2 năm làm xa mang về nhà 4 tỷ, nhìn món đồ trên tay vợ, tôi khóc ngay tại chỗ
Tôi nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, phát hiện có ánh đèn trong phòng ngủ. Khẽ bước lại gần, tôi thấy vợ đang ngồi ở đầu giường dưới chiếc đèn bàn.
Con tôi đã ngủ say bên cạnh. 2 năm trước, biết con trai đi làm xa thu nhập được 50 – 60 triệu, mẹ đã gọi điện nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Bà bảo vợ tôi là người phụ nữ tốt, bà không ghét bỏ gì cô ấy cả. Chúng tôi muốn ra ở riêng thoải mái, bà cũng đồng ý rồi đấy.
Nhưng bây giờ tôi vắng nhà, tốt nhất là cẩn thận vẫn hơn. Chỉ có vợ với con nhỏ 3 tuổi, bố mẹ chồng không ở cạnh để quản lý, cô ấy gửi con rồi đi đâu, làm gì ai mà biết.
Rồi mẹ kể loạt ví dụ chồng đi làm xa gom góp gửi tiền về, ở nhà vợ ăn tiêu hoang phí, thậm chí còn cặp bồ mang tiền cho trai. Tôi ngẫm mẹ nói cũng đúng. Vợ chồng xa mặt cách lòng, chẳng nói trước được điều gì.
Tôi ngẫm mẹ nói cũng đúng. Vợ chồng xa mặt cách lòng, chẳng nói trước được điều gì. (Ảnh minh họa)
Bởi vậy tôi bảo vợ là mới vào làm vẫn khó khăn lắm. Cô ấy ở nhà đi làm lương 6 triệu, cũng đủ chi tiêu cho 2 mẹ con rồi. Tiền tôi sẽ cất trong ngân hàng lấy lãi hàng tháng, sau này trở về, lúc đó vợ chồng còn tin tưởng yêu thương nhau thì tất cả sẽ là của chung.
Tôi đi làm được 2 năm rồi, tích góp được 4 tỷ đồng. Hết năm đầu tôi đã dùng tiền lương mua một mảnh đất chung với người bạn, sau một năm đất được giá bán lãi gấp mấy lần, hai người chia đôi vẫn được khoản lãi lớn đó. Trong hai năm ấy tôi không gửi về cho vợ đồng nào. Tôi phải vắt óc nghĩ ra đủ mọi lý do do khiến vợ tin tưởng rằng chồng thật sự không kiếm ra tiền. Cũng may cô ấy rất tin tưởng tôi nên chẳng hề nghi ngờ gì.
Video đang HOT
2 năm, có trong tay 4 tỷ tôi quyết định về đoàn tụ với vợ con. Từ đó tới nay vợ tôi không gây ra điều tiếng gì. Mẹ ở nhà cũng phải thừa nhận là cô ấy biết giữ đạo làm vợ, ngày đi làm tối về với con mà thôi.
Hôm về tôi không báo trước cho vợ vì muốn để cô ấy được bất ngờ. Lúc tôi về đến nhà cũng khoảng gần 11 giờ đêm. Chìa khóa nhà hai năm trước mang theo, tôi vẫn cầm về. Tôi nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, phát hiện có ánh đèn trong phòng ngủ. Khẽ bước lại gần, tôi thấy vợ đang ngồi ở đầu giường dưới chiếc đèn bàn. Con tôi đã ngủ say bên cạnh.
Nhìn rõ món đồ trên tay vợ, tôi cay mắt cố kiềm chế mà không ngăn được nước mắt. Cô ấy đang nắn nót từng đường kim mũi chỉ khâu lại chiếc áo ngực đã cũ sờn, rách vài chỗ, bai nhão cả rồi. Hình như chiếc áo ấy có từ thời tôi vẫn còn ở nhà. Cô ấy cẩn thận khâu, nâng niu như một món đồ quý, cần giữ gìn.
