2 giờ sáng tỉnh dậy để rồi rớt nước mắt khi thấy việc vợ làm trong nhà tắm
Tôi tỉnh dậy nhìn thấy cậu con trai đang ngủ ngon còn vợ thì biến mất. Nhìn ánh đèn nhà vệ sinh sáng, tôi định bụng mở cửa trêu em, để rồi chết trân, mắt cay cay khi thấy vợ đang…
Tôi làm chồng sống cùng vợ gần 2 năm nay nhưng bây giờ tôi mới thấy mình như đui như mù vậy. Tôi không hề hay biết rằng vợ mình đã phải chịu nhiều áp lực từ mẹ tôi như thế, cho dù cô ấy đã sinh cháu nội cho bà ấy.
Ngày tôi đưa vợ về ra mắt bố tôi không có ý kiến gì còn mẹ tôi thì không thực sự hài lòng. Bà bảo rằng bà không thích tôi lấy con gái tỉnh lẻ, hơn nữa gia đình em cũng không cân xứng với gia đình tôi nên bà phản đối kịch liệt thậm chí còn đòi từ mặt nếu tôi lấy cô ấy. Nhưng tôi mặc kệ tất cả tôi cố thuyết phục mẹ và cưới em bằng được vì đó là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi muốn kết hôn và gắn bó suốt cả cuộc đời này. Em hiền lành trong sáng và rất biết đối nhân xử thế.
Tôi là con trai 1 trong gia đình hơn nữa nhà tôi lại rất rộng, hai tòa 5 tầng xây cạnh nhau. Nên bố mẹ không cho vợ chồng tôi ra ở riêng mà muốn chúng tôi ở chung với bố mẹ. Tôi đành làm theo dù tôi biết như vậy sẽ không thực sự thoải mái cho vợ chồng mới cưới.
(Ảnh minh họa)
Ngày vợ sinh con đầu lòng tôi rất hạnh phúc, tôi cũng thấy mẹ vui mừng ra mặt mỗi lần ôm cháu vào lòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nghĩ rằng từ nay có lẽ mẹ sẽ bớt khó tính hơn với vợ. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm cho đến khi thấy việc em làm đêm hôm đó.
2 giờ sáng tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, nhìn ra nôi thấy con đang ngủ ngon sau 1 hồi quấy khóc, lúc này con tôi tròn 5 tháng. Nhưng nhìn bên cạnh thì không thấy vợ đâu, mở cửa ra thấy bóng đèn nhà vệ sinh sáng tôi nghĩ cô ấy đang đi vệ sinh. Định bụng mở cửa trêu vợ, nhưng cảnh tượng đó khiến tôi rớt nước mắt. Cô ấy đang đi bao tay và kì cọ nhà vệ sinh, nhìn đầu tóc thì ướt vã hết mồ hôi, bên cạnh cô ấy là 1 thùng nước xà phòng to vật vã đủ để lau cho mấy phòng như vậy.
- Em… em đang làm gì vào cái giờ này vậy?
- Anh… sao anh lại tỉnh vào giờ này, bây giờ là mấy giờ rồi anh? Em… em làm anh tỉnh giấc hả?
- Anh bảo em đang làm gì ở đây?
- Tôi cay mắt, nhìn chằm chằm vào cô ấy cáu lên:
Video đang HOT
- Em… em… tại ban ngày con quấy khóc nên em không có thời gian. Vậy nên, nhân lúc con ngủ em tranh thủ làm, em không sao đâu anh vào ngủ tiếp đi. Em rửa tay rồi vào sau.
- Nhà này có cả ô sin vậy sao em lại phải đi làm mấy việc này, em mới sinh con xong sao không nghỉ ngơi mà lại tự làm khổ mình vậy hả?
- Anh nói bé thôi, mẹ nghe thấy lại tỉnh giấc bây giờ, cô ô sin nghỉ việc rồi nên em tranh thủ thôi, không sao đâu anh?
