2 năm đi làm ăn xa cầm tiền tỷ về, tôi rụng rời nhìn vợ ngồi xe lăn trong sân nhà
Vui mừng phấn khởi trở về, vừa bước vào sân thì tôi phải khựng người khi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn.
Cách đây 2 năm tôi theo bạn bè đi làm ăn xa cách nhà cả nghìn cây số. Hai năm rồi tôi không về thăm nhà vì khoảng cách xa xôi, công việc lại bận tối mắt tối mũi. Ban đầu tôi và bạn bè chỉ đi làm thuê cho người ta, về sau có ít tiền dành dụm được nên mấy người hùn vốn mở xưởng riêng làm ăn khá được.
Hôm qua tôi về nhà sau đúng 2 năm xa cách. Tôi mang theo về 1 tỷ đồng, đó là tiền lãi ăn chia có được. Tôi chỉ về thăm nhà thôi, khoảng chục ngày nữa lại quay vào đó. Xưởng sản xuất đang ăn nên làm ra, có dại mới bỏ về hẳn.
Vui mừng phấn khởi trở về, vừa bước vào sân thì tôi phải khựng người khi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn. Cô ấy đang cố lấy quần áo khô trên dây phơi. Nghe tiếng động cô ấy quay người lại. Tôi điếng người nhận ra người phụ nữ đó chính là vợ mình.
Vợ nhìn thấy tôi mà không thể tin nổi, bởi vì muốn cho cả nhà bất ngờ nên tôi không báo trước. Cô ấy bật khóc nhìn chồng, còn tôi cũng ngây ngẩn trước đôi chân không còn lành lặn của vợ. Suốt thời gian qua không ai nói cho tôi biết điều đó cả.
Tôi phải làm gì để giúp vợ trong trường hợp này? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau đó tôi mới biết vợ bị tai nạn trong một lần đi làm thuê ở công trường. Chủ đầu tư có đền bù cho nhà tôi một khoản tiền chữa trị nhưng đôi chân của cô ấy thì không thể lấy lại được.
Công việc ở công trường rất nặng, vợ tôi phải đến đó làm thuê đủ biết trong nhà túng thiếu thế nào. Thời điểm ấy là tôi vừa hùn vốn mở xưởng với bạn, làm ăn ban đầu còn khó khăn nên không có tiền gửi về. Mỗi lần gọi điện, vợ và mẹ đều bảo ở nhà bình thường. Kể cả khi vợ bị tai nạn mà mọi người vẫn giấu tôi không hé lộ nửa lời.
Nghe vợ và mẹ kể lại đầu đuôi mọi chuyện, tôi cay mắt thương vợ và hối hận vô cùng. Cũng bởi muốn kiếm nhiều tiền nên tôi để vợ ở nhà một mình nuôi con và chăm mẹ chồng, khiến cô ấy phải chịu đựng bao khổ sở. Giá kể tôi cứ ở nhà, gia đình có gì ăn nấy thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi này.
Giờ tôi có nên quay lại rút hết vốn rồi trở về nhà để ở bên chăm sóc vợ không? Hay cứ tiếp tục ở lại làm ăn thêm một thời gian, kiếm đủ tiền rồi thì về quê kinh doanh cho gia đình khấm khá hơn?
(tuannguyen…@gmail.com)
7 năm khinh rẻ chẳng ngó ngàng, mẹ chồng bỗng xách giỏ quà sang thăm, lời đề nghị tiếp theo khiến chúng tôi điêu đứng
Cứ nghĩ mẹ chồng có ý tốt, ai ngờ chưa ngồi ấm ghế, mẹ chồng đã đưa ra lời đề nghị phi lý.
Nhà chồng tôi có 3 người con. Song mỗi chồng tôi là bị đối xử bất công nhất, bởi anh là con riêng của bố với người vợ cả. Từ sau khi bố chồng tôi mất, mẹ chồng tôi lại càng ghẻ lạnh với anh hơn.
Ngày anh lấy tôi, bà chẳng cho một thứ gì, các anh em trong nhà cũng thế. Sau cưới, chúng tôi phải lên thành phố thuê nhà để làm ăn, bởi căn nhà của bố chồng, mẹ chồng và 2 em đã chiếm hết. Tuy vậy, chồng tôi chưa bao giờ oán trách họ cả. Anh là người sống tình cảm. Anh luôn an ủi tôi: "Vợ chồng mình còn trẻ, có sức khỏe, có tay có chân thì chẳng phải trông chờ vào ai. Làm bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu".
Làm trên thành phố được 5 năm thì chúng tôi về quê cho đứa lớn nhà tôi đi học. Bao năm dành dụm, vợ chồng tôi mua được mảnh đất cách nhà mẹ chồng 500m để xây nhà. Mang tiếng gần gũi nhau như vậy, nhưng mẹ chồng và 2 em chồng chẳng bao giờ qua nhà tôi chơi, hay hỏi han quan tâm, dù chỉ là xã giao. Chỉ có những ngày lễ Tết, vợ chồng tôi mang quà sang biếu, họ mới nhớ đến sự tồn tại của chúng tôi.
