng nhau, mỗi người đều cố giữ quan điểm và ý kiến của mình, không ai chịu nhường ai, mà dẫn đến kết cục chia đôi ngả như thế.
Ảnh minh họa
Sau khi ăn cơm xong, hai vợ chồng chia tay, mỗi người đi một ngả, nhưng trong lòng đều lo sợ, sợ rằng bản thân sẽ đổi ý. Họ cùng nhau hẹn ước không gọi điện cho đối phương khi chưa đủ một tháng.
Nhưng vừa bước đi được một đoạn đường thì tiếng điện thoại vang lên, là vợ ông gọi đến. Ông do dự hồi lâu nhưng vẫn quyết định không bắt máy. Về đến nhà, cả đêm ông không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, ruột gan nóng lên từng cơn giống như bị tình yêu dày vò mà đau đớn.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Ông cân nhắc thật lâu, cố nén nỗi khổ trong tâm và gọi điện thoại cho vợ để giãi bày sự hối hận từ tận đáy lòng. Nhưng khi gọi điện thoại nhiều lần mà không thấy người bắt máy. Ông định gọi lần cuối thì thấy đầu điện thoại bên kia là giọng nói của một người đàn ông lạ: “A lô, xin chào!”
Trong lòng ông cảm thấy đau như dao cắt, ông định cúp máy thì nghe thấy: “Xin hỏi, ông là chồng của người phụ nữ này đúng không? Tôi thấy trên điện thoại di động có hiện lên hai chữ ‘Ông nhà’.”
“À! Tôi là chồng của bà ấy, thế ông là ai?” Ông nói với giọng như cố ý công khai thân phận.
“Ồ! Tôi là bác sĩ, mong ông mau đến bệnh viện đi, vợ ông vừa bị tai nạn, hiện đang được cấp cứu. Tôi vừa định gọi cho ông thì ông gọi tới.”
Thông tin nghe được như sét đánh ngang tai, ông gấp rút đến bệnh viện ngay lập tức.
Thực tình, sau khi hai người chia tay không lâu, người phụ nữ bước qua đường trong trạng thái thất thần nên bị một chiếc ô tô đâm phải. Trước khi lâm vào trạng thái hôn mê, bà có gọi điện thoại nhưng ông đã không bắt máy.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi? Bác sĩ nhất định phải cứu sống bà ấy! Tôi cầu xin bác sĩ!” Nói xong, ông đang định quỳ xuống để cầu xin nhưng bác sĩ vội vàng đỡ ông dậy.
Bác sĩ nói: “Chúng tôi sẽ tận sức để cứu bà ấy, hiện tại bà vẫn đang tiếp nhận giải phẫu, đầu bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù tỉnh lại cũng có nhiều khả năng bà phải sống đời thực vật. Ông chuẩn bị tâm lý nhé!”
Trong đầu trống rỗng, không biết phải làm gì lúc này, tâm trí rối bời, ông tự hỏi: “Nếu như bà ấy chẳng may chết đi, mình phải làm gì bây giờ? Mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây?”
Đèn phòng giải phẫu tắt. Bác sĩ đẩy cửa bước ra, sắc mặt lộ rõ sự nghiêm trọng, nói với ông: “Chúng tôi đã tận lực, bà ấy có thể không sống đến qua sáng mai. Ông đi thăm bà ấy một chút đi! Bà ấy không thể nói được nữa rồi.”
Vì muốn đánh cược với tình yêu thương, vậy mà lại dẫn đến kết cục mất đi người phụ nữ mà ông yêu nhất. Với vẻ mặt thống khổ, ông bước vào phòng bệnh.
Ông không nhận ra được hình dáng người phụ nữ nằm trên giường bệnh nữa, đầu quấn đầy băng gạc, cả gương mặt chỉ còn hở mỗi mắt và miệng.
Nhìn vợ mình trong tình trạng này, ông đau đớn như đứt từng khúc ruột nói: “Tốt rồi, tôi đã tới chậm!” Lời chưa nói xong nước mắt đã giàn giụa, ông nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay người phụ nữ, bất ngờ ông thấy khóe mắt bà ướt ướt, hai hàng lệ đã thấm ướt băng gạc từ lúc nào.
Ảnh minh họa
Môi run run lên nhè nhẹ, dường như bà muốn nói với ông điều gì đó. Ông vội vàng ghé tai vào gần miệng của bà, âm thanh phát ra nghe không được rõ lắm: “Tôi .. gọi điện cho ông, chỉ là …muốn nói cho ông biết, trong tủ lạnh có …bánh bao, trong két đầu giường có sổ … tiết kiệm. Mật khẩu là ngày sinh nhật …của ông. Tôi thích ông làm …mì … sợi, còn có tôi …yêu …” Lời chưa nói xong, miệng của bà không thể mở ra nói tiếp được nữa. Bà đã rời khỏi cõi đời này.