- Sao anh tưởng cô ta xin về quê ít hôm thôi mà.
- Anh đi làm nên không để ý thôi, cô ấy nghỉ cả tháng nay rồi ạ.
- Em rửa tay đi rồi vào ngủ, nhanh lên.
Tôi quay về phòng nằm xuống vừa bực bội vừa thương vợ. 1 lúc sau cô ấy rón rén đi vào, nằm xuống ôm lấy tôi rồi ngủ say. Tôi ngắm nhìn vợ chắc cô ấy mệt mỏi lắm, nhìn cô ấy ngủ ngon chưa kìa. Sáng mai tôi cố dậy sơm nấu cơm cho vợ, mẹ tôi thấy vậy thì khịa khoáy rồi làm ầm lên. Vợ tôi hốt hoảng chạy xuống xin lỗi rối rít, cô ấy nói với tôi:
- Sao anh lại vào bếp làm gì, sao không thức em dậy?
- Em là vợ anh anh nấu cơm sáng giúp thì có gì to tát đâu, chăm con đã đủ mệt rồi giờ việc nhà nữa em lấy sức đâu mà làm. Em cứ lên nghỉ đi.
Em nhìn mẹ tôi rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Tôi nói với mẹ:
- Vợ con chăm con mệt lắm, mẹ đừng khắt khe với cô ấy như thế, những việc này con làm được chẳng đao to búa lớn gì cả.
- Tao khắt khe với nó bao giờ, mày đi làm mệt nên mẹ thương thôi.
- Vợ con ở nhà không mệt chắc, 2 giờ sáng còn dậy tranh thủ cọ nhà vệ sinh. Sao mẹ lại cho cô giúp việc nghỉ làm gì.
Mẹ tôi ú ớ thanh minh. Hôm ấy đi làm tôi gọi cho cô giúp việc để rồi chết trân khi nghe cô ấy kể lại mọi chuyện. Rằng ở nhà mẹ tôi hay nói khó nghe với vợ, bà ấy bắt vợ tôi làm việc nhà vì thấy vợ chỉ biết suốt ngày ôm con. Đó cũng là nguyên nhân bà cho cô giúp việc nghỉ mấy tháng để có thể bòn rút sức lao động của con dâu.
(Ảnh minh họa)
Nghe mà tôi tức điên lên, tôi phi xe về nhà thì thấy mẹ đang la mắng vợ: “Cô làm dâu nhà tôi là phúc phận của cô, có mỗi việc cọ bồn cầu mà cũng để chồng cô biết sao? Chắc là cô đã kể xấu về bà mẹ chồng này với con trai tôi hả?”. Vợ tôi ôm con thút thít: “Dạ con đâu dám ạ, tại anh ấy tỉnh dậy giữa đêm thôi mẹ. Con sai rồi, con xin lỗi”.
Mẹ tôi giật mình khi thấy tôi đứng phía sau: “Tôi nắm tay vợ kéo lên phòng, tống hết quần áo vào vali rồi bế con và đưa vợ ra khỏi nhà.
- Từ nay chúng con sẽ ở riêng, mẹ đừng hòng hành hạ vợ con nữa. Cô ấy là vợ của con trai mẹ và là mẹ của thằng Bin cháu trai mẹ đấy, mẹ hiểu không? Sao mẹ lại nỡ làm vậy với cô ấy, tại sao hả?
Đầu tôi như bốc hỏa, mặc kệ mẹ níu kéo thấm chí mắng chửi còn vợ thì khóc nói với tôi: “Anh đừng làm vậy mà”. Nhưng tôi mặc kệ, tôi muốn đưa cô ấy ra khỏi căn nhà này, 2 năm qua tôi sống như đui mù chẳng biết góc khuất mà vợ phải chịu đựng. Tôi thật có lỗi với cô ấy, tôi cũng không hiểu vì sao mà mẹ tôi lại cay nghiệt với con dâu như thế. Đêm nay vợ và con tôi được ngủ bình yên trong căn nhà nhỏ của riêng chúng tôi. Tôi nghĩ mình đã làm đúng. Tôi biết mẹ sẽ buồn vì tôi rất nhiều, nhưng tôi là chồng là đàn ông tôi muốn bảo vệ vợ con mình và mang lại niềm hạnh phúc cho họ.
