2 năm đắng cay làm nô lệ tình dục cho người tình
Nếu không vì nghĩ đến đứa con trong bụng, không nghĩ đến nỗi đau của đấng sinh thành thì có lẽ tôi đã uống một liều thuốc ngủ để chấm dứt cuộc đời tăm tối này.
Dù vậy tôi không oán trách đời mà chỉ thấy hận chính bản thân mình. Hận vì đã yêu và trao đời con gái cho một kẻ chẳng ra gì. Hận vì đã hi sinh vô thức vì một kẻ đê hèn, xấu xa, bỉ ổi.
Những đêm bị anh ta dày vò thân xác, hành hạ về tinh thần khiến tôi gầy rộc và không còn là một cô gái nhí nhảnh, yêu đời tươi vui như trước đây. Khi soi mình trước gương tôi cũng không thể nhận ra chính bản thân mình, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, mặt mũi xanh xao, vàng vọt như người sắp chết… Tất cả những gì tôi đang phải gánh chịu là do anh ta – người mà tôi một lòng một dạ yêu thương hơn chính bản thân mình.
Tôi cũng định sẽ chôn chặt những đắng cay của riêng mình trong lòng nhưng tôi biết xung quanh mình đã, đang và sẽ có rất nhiều cô gái trong trắng, ngây thơ, dại dột như tôi. Họ cả tin và luôn tìn vào tình yêu và người mà họ yêu để rồi đánh mất chính mình, tự biến mình thành một kẻ nô lệ của tình yêu. Chính vì thế tôi mới viết ra những dòng tâm sự từ chính cuộc tình cay đắng và cái giá đắt mà tôi phải trả cho những sai lầm bồng bột của tuổi trẻ. Tôi muốn mình là tấm gương lớn để có ai đang sắp rơi vào tình cảnh như tôi biết tỉnh táo và dừng lại đúng lúc.
Ảnh minh họa
Là một hoa khôi của một trường đại học danh tiếng, tôi được rất nhiều cây si xin chết. Cũng như bao bạn bè cùng trang lứa tôi không thể cưỡng lại tiếng gọi của trái tim mình. Trong đám những chàng công tử, thiếu gia con nhà giàu đến cưa cẩm, tán tỉnh tôi đã đem lòng yêu Long.
Long là con trai một của nhà buôn bán vàng ở một thị trấn lớn. Long cũng như tôi, xuống Hà Nội để theo học đại học. Long và tôi cùng tuổi, cùng trường nhưng khác khoa. Trong những anh chàng đến tán tỉnh, tôi yêu Long là bởi sự chu đáo, nhiệt tình và ga lăng. Long rất biết chiều bạn gái và biết thể hiện tình yêu của mình.
Trước đây, tôi khó tính, cổ hủ, khắt khe bao nhiêu thì khi yêu Long tôi lại trở nên dễ dãi, sống thoáng bấy nhiêu. Là một cô gái quê mùa chưa bao giờ biết đến quán bar, vũ trường, sàn nhảy… thì Long đã từng bước dẫn dắt “đào tạo” tôi trở thành một cô gái sành điệu, biết cách ăn chơi.
Tôi ăn mặc thoáng hơn, sexy và hở hang hơn. Tôi chểnh mảng việc học hành và ham mê với những cuộc chơi thâu đêm.
Yêu nhau một thời gian thì Long để nghị thuê cho tôi một căn hộ chung cư để cả hai cùng sống thử. Long bảo ở kí túc xá mỗi lần đến chơi hay về khuya đều phải lén lút, xin phép nên thấy phức tạp… Long bảo sau trước gì khi ra trường cũng cưới tôi làm vợ nên việc gì phải phí hoài thời gian để được ở bên nhau. Nghe xuôi tai và thấy cũng có lí nên tôi đã đồng ý ra sống với Long như vợ chồng.
