2 năm sau ngày cưới, chồng mới thú nhận về màn làm quen đầy giả tạo với tôi
Có nằm mơ chắc cũng không nghĩ rằng chính chuyến xe đó lại xe duyên cho chúng tôi trở thành bạn bè, rồi là người yêu và nên vợ nên chồng…
Vợ chồng tôi vốn là đồng hương, chúng tôi quen nhau trên một chuyến xe khách ra Hà Nội. Vì quê cả hai ở xa thành phố đến tận vài trăm cây số nên phải dành cả 5 tiếng buổi tối để ngồi trên xe.
Vợ chồng tôi quen và yêu nhau từ một chuyến xe lên thành phố (Ảnh minh họa)
Còn nhớ lúc đó là hôm vừa ra Tết, cả xe chật cứng người, ngồi chen chúc nhau, ghế giường nằm mà thành ghế ngồi cho 2, 3 người. Anh nhìn thấy tôi bịt khẩu trang kín bưng, lỉnh kỉnh bên người nào vali, túi xách, vỏ cam, vỏ quýt bóc để ngửi nên chắc thương tình, nhường ghế cho tôi ngả lưng, còn anh ngồi suốt chặng đường. Ngủ được một giấc, tôi mới tỉnh táo và ngồi tám chuyện cùng người bạn đồng hành là anh.
Có nằm mơ chắc cũng không nghĩ rằng chính chuyến xe đó lại xe duyên cho chúng tôi trở thành bạn bè, rồi là người yêu và nên vợ nên chồng. Cuộc sống hoàn toàn tự lập, không ai nâng đỡ trên thành phố không làm chúng tôi nản lòng mà trái lại, càng yêu thương và gắn bó với nhau hơn.
2 năm sau ngày cưới, chúng tôi chuẩn bị đón công chúa đầu lòng chào đời và có căn hộ nho nhỏ – ngôi nhà hạnh phúc sau nhiều nỗ lực và phấn đấu không ngừng. Song, điều mừng nhất có lẽ là tôi và ông xã vãn giữ được tình cảm như những ngày mới yêu, chưa từng cãi vã hay nặng lời với nhau bao giờ.
Đến giờ, mỗi lần có ai hỏi vì sao chúng tôi lại quen nhau, tôi đều hồ hởi chia sẻ câu chuyện “nên duyên” từ chuyến xe, cho đến một ngày…
Hôm đó, vài người bạn thân Đại học của anh đến nhà chơi. Lâu lắm các anh mới gặp nhau nên “chén chú chén anh” khá nhiều.
Video đang HOT
Khách khứa về hết, lúc ngà ngà say anh mới tiến đến vỗ vai tôi một cái rõ đau rồi bảo: “Mình này, có sự thật này anh chưa kể cho em nghe”.
Nhìn giọng anh khá nghiêm túc nên tôi không nghĩ là anh nói đùa. Anh nói khá nhanh và dài, nhưng tóm lại là không hề có chuyện ngẫu nhiên anh làm rơi ví trên xe rồi được tôi trả lại, mà là.
Anh thừa nhận sau khi nói chuyện với tôi, mặc dù có ấn tượng tốt và rất muốn xin số của tôi. Nhưng vì trên xe đông người, lại có tính sĩ diện, vì từ trước đến giờ, anh vốn là chàng trai cao to, đẹp trai, nhiều cô gái chân dài vây quanh, chưa từng phải chủ động xin số ai bao giờ nên anh quyết không lấy số.
Đến lúc cuối cùng, khi biết xe sắp vào bến, anh bèn nghĩ ra cách có việc đột xuất vội xuống xe trước, bỏ quên ví. Vì khi đó, anh tin chắc chắn tôi sẽ nhặt được và trả lại cho anh. Vốn là người cẩn thận nên trong ví anh lúc nào cũng có sẵn mẩu giấy ghi họ tên và số điện thoại, mail liên lạc đầy đủ.
(Ảnh minh họa)
Và rồi sau đó, mọi việc đúng như anh dự định. tôi nhặt được, gọi theo số điện thoại để trả lại anh. Rồi chúng tôi làm quen, trở thành bạn bè và yêu nhau cũng nhờ chiếc ví “vô tình” bị đánh rơi đó.