Lúc này, ông không cầm lòng được mà bật khóc. Dường như ông muốn khóc cho đến hết nước mắt. Mì sợi! Bà ấy còn nhớ rõ món mì sợi! Sau bao nhiêu năm sống chung, bà chỉ ốm có một lần duy nhất nhưng đến lúc gần đất xa trời lại chỉ thích ăn món mì sợi khó nuốt.
Sau một tháng, ông mới mở két và cầm trên tay cuốn sổ bảo hiểm được mua từ ngày hai người mới cưới nhau. Người đứng tên sổ bảo hiểm chính là vợ ông. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu nhưng ở giữa có kẹp một tờ giấy ghi nội dung ngắn: “Chồng yêu dấu! Tôi biết là chúng ta cãi nhau nhiều, từ lâu đã chẳng còn ngồi bên nhau chia sẻ tâm sự như ngày xưa. Tôi cũng cảm nhận được một ngày nào đó chúng ta sẽ xa nhau. Nhưng tôi muốn ông biết rằng tình yêu tôi dành cho ông chưa bao giờ thay đổi.”
Ảnh minh họa
Đọc đến đây, ông đã khóc nấc không thành tiếng. Đến trước khi chết bà vẫn muốn nói lời yêu thương với ông. Ông nghĩ, sinh mệnh đời người thật ngắn ngủi và mong manh, không biết mỗi người còn có thể nói những lời yêu thương bao nhiêu lần nữa?
Khi yêu nhau thật lòng, thể diện và sự hờn dỗi rất dễ khiến cho trái tim đối phương bị thương tổn. Tha thứ một chút! Bao dung một chút! Hiểu thêm một chút! Để mỗi người không phải tiếc nuối. Nếu không, bạn sẽ khó có thời gian và cơ hội để nói lời yêu thương với người mà bản thân yêu thương nhất.
Hãy nói cho cô ấy biết, bạn quan tâm đến cô ấy nhiều như thế nào, rằng cô ấy là dưỡng khí, là cuộc sống của bạn. Đời người không dài lâu, do đó hãy yêu thương thêm một chút. Hãy đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, bởi vì kiếp sau không nhất định còn gặp lại.
“Tu ngàn năm mới đi chung một thuyền, tu vạn năm mới nên duyên vợ chồng”. Hãy trân quý nhân duyên này và yêu thương người ở ngay bên cạnh mình nhiều hơn để không phải hối tiếc.
Theo kenhsao.net
Sự hối hận ích kỷ nhất của đàn ông...
Chị chỉ cười buồn rồi nói, hối hận của đàn ông đôi khi chỉ là vì đánh mất một người chịu nhường nhịn, cam chịu vì anh ta, chứ chắc gì anh ta đã biết mình sai. Đã thế thì sự hối hận ấy cũng chỉ là cái tôi ích kỷ của đàn ông, chị vốn không cần.
Ngày anh và chị ly hôn, chị muốn tôi đi cùng đến tòa. Chị nói, chỉ là muốn có ai đứng sau lưng khi chị quay lại, có người cùng chị đi về. Tôi gật đầu, lòng cứ man mác.
Anh và chị lấy nhau 15 năm tròn, con trai cũng đã 13 tuổi. Là vợ chồng 15 năm, nhưng ở cạnh nhau thì đến tận 20 năm. Ngày mới yêu nhau, anh với chị mỗi lần gặp chúng tôi đều cãi vã hết chuyện nhỏ đến tog. Chúng tôi khi ấy chỉ nghĩ tình yêu tuổi trẻ, cãi vã chắc cũng chỉ là ở đôi chút cá tính. Sao thì cũng chỉ có anh là chịu được cá tính mạnh mẽ của chị, chỉ có chị là hiểu tính cố chấp của anh.
Ngày chị nói mình ly hôn, tôi còn chẳng dám tin. Tôi lại ghẹo, lại cãi nhau bỏ đi, hay đòi chia con chia nhà. Chị cười buồn lắm, chỉ nói ly hôn rồi, lần này là thật. 15 năm là vợ chồng, chị là người nộp đơn xin ly hôn, bao lần hòa giải đều không thành.