Bố mẹ tôi là tuýp người phong kiến, cổ hủ nên tôi biết ông bà không bao giờ chấp nhận chuyện tày trời mà tôi đang làm. Tôi định bụng sẽ chờ đến khi nào làm đám cưới thì lúc đó tin cho bố mẹ cũng chưa muộn. Tôi giấu việc sống thử và nhờ cả đám bạn thân giữ bí mật để bố mẹ ở quê không hay biết gì và cứ đinh ninh rằng tôi vẫn ở trong kí túc xá.
Khác với tôi, Long chẳng hề giấu diếm chuyện sống thử. Thậm chí bố mẹ Long những khi lên Hà Nội còn ghé vào ăn nghủ nghỉ cùng chúng tôi. Những lần gặp tôi mẹ Long còn rất niềm nở, vui vẻ và bảo rằng: “Cháu cố gắng lo cho thằng Long giúp bác. Bác biết thằng này nó quậy lắm, không có người cai quản là dễ sa đà, đùa đòi theo chúng bạn… ” và không quên giúi vào tay tôi ít triệu để tiêu vặt. Tiền thuê nhà, tiền tiêu pha, ăn uống đều do gia đình Long chu cấp.
Video đang HOT
Tuy sống với Long cũng có nhiều điểm bất đồng nhưng tôi thường cố nín nhịn cho qua. Long tính rất hay ghen, nói đúng hơn là ghen tuông thái quá nên anh ta cấm tôi quan hệ với bạn bè đặc biệt là bạn khác giới. Hễ thấy tôi nghe điện thoại hay có thái độ thân thiết với ai đó thì anh ta nổi cơn điên loạn. Khi thì đập phá đồ đạc, khi thì chửi bới, dọa dẫm, thậm chí có khi còn đánh tôi thâm tím mặt mày khiến tôi phải nghỉ học cả tuần liền.
Nhưng sau những trận đòn, anh ta lại năn nỉ xin tôi tha thứ, lại ngoan hiền như thỏ non và tỏ ra yêu tôi hết mực. Cũng vì thế mà tôi nghĩ chẳng giận Long được lâu. Tôi nghĩ chắc vì quá yêu nên anh ta mới cư xử như thế.
Có một điều mà tôi khổ tâm hơn đó là chuyện thần kín giữa hai đứa. Long quá cuồng sex và thích sex kiểu bệnh hoạn. Tôi không thích, không chiều thì Long quay ra dằn hắt, ghen bóng gió rồi dọa sẽ đi tìm gái bao để thỏa mãn nhu cầu nếu tôi không chiều. Dù rất sợ mỗi lần ân ái với người yêu nhưng tôi đành phải nhắm mắt chiều trong đau đớn.
1 năm sống thử tôi đã bị dính bầu đến 3 lần và Long đều bắt tôi phải phá thai. Chính vì thế sức khỏe, nhan sắc của tôi ngày thêm một tiều tụy.
Cuộc sống “vợ chồng” của chúng tôi nảy sinh thêm mẫu thuẫn, bi kịch khi cô em chồng cùng lên ở chung để trọ học. Bố mẹ Long thì mừng ra mặt và mặc nhiên coi tôi như một con ô sin cơm nước, phục vụ cho hai đứa con của họ. Bà cô “chồng” trẻ tuổi nhưng cực kì ghê gớm, đanh đá và lười nhác. Nó không xem tôi là chị và tỏ ý khinh thường tôi – một đữa con gái quê mùa, bám đàn ông để sống…
Tôi phải hầu hạ cơm nước, giặt giũ… ngay cả khi ốm, sốt. Nó không bao giờ động tay động chân vào bất cứ một việc gì dù chỉ là rửa bát, quét nhà. Đã thế nó còn hạnh họe tôi đủ thứ, nào là nấu ăn chán, nhà của bẩn thỉu, đi chợ hoang phí không biết tiết kiệm….