Đang huyên thuyên dở thì anh lăn ra giường ngủ và “kéo gỗ” vang nhà. Lúc tỉnh dậy, có lẽ nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng chạy xuống tìm tôi. Nhìn thấy anh, tôi giả vờ vẻ mặt đăm chiêu, buồn bã:
- Tại sao anh lại không thành thật nói ra với em sau khi chúng ta yêu nhau? Suốt 2 năm qua vẫn giấu em như thế? Lẽ nào anh vẫn chưa tin tưởng em? Liệu anh có còn bí mật nào nữa không?
- Anh, anh… anh xin lỗi nhé! Anh không cố ý và hoàn toàn không có ý xấu gì trong chuyện đó. Chỉ là muốn làm quen với em mà không biết mở lời thôi.
Nhìn anh lúng túng, gãi đầu gãi tai, tôi phì cười: “Em đùa thôi. Anh thật là… Bởi vì cũng như anh, em rất ấn tượng và quý anh ngay từ buổi nói chuyện đó rồi. Em tin có “Duyên số” trong tình yêu và những ấn tượng ban đầu bao giờ cũng rất quan trọng…”
Theo Ngoisao
Ngày cưới, nhận được món quà hơn 1 tỷ của người yêu cũ hé lộ sự thật bao nhiêu năm khiến tôi muốn hủy hôn
Sau khi chia tay nhiều năm, bất ngờ trong đám cưới tôi nhận được món quà từ người yêu cũ. Tới khi mở ra, tôi gần như chết sững...
Thời điểm đó, chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học. Hai người trẻ nắm tay nhau bước vào đời với lời hứa hẹn cùng cố gắng vì một tương lai tốt đẹp. Anh nói sau này kiếm được nhiều tiền sẽ cưới tôi về nhà hưởng phúc, không muốn tôi phải vất vả. Lúc đó, tôi là một người rất đơn giản, không đòi hỏi cuộc sống phải giàu sang hơn người, miễn cả hai yêu thương nhau là đủ.
Nhưng một năm sau tôi thấy tính cách của bạn trai thay đổi hẳn dù lúc này anh đã kiếm được công việc tốt với mức lương mọi người đều mơ ước. Khi đi ăn, anh thường ngồi im lúc thanh toán, chờ tới lúc tôi trả tiền chứ tuyệt nhiên không rút ví ra trả. Tôi không phải là người tính toán, nhưng nhiều lần như thế khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Anh cũng không còn mua những món quà tặng tôi các dịp đặc biệt như trước nữa, tôi thấy anh đi đâu một đồng cũng không muốn bỏ. Nhiều lần đi uống nước với bạn tôi tới lúc thanh toán thấy anh ngồi im, tôi đành tự giác đi trả cho khỏi mất mặt.
Tôi thấy người yêu mình ngày càng thay đổi (Ảnh minh họa)
Rồi một lần hai đứa đi chơi, tôi cố tình vào một cửa hàng đồ hiệu, mua một bộ quần áo, sau đó quay sang bảo anh trả tiền. Tôi không ngờ, ngay giữa cửa hàng anh thẳng thừng từ chối, anh bảo tôi hãy tự trả vì đó là bộ đồ tôi mua cho mình. Anh còn nói thêm tiền anh để sử dụng vào mục đích khác, không dành cho những thứ phù phiếm. Quá thất vọng, tôi tự mình trả tiền, rồi lao ra bắt taxi về thẳng nhà, bỏ mặc lại anh đứng đó một mình. Về nhà tôi khóc một trận ầm trời, tôi không ngờ người yêu mình lại biến thành gã đàn ông keo kiệt, bủn xỉn tới vậy. Hay anh có tình mới, tiền anh để dành chiều chuộng cô ta...
Chúng tôi chiến tranh lạnh kể từ ngày hôm đó, vài ngày sau anh chủ động liên lạc muốn gặp tôi nói chuyện. Tôi nghĩ rằng anh muốn gặp mình để xin lỗi, làm lành. Nhưng thật không ngờ, câu đầu tiên anh mở miệng để nói là: "Chúng ta kết thúc đi, anh không thể cho em những thứ em muốn".
