2 năm lấy chồng đại thiếu gia, tôi vẫn còn trong trắng
Mang tiếng lấy chồng đại thiếu gia nhưng cuộc sống hiện tại của tôi chẳng khác nào địa ngục. Dù đã lấy chồng được 2 năm nhưng tôi vẫn là gái trinh.
Tự nhận mình không xinh đẹp, mới học hết cấp ba nên tôi chỉ mong muốn lấy một người chồng bình thường, chăm chỉ. Cuộc sống khó khăn đã đẩy tôi đến con đường giúp việc cho một nhà giàu có. Nhìn cuộc sống xa hoa, lãng phí của ông bà chủ và khi nghĩ đến cảnh đói rách của các em mình ở quê mà tôi lại bật khóc. Tôi chăm chỉ và sạch sẽ, nấu ăn ngon nên được ông bà chủ rất quý mến.
Vì bận rộn làm việc nhà nên khi được nghỉ, tôi chỉ dành thời gian về quê. Sống ở thành phố nhộn nhịp nhưng tôi không hề biết đến địa điểm vui chơi, giải trí nào ở đây. Tôi tự nhủ mình sẽ chăm chỉ kiếm tiền, giúp đỡ bố mẹ và khi nào tích được một ít vốn riêng sẽ về quê lấy chồng.
2 năm lấy chồng đại thiếu gia, tôi vẫn còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Nhưng không hiểu ông trời xe duyên kiểu gì mà tôi phải gắn bó cả đời với chồng “đại thiếu gia”. Mọi chuyện bắt đầu từ khi bạn của bà chủ tôi sang chơi. Thấy tôi ngoan ngoãn nên bà cũng hay hỏi chuyện. Dù là người thành phố, thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng người phụ nữ này không hề “chảnh” mà rất thân thiện. Do đó, tôi nói chuyện rất thoải mái và còn tâm sự với người ấy về hoàn cảnh gia đình mình. Nhiều lúc người phụ nữ này có nói:
- Sau này, cô cũng chỉ mong có một người con dâu như cháu.
- Cháu á? Cô cứ trêu, hoàn cảnh cháu như vậy thì làm gì “có cửa” lấy được thiếu gia nhà cô ạ.
Video đang HOT
Lúc đó, tôi thấy đôi mắt của người phụ nữ này thoáng buồn. Khi hỏi thì bà không chịu nói. Rồi biến cố ập xuống gia đình tôi, em gái bị bệnh nặng cần tiền phẫu thuật gấp. Khoản tiền quá lớn khiến cả nhà tôi lao đao. Dù có vay mượn và bán nhà thì cũng không đủ tiền để cho em chữa bệnh. Khi về quê thấy em nằm trên giường chiến đấu với bệnh tật mà nước mắt tôi lăn dài.
Bị dồn vào đường cùng nên tôi cũng nói với ông bà chủ về hoàn cảnh của mình và mong được ứng lương trước để trang chải chi phí thuốc thang cho em. Mấy ngày sau, bạn của bà chủ đến chơi và đưa ra đề nghị nếu tôi lấy con trai họ thì sẽ lo toàn bộ chi phí phẫu thuật. Khi người phụ nữ cho xem ảnh con trai họ, tôi đã đồng ý ký tên và tờ đơn thỏa thuận. Trong hình, trông chồng tương lai của tôi cũng không đến mức xấu xí lại là đại thiếu gia giàu có nên tôi mừng như bắt được vàng. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lo sợ vì nghi có điều gì đó mờ ám ẩn sau việc này.
Khi nhìn thấy anh, tôi đã ngã gục vì sốc (Ảnh minh họa)
Khi đã nhận tiền và em gái được chữa trị, tôi mới gặp mặt người con trai ấy. Lúc ấy, tôi đã ngã gục xuống đất vì anh ta chỉ là một phế nhân. Hình ảnh mà mẹ chồng tương lai cho tôi xem trước đó là hình chụp lúc anh chưa bị tai nạn.
Nhưng cuối cùng, tôi đành gạt nước mắt để lấy chồng đại thiếu gia vì đã nhận tiền rồi. Khi nhìn thấy con rể bố mẹ tôi cũng rất sốc và thương con gái.
Tôi chôn vùi tuổi thanh xuân của mình bên người chồng khuyết tật. Việc hàng ngày của tôi là chăm sóc anh, đi chợ, nấu cơm. Sau khi cưới gần 2 năm, tôi vẫn là một cô gái trong trắng. Biết số phận mình sẽ phải như vậy, tôi đã trao cái ngàn vàng cho một ai đó rồi. Cũng may mà mẹ chồng hiểu và khá yêu quý con dâu. Từ ngày lấy anh, mẹ lo cho gia đình tôi không thiếu thứ gì. Cũng bởi vậy, tôi không thể đề nghị ly hôn chồng để giải thoát cho mình được. Chắc rằng tôi sẽ phải gắn bó cả đời với người chồng khuyết tật này cả đời. Có ai lấy chồngđại thiếu gia mà khổ như tôi không?
Theo Ngoisao
Tôi phải uống thuốc kích dục để làm 'chuyện ấy' với vợ mình
Năm nay tôi 35 tuổi. Tôi là một người đồng tính. Hiện tôi đang rơi vào trạng thái khủng hoảng và không thể tìm lối ra cho mình.
