2 lần phá thai, một đứa con và tôi sắp ly hôn
Sống cùng nhà mà anh dửng dưng sáng đi tối về. Anh cứ lạnh lùng đến phát sợ. Đợt vừa rồi, anh bảo “Hai mẹ con thích đi đâu thì đi, tôi sắp lấy vợ hai rồi”…
Ảnh minh họa
Đối với người phụ nữ, việc có con là một niềm hạnh phúc thiêng liêng và lớn lao mà không phải ai cũng có được. Vì vậy, dù tôi và anh chưa tổ chức đám cưới nhưng đã vội “ăn cơm trước kẻng”. Tôi vui mừng thông báo thì nhận được thái độ dửng dưng của anh. Mặc kệ, tôi cứ để cho cái thai to dần còn anh thì rất khó chịu vì điều đó.
Một lần ngồi ở quán café, anh và tôi đã nói chuyện rất nhiều. Anh giải thích vì anh chưa có công việc tốt, anh mới ra trường, lương còn thấp chưa thể gánh vác trách nhiệm nuôi con. Anh còn muốn thăng tiến trong sự nghiệp nữa.
Còn với tôi, tôi đang học năm thứ 3 đại học, việc kết hôn và sinh con bây giờ là một điều hết sức khó khăn. Mà anh nói thế cũng phải, tôi đang học, bố mẹ tôi làm sao bình tĩnh để nghe tôi trình bày việc mình bị “lỡ” mang bầu. Gia đình tôi được anh em hàng xóm khen ngợi đủ đường, nếu tôi chưa chồng mà chửa thì họ sẽ nhìn vào gia đình tôi bằng con mắt khác.
Một buổi chiều đi làm về, anh hẹn tôi vào phòng khám tư để phá thai. Tôi đau đớn, buồn bã nhưng vẫn giữ bí mật với bạn bè, nhất là với bố mẹ. Tôi nhất định không để họ biết sự việc tồi tệ này nên cố chịu đựng.
Sau sự cố đó, tôi và anh vẫn liên lạc, vẫn đi chơi, hẹn hè như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không trách vì quá yêu anh và anh cũng vậy. Một lần đi quá giới hạn nên lần sau tôi không muốn lặp lại điều đáng sợ này nữa.
Nhưng rồi, dịp anh thông báo trúng tuyển vào vị trí trưởng phòng, anh gọi điện cho tôi rồi chúng tôi cùng đi ăn. Và rồi, đích đến lại là nhà nghỉ. Tôi dính bầu lần hai.
Lúc đó tôi sắp ra trường, còn mấy tháng nữa là tôi bảo vệ luận án tốt nghiệp. Tôi vui mừng, còn anh lại suy tư không nói gì. Hôm sau, anh nhắn tin, anh bảo tôi nên đi phá thai vì anh chưa sẵn sàng làm bố.
Tin nhắn thứ 2 có nội dung, nếu em không có tiền, hẹn em cuối tuần này, anh sẽ đưa em đi giải quyết và anh sẽ trả tiền viện phí.
Video đang HOT
Tôi sốc. Tôi hận anh. Còn gì đau đớn hơn khi anh không công nhận đây là giọt máu của mình. Tôi chửi rủa, chửi mắng anh là thằng đàn ông tồi, thằng hèn, thằng vô đạo đức. Tôi thề sẽ không nhìn mặt anh. Tôi sẽ nuôi con dù biết cuộc sống còn rất nhiều khó khăn.
Tôi khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, không ăn uống đến nỗi bị băng huyết. Khi tôi phát hiện và nhờ bạn đưa đến bệnh viện thì đã muộn. Lần thứ 2 tôi mất đi đứa con.
Tôi từng nghĩ mình chẳng còn gì để mất. Cuộc đời của tôi như thế là chấm dứt, thật vô nghĩa và bất hạnh. Tôi ghét đàn ông và tôi thề sẽ không bao giờ yêu ai nữa.