15 năm là vợ chồng, chị là người nộp đơn xin ly hôn, bao lần hòa giải đều không thành - Ảnh minh họa: Internet
Phiên tòa ly hôn của gia đình chị lần này hình như đã thôi những lời đôi co. Anh đồng ý giao quyền nuôi con cho chị. Suốt phiên tòa, nhất là những giờ phút sau cùng, anh cứ vài phút lại quay sang nhìn chị. Còn chị, hình như chưa từng để ý.
Trên đường về, tôi hỏi chị có sao không? Chị như giận lắm:
- Anh ta đến trước giờ ra tòa còn ý muốn dời ngày. Cái tính làm rồi mới hối hận rốt cuộc đến bao giờ mới đổi? Sau mấy mươi năm cũng không thể tốt lên!
Nhưng câu nói của chị không chỉ là những lời tức giận, những từ cuối hình như run lên. Rồi tôi nghe tiếng chị khóc từ phía sau. Như nghẹn, như kiềm hết nổi, nức nở suốt chặng đường dài. Chị cứ nói trong tiếng khóc với tôi...
Như nghẹn, như kiềm hết nổi, nức nở suốt chặng đường dài. Chị cứ nói trong tiếng khóc với tôi... - Ảnh minh họa: Internet
- Anh ta thích sàn nhà sạch, chị nhất định sẽ về nhà sớm để lau trước. Chị không thích ăn cá, vậy mà mấy mươi năm làm vợ chồng anh ta vẫn chỉ muốn gọi món cá khi ra ngoài ăn. Anh ta không bao giờ chịu về nhà sớm để chị yên tâm đi ngủ, dù chị vẫn chịu khó thức sớm nấu đồ ăn vì ông ấy không chịu ăn ngoài. Anh ta không thể vì chị kiên nhẫn chọn đồ, còn chị đã đợi chờ chồng bao đêm không đếm hết. Anh ta không bao giờ nhường nhịn chị. Đến cả tên con cũng không phải cái tên chị thích. Khi vợ chồng cãi nhau, anh ta cũng nhất quyết mình đúng. Khi say nắng người đàn bà khác, anh ta vẫn nghĩ mình không sai. Nghĩ lại gì chứ, đến cùng vẫn không hề nói một câu xin lỗi... Chị...
Hình như chỉ vì khóc và nói không ngừng, chị như cạn hơi, chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ...
Chị vốn không ly hôn chỉ vì một trong những điều trên, mà là vì tất cả những lý do đó đã tích tụ và lặp lại suốt bao năm. Để đến một ngày, như chạm tới ranh giới cuối cùng, chị đã chọn ly hôn. Nhưng ngay cả khi được hòa giải, chồng chị cũng chưa từng quay sang nói với vợ một câu nào. Anh ta còn tức giận đòi giành quyền nuôi con của chị, dùng bao lời làm tổn thương chị. Chị tổn thương quá nhiều, nhất quyết giành lại con và dứt khoát ly hôn. Lúc này, chồng chị lại là người xin hòa giải, còn chị đã không chấp nhận được nữa.
Chị cứ thắc mắc, hay vì cái tôi của đàn ông luôn quá cao trước người phụ nữ của đời mình - Ảnh minh họa: Internet
Chị nói, hình như chị đã không còn đủ mạnh mẽ để bao dung những nông nổi, cố chấp của chồng. Chị đã quá mòn mỏi để thêm nhịn nhường và cho đi. Chị cứ thắc mắc, hay vì cái tôi của đàn ông luôn quá cao trước người phụ nữ của đời mình. Lại không hiểu, sức chịu đựng của phụ nữ rốt cuộc cũng đâu là vô hạn...
Tôi nói với chị, rồi chồng chị sẽ hối hận. Chị chỉ cười buồn rồi nói, hối hận của đàn ông đôi khi chỉ là đánh mất một người chịu nhường nhịn anh ta, chứ chắc gì anh ta đã biết mình sai. Đã thế thì cái sự hối hận ấy cũng chỉ là cái tôi ích kỷ của đàn ông, chị vốn không cần.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng những người đàn ông như chồng chị đến cả vợ mình cũng không thể nhịn nhường thì cũng chả có tư cách để ra oai hơn ai với thiên hạ đâu...
Theo phunuvagiadinh.vn
Ứng xử khi con thất tình Vợ chồng tôi luôn mâu thuẫn trong chuyện tình cảm của con. Và lần này cũng vậy... Con trai đột ngột trở về nhà sau hai tháng nhập học. Vợ tôi lo lắng phân vân mà không rõ lý do. Con có nhắn tin cho tôi xin phép về nhà mấy ngày vì "đã quá sức chịu đựng của cảm xúc". Dù không...