Đồ quần áo của nó thì nhất định không cho giặt máy vì sợ hỏng xấu đồ mà bắt tôi phải giặt tay. Có hôm vì sơ ý tôi làm phai màu chiếc váy nó mới mua, thế là nó chửi tôi không ra gì, bảo tôi là đồ phá hoại. Tôi bực mình lớn tiếng quát lại thì nó cười khẩy: “Bà tưởng chị cao sang lắm mà dám nói tôi. Bà cũng chẳng hơn gì loại gái bao. Bà được anh tôi bao ăn bao mặc thì chị phải làm. Không làm được thì cút xéo ra khỏi nhà tôi ngay. Sẽ có ối đứa chân dài đến nách đến để tình nguyện hầu hạ anh tôi thay bà đấy. Thấy không sống được thì biến đi cho rảnh nợ. Còn muốn tiếp tục sung sướng thì phải biết điều với con này”.
Tôi khóc lóc mách lại với Long thì anh ta lại quay ra trách móc, trách tôi làm chị lớn tuổi mà còn nạnh tị với đứa trẻ con. Long bảo nó từ bé đến lớn có phải làm gì đâu, tính nó thế mà bố mẹ Long còn phải chiều phải lựa theo nó chứ huống chi là tôi chỉ là một người ngoài.
Tôi ngậm đắng nuốt cay, vừa thấy tủi hổ, mệt mỏi và nhục nhã ê chề. Mỗi ngày trôi qua với tôi chẳng khác gì cực hình. Đêm nào cũng phải chiều một ông chồng hờ bệnh hoạn. Cứ nốc rượu ở bar say mềm về thể nào cũng đòi yêu vài lần một đêm khiến tôi khổng thể đủ sức dậy đi học vào sáng hôm sau.
Từ ngày có em “chồng” ở cùng, tôi phải chịu những cái tát của Long nhiều hơn, phải chịu cô em chồng ngày càng được thể ngang ngược. Tôi vừa phải làm nô lệ tình dục, vừa phải làm nô lệ cho em gái Long.
Cay đắng lắm, cô đơn vô cùng nhưng tôi không thể chia sẻ cùng ai. Vì bạn bè, người thân, bố mẹ tôi đều phải giấu. Tôi hối hận vô cùng và ước được làm lại từ đầu.
Đã có lúc tôi muốn chấm dứt để thoát khỏi Long nhưng không thể. Anh ta ngang nhiên thách thức tôi, bảo như tôi bây giờ cho không cũng chẳng thằng nào nó nhận chứ nói chi là kiếm một tấm chồng. Nếu biết điều, tử tế thì sau này thích thì anh ta còn cưới. Anh ta có trong tay cả xấp ảnh, video clip ảnh nóng ghi lại cảnh ái ân giữa hai người… Nếu chia tay thì thì anh ta sẽ tung ra cho cả trường biết và cho cả bố mẹ tôi ở quê biết.
Nghĩ đến cảnh đó tôi không thể làm gì được. Tôi sợ mình không thể vượt qua nỗi nhục nhã ê chề đấy. Sợ nhìn thấy ảnh mắt khinh rẻ của mọi người. Sợ bố mẹ tôi sức khỏe vốn đã yếu sẽ suy sụp. Tôi đành cố chấp nhận, buông xuôi.
1 tuần nay tôi lại phát hiện có dấu hiệu mang thai và đã đi khám. Lần này bác sĩ kiên quyết bắt giữ vì tôi đã phá quá nhiều, nếu thêm lần này nữa thì sau này không có hi vọng có con. Tôi đang rối bời, chưa giám nói cho Long biết vì thể nào anh ta cũng bắt tôi bỏ đứa con này.
Giờ đây cái ý nghĩ thoát khỏi Long tôi càng không giám nghĩ đến nữa. Tôi chỉ muốn chết. Tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy cứu giúp và cho tôi một lời khuyên, một lối thoát.