Có những đêm tôi không ngủ, tôi cảm giác thời gian yên tĩnh của ban đêm đáng sợ thế nào. Tôi sống khép kín, khép chặt lòng mình. Tôi cố gắng quên người đàn ông đáng sợ đó để tiếp tục những trang khóa luận cuối cấp. Nếu tôi không hoàn thành tốt, bố mẹ tôi sẽ thất vọng.
Còn về phía anh, sau cái lần thứ 2 đó, anh vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Anh vẫn nhắn tin, vẫn gọi tôi đi uống nước như ngày xưa. Tôi không trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào.
Anh đã tìm đến tận phòng trọ để gặp tôi. Tôi tránh mặt, anh lấn tới. Anh tỏ ra quan tâm, hỏi han sức khỏe. Tôi vẫn không động lòng, tôi quyết tâm sẽ quên anh.
Nhưng tôi càng né tránh, anh càng quan tâm. Tôi hời hợt, anh lại nhiệt tình. Tôi ít nói, anh lại nói nhiều. Thậm chí, anh còn thân mật và tỏ ra hối hận vì những gì đã xảy ra.
Mấy tháng sau tôi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp và ra trường. Tôi định sẽ nộp đơn thi công chức, rồi tìm một công việc tốt. Trong thời gian này, tôi và anh vẫn gặp gỡ, trái tim tôi đang dần nguôi ngoai.
Anh lại đề cập chuyện cưới xin. Tôi lại gật đầu đồng ý. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi tại sao mình lại như thế. Tại sao tôi lại tha thứ và lấy một người đàn ông đã bắt mình đi phá thai hai lần vì không dám nhận trách nhiệm.
Anh cùng tôi về nhà xin phép bố mẹ cho đi lại rồi làm đám cưới. Sau ngày cưới 3 tháng, tôi may mắn có thai. Tôi mãn nguyện, vui sướng thông báo thì anh vẫn như xưa, không phản ứng hay tỏ thái độ gì.
Khi cái thai tầm gần 4 tháng, anh bảo tôi đi siêu âm xem con trai hay con gái. Kết quả là con gái, anh buồn ra mặt bảo “Con gái thì làm ăn gì”.
Trong thời gian mang thai, anh không hề mua cho tôi hộp sữa bầu hay bất cứ thứ gì. Tôi thèm gì tự ăn, thích gì tự lấy và không nhận hề một thái độ âu yếm tình cảm nào cả. Hơn 9 tháng mang thai, tôi mang quá nhiều suy nghĩ và đau buồn.
Con gái tôi sinh ra nhẹ cân, dù sữa mẹ có nhiều nhưng cháu vẫn phát triển chậm so với bạn bè cùng lứa. Tôi hiểu, con chịu nhiều thiệt thòi từ trong bụng mẹ.
Chồng tôi ít khi bế con, thậm chí nếu cháu khóc nhiều cũng bị bố mắng. Tối đến, anh ngủ một phòng để mặc mẹ con xoay sở cùng bà giúp việc.
Sống cùng nhà mà anh dửng dưng, sáng đi tối về. Anh lạnh lùng đến phát sợ. Bà giúp việc cho tôi cũng sợ vì anh khó tính. Tôi động viên mãi bà mới ở lại giúp trông cháu. Đợt vừa rồi, anh bảo “Hai mẹ con thích đi đâu thì đi nhé, tôi sắp lấy vợ hai rồi”…
Nói thật tôi không quá ngạc nhiên về điều đó nhưng tôi chỉ thất vọng vì anh nói câu này sớm quá. Nếu tình yêu giữa hai vợ chồng đã hết, chuyện chia tay sẽ đến, không sớm thì muộn. Nhưng con tôi mới được 7 tháng, tôi thương cháu nhiều hơn thương mình.
Hàng đêm tôi vẫn nghĩ chấp nhận ly hôn và nuôi con. Bởi ở với anh, tôi cũng không nhận được sự quan tâm chăm sóc của chồng. Tôi có nên chủ động ly hôn để giải thoát bản thân hay chờ con lớn thêm chút nữa thì quyết định? Hiện tôi đang rất bối rối và mong bạn đọc chia sẻ tâm tư.
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn tuổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đứa trẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số tiền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng tuổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ tiền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, ngực bự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...