Lúc đó trái tim tôi như bị bóp nghẹt, tình cảm bao nhiêu năm bỗng chốc bị anh vứt bỏ thẳng toẹt. Tôi nhìn chằm chằm anh không thốt nên lời. Tôi căm hận người đàn ông này thấu xương, buông ra câu đồng ý trong sự bực tức, tôi bỏ về. Kể từ đó, tôi không nhìn thấy anh nữa. Vài lần đi tụ tập bạn bè nghe họ nói anh đã chuyển qua tỉnh khác công tác với vị trí cao hơn, công việc ngày càng thăng tiến.
Sau khi chia tay tôi mất một thời gian dài mới có thể xoa dịu trái tim bị tổn thương. Nhưng dù vậy tôi không thể không thừa nhận tình yêu đó rất đáng nhớ, để lại cho tôi nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Và có thể cả đời, tôi cũng chưa chắc quên được anh.
Năm năm sau, tôi không còn trẻ nữa. Trong quãng thời gian đó, tôi không yêu thêm ai. Gia đình vì quá sốt ruột đã sắp xếp mai mối cho tôi với người đàn ông cũng chính là chồng tôi bây giờ. Đó là người đàn ông trầm tính, ổn định. Ngay lần gặp đầu tiên anh đã tạo cho tôi sự tin tưởng. Vì vậy chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới sau khi tìm hiểu được một thời gian. Dù tình cảm với anh không thể nào so sánh với tình yêu lúc trước, nhưng tôi hiểu anh là sự lựa chọn tốt nhất cho mình.
Thật bất ngờ, khi vào ngày cưới tôi nhận được một món quà chuyển phát nhanh kèm theo bức thư của bạn trai cũ. Trong thư anh viết:
"Khi em đọc được lá thư này, hẳn em đã kết hôn, hoặc ngày hôm nay là ngày cưới của em. Anh cầu chúc em luôn được hạnh phúc. Anh rất tiếc khi không thể tham dự được đám cưới, cũng rất buồn khi người đàn ông sánh vai cùng em trong ngày trọng đại này không phải là anh. Hôn nhân là một dấu mốc quan trọng, anh muốn gửi tặng em một món quà, xin em hãy nhận lấy nó...". Càng đọc về cuối bức thư, tôi càng không thể giữ nổi bình tĩnh...
(Ảnh minh họa)
Tôi mở hộp quà trong đó là sổ tiết kiệm hơn 1 tỷ mang tên anh cùng giấy ủy quyền, người được hưởng là tôi. Sự thật bạn trai cũ của tôi không hề thay đổi, anh biết mình mắc bệnh nan y, anh không phải muốn keo kiệt mà đang cố gắng giành tiền để chữa bệnh. Khi biết không còn hy vọng, anh chọn cách chia tay với tôi. Sau khi chia tay, anh dành thời gian ba năm còn lại của cuộc đời lao vào kiếm tiền. Anh gửi một phần số tiền cho người mẹ già ở quê, một phần còn lại để dành cho tôi. Trước khi mất anh nhờ người bạn thân giữ lại món quà này, chỉ giao nó lại cho tôi khi tôi đám cưới, tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình. Hóa ra trước giờ tôi đã hiểu lầm anh, tôi khóc ầm lên trong đau đớn. Anh có thể sử dụng số tiền này để sống thoải mái quãng thời gian còn lại của mình. Nhưng không, anh đã tiết kiệm để dành cho tôi - một người không xứng đáng với tình yêu to lớn của anh.
Lúc đó, tôi thực sự muốn hủy đám cưới. Nhưng nghĩ tới anh đã vì hạnh phúc của tôi mà lo lắng, suy nghĩ, tôi không thể phụ lại tấm chân tình đó. Tôi tự hứa sẽ sống thật hạnh phúc để bên kia thế giới anh có thể an lòng. Suốt cuộc đời này tôi sẽ luôn thầm cám ơn anh.
Theo Ngoisao
Ngày Valentine, có nhận được quà hay không cũng không quan trọng Cho dù là ngày lễ, ngày thường, ngày Valentine, hay kể cả ngày phụ nữ... có quà hay là không có quà đều không quan trọng. Phụ nữ phải có khả năng tự làm bản thân vui vẻ và thỏa mãn chính mình. Được tặng quà hay không đều không quan trọng, có người yêu tặng thì vui, không có thì tự mình...