Phụ nữ ai chẳng thích mặc đẹp. Chiếc áo ngực ấy không hề đắt tiền, vậy mà vợ vẫn mặc suốt mấy năm nay, rách còn tiếp tục khâu lại. Đó có thể vì lý do gì? Chắc chắn là bởi cô ấy không có tiền, muốn tiết kiệm cho chồng con.
Nghe vợ trả lời tôi lại càng thương cô ấy vô hạn. (Ảnh minh họa)
Tôi đứng như trời trồng nhìn dáng vợ hiền dịu, tần tảo dưới ánh đèn. Tôi ân hận quá. Bây giờ ngẫm lại, 6 triệu tiền lương của vợ làm sao đủ chi tiêu cho một người lớn và một đứa trẻ đi mẫu giáo. Hẳn là cô ấy phải tính toán, chắt bóp đủ đường. Vậy mà tôi có tiền tỷ trong tay lại không thể đỡ đần thêm cho vợ chi tiêu hàng tháng. Tôi là một người chồng thật vô tâm và đáng trách!
Sao đó vợ phát hiện ra tôi đã về, lúng túng giấu chiếc áo ngực cũ kia đi. Tôi vờ như không để bụng hỏi thăm thì cô ấy cười: “Anh có ở nhà đâu, em cần mua đồ mới làm gì…”.
Nghe vợ trả lời tôi lại càng thương cô ấy vô hạn. Vậy mới biết vợ ở nhà lúc nào cũng nghĩ đến chồng… Ôm chặt vợ vào lòng, tôi tự hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời, không bao giờ để vợ phải khổ sở thiếu thốn nữa…
Sếp không vui khi biết tôi đã có bạn trai
Vì tôi là người duy nhất trong phòng có bạn trai.
Tôi có người yêu từ hồi năm nhất Đại học. Anh ấy cùng trường, bằng tuổi, chúng tôi học khác khoa nhưng cùng chung một lớp thể dục. Tình cảm của chúng tôi nảy nở rất tự nhiên và được xây dựng bởi hai người cùng yêu những cái đẹp trong cuộc sống. Bên cạnh học tập, làm việc, chúng tôi hay cùng nhau đến triển lãm, bảo tàng để ngắm nghía, bình luận về cái đẹp. Tâm hồn chúng tôi bay bổng nên rất dễ nói chuyện với nhau. Thuở mới quen, tình yêu cực kỳ ngọt ngào. Tới bây giờ đã bước sang năm thứ 6 rồi, chúng tôi vẫn cứ đắm say như ngày đầu.
Bạn trai tôi tốt nghiệp Quản trị kinh doanh và anh ấy hiện đang làm phân tích dữ liệu kinh doanh cho một công ty nước ngoài. Từ hồi ra trường là bạn trai tôi đã vào đó làm rồi. Thi đầu vào của công ty này vất vả, song mức lương và môi trường làm việc thì không hề tệ chút nào. Sự nghiệp của anh ấy thăng tiến, khiến cho anh trở thành chỗ dựa vững vàng của tôi.
Ảnh minh họa.
Trái với bạn trai, con đường sự nghiệp của tôi lại khá lận đận. Tôi làm việc ở khoảng 2-3 công ty sau khi ra trường, mỗi chỗ gắn bó trong vài tháng rồi lại chán. Nơi thì lương thấp còn bắt tăng ca nhiều, nơi thì sếp quá gay gắt, chỗ lại xa nhà quá. Tôi cứ bắt đầu ở một chỗ với hi vọng bao nhiêu thì khi rời đi lại thất vọng bấy nhiêu. Những lúc chán nản, bạn trai tôi luôn ở bên cạnh, an ủi và cho lời khuyên. Tôi biết ơn anh ấy lắm. Trong cuộc sống, tôi cũng chỉ cần một tri kỷ như anh là đủ.