Theo VNE
Tình yêu không có lối thoát với chị họ
Tôi yêu Nguyên không biết từ bao giờ và Nguyên cũng vậy. Chỉ biết lần đầu tiên khi chúng tôi ôm hôn nhau ngoài cảm giác ngọt ngào là nỗi sợ hãi và một thứ cảm giác tội lỗi.
Một chiều tháng 3 nhẹ nhàng của cái năm tôi 18 tuổi, Nguyên tới thăm và ở lại cùng tôi nhân lúc cô tôi xuống thành phố. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau nhiều tiếng đồng hồ. Cô luôn thích nói về Marc Levy, về nhạc Jazz, hay những bộ phim mới được chiếu. Phần lớn thời gian, tôi chỉ lắng nghe cô nói. Tôi không biết gì về Marc Levy, hay nhạc Jazz cả.
Cô đứng dậy, đưa bàn tay phải hướng về phía tấm cửa kính, nơi ánh nắng vàng hắt bóng vào phòng và xoay bàn tay như thể hái một thứ trái vô hình nào đó. Tôi tưởng tượng đó là một thứ quả chín mọng, đỏ rực. Thứ trái ấy dường như toả sáng ngay khi rời cành và nằm gọn trong lòng bàn tay cô đang thu về để vào lòng.
- Nguyên thích làm thế mỗi khi nghĩ tới Marc Levy. Những câu chuyện tình đó thật tuyệt, trong sáng và đầy sức sống. Bao giờ Nguyên cũng cảm thấy có một cái gì đó rất kỳ diệu, rất lung linh, ở phía kia kìa. Nàng chỉ tay về hướng tây, nơi mặt trời đang lặn. Nguyên chỉ cần đưa tay ra thì sẽ chạm ngay được chúng, mềm dịu và ngây ngất. Nếu Nguyên xoay tay như thế này này thì cái thứ ấy sẽ định hình thành một thứ quả mọng chín và ngọt lịm, Thật đấy. Thế là chỉ cần Nguyên thu tay lại là thứ đó đã là của Nguyên rồi, Phong hiểu không?
Tôi nói với nàng rằng dù tôi chưa đọc Marc Levy nhưng tôi vẫn có thể hiểu những gì nàng nói và thậm chí tôi còn cảm giác được thứ quả đó lấp lánh ánh sáng và có mùi thơm như mùi nhựa thông nữa.
- Mùi nhựa thông ư? Chưa bao giờ Nguyên nghĩ tới mùi vị của nó cả.
- Phong cứ nghĩ nó phải có cái mùi thơm nhẹ nhàng của nhựa thông. Nhiều lần Phong cũng thử ví nó với mùi của một loài hoa nào đó, nhưng mọi so sánh dường như đều trật lất. Nó phải là mùi thơm của một thứ nuôi dưỡng kia, không phải của thứ... đón nhận.
Nàng hôn lên má tôi, cảm ơn tôi đã giúp nàng "hoàn thiện" thứ trái đó. Tôi bỗng nhận ra mình đang thèm muốn nàng khủng khiếp.
Tôi viện cớ xuống nhà, để làm dịu đi cơn thèm khát đang hừng hừng, chực đốt cháy tôi. Tôi vực nước lên mặt, cảm giác nước như bốc hơi ngay khi tiếp xúc với làn da bỏng cháy của mình. Khi cái cảm giác đó dịu đi, bị chèn chặt vào đâu đó sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy mệt mỏi như thể vừa làm một công việc cực kỳ nặng nhọc và kinh khủng.
Tôi trở lên với chai rượu vang, lấy từ dưới hầm rượu của cô tôi. Nguyên đang nhìn xuống phố. Một cây phượng tím già có những chùm hoa lớn tím ngát nở bung giữa những tán lá xanh hắt bóng xuống phố.