Tôi biết mình khác với những người chàng trai khác từ năm 15 tuổi. Trong khi bạn bè trang lứa chủ yếu nói về những cô gái xinh đẹp, thì tôi lại chỉ chú ý tới chàng trai khác. Càng lớn, cảm xúc của tôi cũng chẳng đổi thay. Nhiều khi bạn bè gán ghép tôi với các cô gái còn khiến tôi khó chịu và nổi khùng.
Tôi đã tự hỏi bản thân ngàn lần tại sao tôi không thể rung động với một người khác giới. Tôi đã gần như không thể tin được rằng, càng ngày tình cảm mình dành cho người bạn trai thân, hình như không còn đơn thuần là tình bạn mà đó còn là một thứ tình cảm tha thiết, nồng nàn và mãnh liệt như tình yêu trai gái.
Tôi nhớ người bạn đó đến mức gần như không kiểm soát nổi mình. Tôi mơ đến anh ấy hàng đêm với những giấc mơ kì dị và quái đản. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy, muốn cùng anh chia sẻ ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống...
Sau một thời gian, tôi công khai giới tính thật của mình. Đó là quãng thời gian kinh khủng nhất mà tôi phải trải qua. Bố mẹ lo lắng, hoảng sợ, cấm đoán. Họ hàng gièm pha. Bạn bè, hàng xóm kỳ thị. Tất cả đều xem đồng tính là một thứ gì đó cực kỳ bệnh hoạn, thậm chí còn ghê tởm hơn cả căn bệnh HIV!
Bố mẹ tôi dọa sẽ chết nếu tôi không chịu lấy vợ, sinh con. Tôi đã nghiến răng để chiều lòng bố mẹ. Tôi chậc lưỡi khi bố mẹ dắt về giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền ở xóm bên. Cô gái mà rất nhiều bạn bè tôi thầm ước có được. Thế mà tôi dửng dưng, thậm chí cảm thấy ngộp thở. Nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ để chiều lòng bố mẹ. Thấy tôi thay đổi, bố mẹ tôi mừng như bắt được vàng, và thu xếp thật nhanh đám cưới cho tôi.
Sống với cô gái được gọi là vợ - là cả một chuỗi ngày cực hình với tôi. Đặc biệt là khi đêm xuống. Suốt tháng đầu tiên tôi không thể đụng vào người cô ấy. Tôi biết cô ấy rất buồn, đã có lúc tôi cố gắng nhưng không hiểu sao tôi không thể... làm được gì. Chỉ cần chạm tay, tôi đã thấy rùng mình, sợ hãi!
Giá như cô ấy cứ trách mắng hay lạnh nhạt thì tôi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi chỉ muốn có một lý do để có thể ly dị. Đằng này, cô ấy đối xử với tôi và gia đình quá tốt. Cả nhà giục tôi chuyện con cái. Tôi chán nản, mỗi đêm tôi trốn mình, trốn vợ trong những chầu nhậu nhẹt.
Mẹ tôi biết chuyện, lại lấy cái chết ra để đe dọa. Biết không thể trốn được mãi, tôi đành muối mặt đi mua thuốc kích dục. Hàng đêm, tôi phải uống thuốc kích dục để làm "chuyện ấy" với vợ của mình.
Nhưng có lẽ ông trời đã định đoạt thân phận cho tôi là một người đồng tính. Dù tôi có cố gắng thế nào nhưng tôi và cô ấy vẫn không thể có con. Chúng tôi đưa nhau đi khám xét, nhưng tất cả đều bình thường. Mẹ tôi cũng cắt không ít thuốc nam, thuốc bắc nhưng đều không có kết quả. Tôi lấy đó làm niềm vui bởi tôi không hề mong muốn có con. Tôi sợ sự ràng buộc.
Có lần tôi đã nói với cô ấy rằng, hay cô ấy cứ đi ngoại tình và tự đi kiếm con bên ngoài. Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt kinh ngạc xen lẫn sự thất vọng của cô ấy khi nghe lời đề nghị của tôi.
Hiện gia đình tôi vẫn giấu cô ấy giới tính thật của tôi. Tôi không biết có nên nói thật giới tính của mình cho cô ấy nghe không? Tôi sợ rằng cô ấy sẽ sốc và bố mẹ tôi sẽ lại lấy cái chết ra để ép buộc tôi. Dù tôi không yêu người phụ nữ ấy, nhưng cô ấy rất tốt với tôi và đặc biệt được lòng bố mẹ tôi.
Hơn nữa, hiện nay, tôi đang có tình cảm với một chàng trai khác cùng cơ quan. Chúng tôi yêu thương nhau thật sự. Dù biết tôi có vợ nhưng cậu ấy nói sẵn sàng chờ tôi...Tôi đang thật sự rất bế tắc!
Theo Phununews
Đừng kết hôn chỉ vì yêu Nếu chỉ vì yêu thôi mà cưới thì bạn đang có nguy cơ đối diện với một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Phụ nữ khi yêu thường rất muốn gắn kết với người mình yêu, muốn được sống cuộc sống vợ chồng với người đàn ông của mình. Và họ vội vàng đi đến hôn nhân khi chưa thực sự hiểu đối...