2 quy tắc ứng xử bất di bất dịch mà thứ 6 ngày 13 đen tối dạy dỗ con người
Thứ 6 ngày 13 luôn là sự ám ảnh của mọi người. Nhưng hiếm ai biết rằng, nguồn gốc của ngày đen tối ấy lại chứa đựng 2 quy tắc ứng xử bất di bất dịch trong cuộc sống.
Đừng bao giờ làm khách không mời
Thần thoại Bắc Âu kể lại, trong một bữa tối của thần Odin và 11 bạn thân, bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên bị phá hỏng bởi nhân vật thứ 13 chính là Loki – vị thần đại diện cho tội ác và sự hỗn loạn. Không chỉ dừng lại ở đó, theo chuyện cổ tích nàng công chúa ngủ trong rừng, bà tiên không được mời, nguyền rủa cả vương quốc chìm trong cõi chết cũng là vị khách thứ 13.
Con người ở đời, tối kỵ nhất là không mời mà đến. Người ta không mời bạn, có nghĩa, bạn chưa đủ quan trọng trong lòng họ. Lòng người có hạn, chẳng thể xem trọng tất thảy như nhau: có người quan trọng, có người không, có người tri kỷ, người kia chỉ là khách qua đường.
Video đang HOT
Vậy nên thay vì tự ái, sinh lòng oán hận, trách cứ người khác xem mình chẳng ra gì, bạn hãy tập cách buông bỏ, bằng không có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi. Nghĩ bản thân “tầm thường” cũng là một loại tu dưỡng, thể hiện thái độ lạc quan, ngay thẳng, không màng danh lợi.
Đừng mưu cầu quá mức sự hoàn hảo
Hoàng đạo chỉ có 12 cung, một năm chỉ có 12 tháng, một ngày chỉ có 12 tháng, thần thoại Hy Lạp chỉ có 12 tháng,… Tiền nhân tâm niệm, 12 là con số biểu thị cho sự toàn diện, 13 đã vượt quá giới hạn và những quy tắc thông thường.
Ở đời, luôn có một cái gọi là giới hạn. Những thứ vốn không thể, không thuộc về mình, nếu cố chấp sẽ gây phiền muộn cho người khác, đồng thời làm tổn thương chính bản thân ta.
Con người, cố gắng, kiên trì là tốt. Nhưng nếu cố chấp và không biết buông bỏ, phiền não sẽ mãi đè nặng ở trong tâm. Sống, nâng được thì tất bỏ được. Không cần bận lòng trái tim đã bị dày vò bởi bao nhiêu cơn bão càn quét, bạn phải cố gắng kìm nén, chấn chỉnh chính mình và hướng về tương lai phía trước.
Xuân Quỳnh
Theo Khỏe & Đẹp
Nhà nuôi một con chó kiến tôi khổ tâm quá
Nhà tôi ai cũng thương người, thích động vật nên tự nhiên được cho con chó poodle đẹp. Chồng tôi và hai con hào hứng muốn nuôi. Tôi tỏ ra e ngại, chỉ thích ngắm chứ không thích nuôi.
Nhà tôi có nhiều phòng nhưng chỉ có căn phòng 16m vuông có toilet bên trong ở tầng hai để hai vợ chồng ở. Căn phòng giống vậy nữa ở tầng 3 cho hai con 13 tuổi và 7 tuổi, còn lại là nhà bếp, một sàn nước bỏ không và một toilet ở tầng trệt. Các phòng khác đều thiết kế để phục vụ cho việc kinh doanh. Công việc chính của chồng tôi là điều hành việc kinh doanh. Tôi phụ tiếp và lo cơm nước, đưa đón con vì lịch học suốt. Chúng tôi không thuê mướn người làm việc vặt nên việc nuôi thêm một con chó trong nhà tôi nghĩ không tiện. Tôi cưng vật nuôi nhưng nhà không có nhiều không gian thích hợp và cũng không muốn bỏ thêm thời gian để chăm sóc chúng. Ấy vậy mà một con chó cảnh đang xuất hiện ở nhà tôi mấy tháng rồi.