Theo Một Thế Giới
Rớt nước mắt với đôi giày hở mũi của vợ...
Vinh mang hết đống quần áo cũ ra vứt ngoài thùng rác. Đi ngang kệ giày, anh cầm luôn đôi giày hở mũi cũ kỹ mà anh đã mua cho vợ mấy năm trước đem ra thùng rác ngoài đường để vứt cho hả giận.
Rồi Vinh đầu tư tiền vào kinh doanh và thu được lợi nhuận. Vận may cứ tiếp tục đến với gia đình anh.
Chỗ căn nhà lợp tôn của vợ chồng Thanh trước kia giờ đã được thay thế bằng một căn nhà 3 tầng khang trang, sạch sẽ. Đứng từ xa nhìn vào, căn nhà của vợ chồng Thanh giống như một điểm nhấn hoàn toàn kệch cỡm so với những căn nhà lụp xụp xung quanh.
Chỉ khoảng 3 năm trước đây, vợ chồng Thanh cũng phải chịu cảnh "chui gầm chạn" như hàng xóm, họ không có nổi một bữa ăn tử tế, Thanh ngoài việc đi làm ở xí nghiệp dệt may còn phải đi rửa bát thuê, đi làm thuê bên ngoài. Vinh - chồng cô thì đi phụ hồ ngoài giờ. Nói chung cả hai đều xuất thân ở quê nên việc tồn tại ở thành phố đối với họ quá vất vả. Thế nhưng trong căn nhà lụp xụp đó luôn tràn ngập tiếng cười. Có hôm hai vợ chồng chia nhau bát mì tôm rồi ôm nhau nằm ngủ. Thanh thương chồng vất vả, khi nào cô cũng nhường phần thức ăn của mình cho chồng.
Mùa đông năm đó, khi Thanh đang trên đường đi làm về thì bị ngất xỉu. Người ta đưa Thanh vào bệnh viện cấp cứu. Vinh nghe tin chạy vội vào với vợ. Thấy Thanh nằm mê man trên giường bệnh, anh chảy nước mắt. Vinh nghe các y tá xung quanh bảo, do Thanh bị lạnh và đói quá, trời rét căm căm mà cứ đi đôi dép lê.
Vinh nhìn xuống đôi bàn chân nứt tóe máu của vợ rồi nước mắt cứ thế rơi lã chã. Ngày hôm sau, anh gom tiền đi làm thêm ngoài giờ của mình mua cho Thanh một đôi giày. Thanh cứ mắng chồng tiêu hoang, nhưng thực tình, Thanh mừng lắm. Có đôi giày đó, quãng đường đi làm của cô sẽ ngắn lại và ấm áp hơn rất nhiều.
Có lẽ cuộc sống của vợ chồng Thanh - Vinh cứ êm đềm trôi đi như thế nếu không có ngày Vinh đột nhiên trúng số độc đắc. Thì ra bấy lâu nay ngày nào Vinh cũng giấu vợ mua xổ số. Và cuối cùng thì vận may cũng đã mỉm cười với anh.
Khỏi phải nói, vợ chồng anh vui mừng đến mức nào vì số tiền đó quả đúng là một gia tài. Nó có thể giúp vợ chồng anh mua được mảnh đất khác nhưng Vinh không muốn chuyển đi. Anh xây nhà ngay trên khu đất của xóm nghèo, một phần cũng vì muốn cho mọi người xung quanh thấy được sự giàu có của gia đình anh.