Thời gian luôn trôi chảy đều đặn nhưng con người, cá nhân và ích kỷ, gán ép cho nó những tội danh nó không mắc phải, ca ngợi những công danh nó chẳng làm nên. Tôi cũng chỉ là một con người ích kỷ trong muôn vạn con người, dường như tôi đã cố công tẩy xoá, kéo dành cái giây phút tuyệt diệu khi Nguyên cùng ly rượu vang đỏ, rực sáng trong ánh hoàng hôn.
Chúng tôi còn chơi cái trò đuổi bắt đau đớn ấy rất nhiều lần... (Ảnh minh họa)
Và ngay bây giờ, tôi vẫn thấy rõ ràng như thể đang lật xem lại một thước phim kỷ niệm, Nguyên từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn và chiếc ly thuỷ tinh loé sáng đựng một thứ rượu đỏ như máu, nói một điều gì đó mà tôi không sao nghe thấy được. Thứ mà tôi cố gắng kìm giữ đã vượt qua tất cảm những giam cầm, níu giữ, vươn cánh tay tàn bạo của nó chiếm trọn lấy cả tâm hồn và ý thức của tôi. Tất cả mọi ngõ ngách trong tôi đồng thuận quy hàng trước sự trỗi dậy, ước vọng sự tàn bạo của nó.
Tôi kéo Nguyên vào lòng, hôn lên trán nàng, rồi môi nàng. Môi tôi lướt xuống cổ nàng trong khi tay luồn vào trong lớp áo sơ mi của nàng, bạo ngược đòi lật tung tấm áo lót. Nguyên bật dậy, gạt tay tôi ra. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, hơi thở gấp đứt đoạn.
- Không... không được!
- Phong không muốn nghĩ suy nữa. Phong muốn có Nguyên. Phong yêu Nguyên mà. Phong chỉ cần có Nguyên thôi. Thế là đủ rồi! - Tôi hét lên.
- Không được mà! Không được mà! - Nguyên đứng run rẩy, 2 tay vòng ôm người, lặp lại "Không được mà", trong khi nước mắt chảy giàn giụa.
Tôi đau đớn, gục xuống, nghe nước mắt mình chảy vào khoé miệng. Đắng ngắt. Tôi với tay lấy chai rượu nhưng lại làm đổ ra sàn. Vang chảy như một dòng máu. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, vuốt tấm lưng tôi. Cay đắng.
Chúng tôi còn chơi cái trò đuổi bắt đau đớn ấy nhiều lần trước khi mệt nhoài, nằm lăn ra trên sàn gỗ, ướt rượu vang, vuốt ve nhau qua lần áo quần. Mặt trời đang lặn dần, rót những tia sáng cuối cùng. Ánh nắng vàng loang loáng, xuyên qua tấm cửa kính, trải xuống chúng tôi một lớp bụi óng ánh. Tôi bị đánh gục, chìm trong một lớp bùn đặc quánh bởi đau đớn, mệt mỏi và rối bời.
Dường như tôi đã ngủ cả trăm năm, cả một đời người, để rồi thức giấc như được sinh ra trong một con người mới, một số phận mới, để được yêu mà không phải chịu đau đớn, không phải than khóc vì một mối tình không lối thoát. Cái vỏ chai rỗng nằm lăn lóc góc phòng nhắc tôi rằng tôi vẫn là tôi, vẫn sống cuộc đời này, số kiếp này.
Tôi thầm nguyền rủa chính mình!
Theo VNE
2 năm cay đắng làm nô lệ tình dục cho người tình Nếu không vì nghĩ đến đứa con trong bụng, không nghĩ đến nỗi đau của đấng sinh thành thì có lẽ tôi đã uống một liều thuốc ngủ để chấm dứt cuộc đời tăm tối này. Dù vậy tôi không oán trách đời mà chỉ thấy hận chính bản thân mình. Hận vì đã yêu và trao đời con gái cho một kẻ...