Bẵng đi 1 thời gian, tôi cũng thôi hi vọng nhận được sự quan tâm của nhà chồng, thì đột ngột hôm kia mẹ chồng lại mang 1 giỏ hoa quả sang nhà tôi chơi. Thấy bà sang, chồng tôi vui lắm. Đang sửa lại cái chuồng gà mà anh bỏ đấy, rửa sạch sẽ chân tay rồi lên tiếp chuyện bà. Anh còn bắt tôi chạy ra chợ đầu ngõ xem có gì ngon thì mua về đây để làm cơm trưa mời mẹ. Tôi cũng đon đả đi ngay.
Về quê được 2 năm rồi đây là lần đầu tiên mẹ chồng sang chơi, tôi vui lắm. Cứ nghĩ bà có ý tốt, nhưng thật chẳng ngờ...
Vừa đi chợ về, bà đã gọi tên tôi và nói: "Chị vào đây, tôi có chuyện muốn bàn. Cơm nước cứ để lát nữa nấu cũng được, giờ còn sớm lắm". Tôi cũng bỏ dở cân thịt ở đó, mau mắn chạy vào ngồi kế bên chồng.
(Ảnh minh họa)
Bà nhìn chúng tôi một lượt rồi vào thẳng câu chuyện: "Là thế này, thằng Tùng (em chồng) năm nay làm ăn thua lỗ. Nó chán nản lại nướng hết số tiền còn lại vào bài bạc mong để gỡ gạc. Nhưng nợ lại càng chồng nợ. Giờ vợ chồng nó phải trốn đi chỗ khác để làm ăn kiếm tiền trang trải nợ nần... Hẳn chuyện này anh chị cũng biết phải không?".
Chồng tôi gật đầu. Mẹ chồng tôi lại nói tiếp: "Chúng nó đi rồi giờ chẳng ai bắt bẻ được. Nhưng tao ở nhà, vài hôm bọn xã hội lại đến đòi nợ, lục tung nhà rồi bê hết của cải đi. Tao không chịu được. Tao sang đây hỏi xem vợ chồng mày có tiền thì cho em nó vay mượn 1 ít, 300 triệu hay 500 triệu cũng được.
Với nữa là, chúng nó đi rồi nhưng còn 2 đứa nhỏ để lại tao nuôi. Nhưng tao thì già rồi, làm chẳng ra tiền, nuôi làm sao được. Sắp tới bà cháu tao muốn dọn về đây sống chung với vợ chồng mày. Chúng mày bằng lòng nhé. Thôi thì người một nhà, những lúc thế này mới cần có nhau. Bọn mày giúp chúng nó, sau này nó ăn nên làm ra, trả hết nợ nần cũng chẳng quên ơn đâu mà lo thiệt...".
Nghe mẹ nói thế, vợ chồng tôi bối rối vô cùng. Bởi, thứ nhất chúng tôi làm gì có nhiều tiền như thế kia mà cho vay. Làm bao nhiêu năm thì chúng tôi đã mua đất rồi làm nhà, số tiền tiết kiệm cũng chẳng còn là bao. Thứ 2, vợ chồng tôi cũng có 2 đứa con, đứa nào cũng đang tuổi ăn tuổi học. Lo cho 2 đứa cũng vất vả lắm rồi, vậy mà còn phải "đèo bòng" thêm 2 đứa nhà em chồng và cả mẹ chồng.
Thấy chúng tôi lưỡng lực chưa quyết ngay được, mẹ chồng tôi đùng đùng nổi giận nói: "Tao biết ngay mà. Kiểu gì chúng mày cũng không giúp. Người 1 nhà mà như kẻ "khác máu tanh lòng"... Sau đó bà bỏ về.
Tôi hơi bực bội. Người đối xử lạnh nhạt với vợ chồng tôi là họ. Vậy mà lúc khó khăn lại yêu cầu chúng tôi phải giúp. Mẹ chồng còn rêu rao khắp nơi là nhà tôi có tiền nhưng thấy em trai nợ nần vẫn không giúp.
Từ hôm qua đến nay chồng tôi nghĩ ngợi lắm. Tôi biết với tính cách của anh, anh sẽ nhận lời giúp đỡ. Song như vậy thì vợ chồng tôi sẽ rất khốn đốn, đang yên đang lành tự nhiên khoác mối nợ lớn vào người?
Bạn gái sống trong căn hộ sang trọng, tôi cứ ngỡ là thiên kim tiểu thư cho đến khi về thăm nhà cô ấy thì phát hoảng Lần đầu tiên đến thăm nơi ở của Hồng tôi rất bất ngờ, một căn hộ chung cư sang trọng, chỉ những cô chiêu cậu ấm mới có thể sở hữu được. Tôi hiện đang làm nhân viên IT của một công ty, còn người yêu, tên Hồng, thì đang là sinh viên năm 3. Từ cách ăn mặc nói năng của Hồng,...