Chồng và hai con cương quyết nuôi và hứa sẽ chăm sóc, dọn dẹp, không làm phiền gì tôi. Tôi miễn cưỡng cho nuôi thử ít tuần. Xích nó ở một chỗ gần sàn nước cho tiện dọn dẹp vệ sinh, chồng không đồng ý. Thả nó tự nhiên thì ngoài việc vệ sinh tùm lum hết góc này góc nọ, phòng này phòng kia thì nó còn có sở thích cắm mặt chạy ngang qua đường. Chồng đòi đóng cửa phòng bếp suốt để ngăn chó chạy ra thì tôi không chịu. Cuối cùng chồng đem nó lên phòng ở của hai con tôi. Các con tôi cũng thích vậy và nhận trách nhiệm dọn dẹp nên tôi không nỡ cấm. Vậy là khoảng 3 tháng qua chó sống cùng phòng con tôi.
Từ khi có chó trong nhà tôi thấy rất phiền não và luôn cảm giác như mình đang cố gắng chịu đựng. Nhiều khi nó đi vệ sinh ra đâu đó mọi người chưa thể dọn, vậy là tôi cũng phải dọn. Con tôi nuôi chó trong phòng, dù mới dọn hay chưa thì mỗi lần đi ngang tôi đều thấy phòng rất hôi. Tôi thậm chí còn chẳng dám ngồi lại phòng con, có việc gì cần ghé vào phòng con là lại nhanh chóng đi ra. Mỗi lần nhìn phòng con bề bộn hôi hám, tôi lại cằn nhằn các con và cả chồng nữa. Tôi nói không muốn cho nuôi hoặc đem nó xuống gần sàn nước như ban đầu. Đem xuống rồi chồng lại đem lên vì nó sủa suốt ảnh hưởng việc kinh doanh.
Ngày hôm qua, nhận kết quả thi của con rất thấp, chồng và tôi rất buồn, trách móc nhau. Gia đình không vui, ngẫm lại con chó, tôi thấy nó cũng không ích lợi gì cho con, cho việc vui vẻ cố gắng học hành của con. Thế rồi tôi đem con chó xuống gần sàn nước xích lại, không muốn để chó trên phòng con nữa hoặc là nghỉ nuôi luôn. Vậy mà xích được có mấy tiếng, chồng thấy nó sủa quá lại đem nhốt ở phòng con. Nghĩ gần nghĩ xa, tôi luôn cảm thấy không ổn.
Việc chịu đựng, chấp nhận cho con nuôi như vậy mấy năm nữa đến khi con học hết cấp 3 tôi có thể làm được. Có điều tôi không nghĩ rằng việc có thêm một con chó ăn, ngủ, vệ sinh như một em bé trong phòng của các con như vậy là bình thường. Tôi muốn các con luôn được sống trong không khí thông thoáng, sạch sẽ, tránh xa nguồn bệnh, vậy mà mọi người cứ giữ khư khư con chó. Có ai ở hoàn cảnh như này cho tôi một vài ý kiến. Chuyện không có gì lớn mà tôi thấy buồn phiền, khổ tâm quá. Xin cảm ơn các bạn và quý báo đã đăng bài.
Theo vnexpress.net
Đang yên lành, bỗng dưng con trai của sếp quay sang tán tỉnh cưa cẩm đứa con gái xấu xí của tôi khiến cả nhà thảng thốt Con gái tôi không phải là một cô gái quá xinh đẹp. Con có ngoại hình bình thường, bị cận thị nhẹ và ăn mặc rất giản dị. Trong khi con trai của sếp thì... Vợ chồng tôi đều làm trong một công ty xây dựng. Chồng tôi làm phòng kế hoạch còn tôi làm phòng nhân sự. Chúng tôi có độc một...