Rồi Vinh đầu tư tiền vào kinh doanh và thu được lợi nhuận. Vận may cứ tiếp tục đến với gia đình anh. Và cũng từ đó, Vinh mải mê lao vào các phi vụ buôn bán, bỏ quên người vợ tảo tần cùng mình suốt chừng ấy năm.
Một trong những lý do khiến Vinh chán không muốn về nhà đó chính là việc Thanh không thể có con. Giờ vợ chồng cái gì cũng có mà Thanh thì cứ quắt lại như tàu đu đủ khô. Vinh buồn lắm. Đã thế Thanh lại còn quê mùa, cục mịch, chẳng chịu thay đổi cho hợp thời. Người ta nói giàu đổi vợ quả không sai chút nào. Bởi nhìn phu nhân của các đối tác làm ăn mà Vinh cứ phải so sánh rồi ấm ức trong lòng.
Một tối nọ Vinh về nhà muộn, thấy Thanh đang ngồi gấp quần áo. Nhưng vừa nhìn thấy những tấm áo cũ kỹ mà vợ đang gấp, máu nóng trong người Vinh đã bốc lên ngùn ngụt. Sao đã giàu có thế này rồi mà vợ anh không chịu vứt cái quá khứ nghèo khổ đi cơ chứ. Anh chỉ ước Thanh đẹp lên, vứt bỏ vẻ ngoài quê mùa đi. Vinh mang hết đống quần áo cũ ra vứt ngoài thùng rác. Đi ngang kệ giày, anh cầm luôn đôi giày hở mũi cũ kỹ mà anh đã mua cho vợ mấy năm trước đem ra thùng rác ngoài đường để vứt cho hả giận
Thanh thấy thế chạy theo chồng để níu lại nhưng Vinh vẫn kiên quyết chạy nhanh để vứt vào thùng rác. Anh cầm đôi giày hở mũi lia một cái sang tận bên kia đường. Thanh thấy vậy chạy theo mà không để ý rằng ở đằng kia có một chiếc xe máy đang lao đến.
Một tiếng "rầm" váng trời vang lên, Vinh quay lại thì thấy vợ đang nằm trên vũng máu. Tay chân anh luống cuống, Vinh chạy đến bên vợ. Lúc đó anh thấy tay của Thanh cứ với sang bên kia đường. Anh nghe vợ thì thầm: "Tìm đôi giày lại cho em, đó là thứ duy nhất khiến em hạnh phúc suốt mấy năm nay. Đó là tình cảm trọn vẹn nhất của anh dành cho em, sao anh lại nỡ vứt đi?".
Lúc này Vinh mới ngẩn người. Thì ra bấy lâu nay anh đã thay đổi mà không hề hay biết. Anh bỏ Thanh một mình, anh khinh bỉ người vợ nghèo đã từng đồng cam cộng khổ với mình. Vậy mà vợ anh, ngay cả đến chiếc giày hở mũi cũng không dám vứt đi vì cô ấy biết trân trọng tình cảm của chồng, trân trọng hạnh phúc. Vinh gào lên: "Anh sai rồi...". Nói rồi anh luống cuống gọi cấp cứu.
Đêm hôm đó có lẽ là đêm dài nhất, kinh khủng nhất trong cuộc đời của Vinh. Sau 3 tiếng phẫu thuật, Thanh đã không thể qua khỏi. Và tiếng xin lỗi muộn màng của Vinh dành cho vợ, Thanh cũng không còn cơ hội để nghe.
Theo VNE
Nửa đêm khi tỉnh dậy, tôi đứng tim khi nhìn sang bên cạnh... Nói ra thì sợ mọi người không tin, chứ thực sự có ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới thấu hiểu. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, tôi cứ tưởng mình đang ngủ với ma... Vợ tôi năm nay 29 tuổi, chưa già nhưng cô ấy luôn lo sợ mình lão hóa. Lúc nào cũng treo câu cửa miệng: "Sắp sang đầu...