Đợt ra Tết năm nay, tôi đi tìm một công việc mới và hi vọng năm nay sự nghiệp thật nở hoa. Qua đàm phán và phỏng vấn, tôi xin được vào một vị trí xây dựng kế hoạch Marketing cho một chuỗi các spa và phòng gym của công ty quảng cáo. Phòng ban của tôi bao gồm 5 nhân viên và một sếp. Sếp là nữ và 5 nhân viên kia thì bao gồm 3 nữ, 2 nam.
Những ngày đầu mới vào làm việc, tôi được các anh chị hướng dẫn rất tận tình để quen hơn với công việc. Mỗi ngày trôi qua, tôi hi vọng bản thân sẽ trưởng thành hơn và dần gắn bó với môi trường này. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu phức tạp từ sau khi tôi đưa nick Facebook của mình cho sếp lẫn đồng nghiệp kết bạn.
Ở trang cá nhân, tôi không đăng nhiều status và ảnh nhưng để ý một chút là có thể biết tôi đã có bạn trai. Những dịp kỷ niệm, tôi hay đăng ảnh của hai đứa và kèm dòng trạng thái ngắn để nhìn lại chặng đường đã qua. Và rồi, khi mọi người trong phòng ban biết tôi đã có bạn trai, họ tỏ thái độ, hay móc mỉa ra mặt. Nhất là chị sếp.
Theo như tôi được biết và tự tìm hiểu, cả phòng này chẳng ai có người yêu cả. Họ đều là các bậc tiền bối hơn tôi chừng 2-3 tuổi thôi. Qua những lời nói, hành động của sếp, tôi biết là chị ấy không vui khi biết tôi có bạn trai.
Hôm 14/3 vừa rồi, tôi có hẹn đi ăn với người yêu. Đến 5 rưỡi chiều, tôi đi về theo đúng quy định của công ty. Lạ là hôm đó cả phòng ngồi làm việc chăm chỉ mà chẳng ai về, rõ ràng cũng không có gì gấp gáp. Tôi vừa đứng dậy thì sếp đã sẵng giọng: "Chắc về chơi với người yêu à? Nào có ai ở đây có bạn trai bạn gái đâu mà biết!". Sếp nói thế không phải đùa vui, vì chị ấy nói mẫu câu này nhiều lần.
Ảnh minh họa.
Cứ vào đợt cuối tuần, tôi đứng dậy về nhà đúng giờ thì sếp lại nói. Sau đó, các anh chị trong phòng cũng cười theo. Tôi rất ngại ngùng, xấu hổ. Một lần, trong thang máy, có biết bao nhiêu người nhưng sếp "nói đểu" tôi: "Có bạn trai rồi nhìn đi làm diện hẳn nhỉ, quần áo hàng hiệu thế này chắc đi làm vì đam mê đúng không em?".
Đỉnh điểm là một lần họp, kế hoạch Marketing của tôi chỉn chu nhưng sếp vẫn cứ moi móc lỗi cho bằng được. Chị nói: "Đừng tập trung yêu đương nữa mà làm việc đi". Rõ ràng, tôi không hề lôi tình cảm vào công việc, vậy tại sao chị ấy lại cứ gây khó dễ cho cấp dưới?
Dần dần, tôi nhận ra sự độc hại của môi trường làm việc này. Sếp nói chuyện không tinh tế, đồng nghiệp thì chỉ biết hùa theo. Chắc cũng sớm thôi, tôi sẽ nghỉ công việc này!
Ghé thăm mẹ chồng cũ, chồng cũ tặng túi bánh giò bắt phải cầm, về mở ra tôi bật khóc Về nhà mở ra xem, định lấy một chiếc bánh ăn thì tôi sững người khi phát hiện bên trong còn có một món đồ khác. Vợ chồng tôi ly hôn 3 năm nay. Lúc ra tòa, con gái mới tròn 3 tuổi. Con còn nhỏ lại là con gái, tôi không bao giờ muốn xa con. Chồng cũ ban đầu định giành...