2 chiếc nhẫn với 3 cánh tay
Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác.
Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà.
Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long.
Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mẳt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng!
Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng “tay mình đâu rồi nhỉ”, anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà…
Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa .
Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức.
Chị vẫn sớm hôm tất bật với công viếc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi!
Video đang HOT
Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay.
Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trứơc cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết.
Chị đến cạnh anh, và hỏi anh: “Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?”
Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi!
Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói “Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!”
Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, “Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em.”
Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng “…khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ…” …Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này .
Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễn, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!
Theo Guu
Ngày cưới của bạn thân, tôi mặc áo cô dâu tới dự
Mặt cả hai tái mét khi nhìn thấy tôi còn tôi thì dửng dưng mỉm cười, đặt vào tay Thành chiếc nhẫn anh cầu hôn và nói lời chúc phúc. Mọi duyên phận giữa tôi và 2 người họ từ đây chấm dứt.
Tôi, Vy và Thành từng là một nhóm 3 người chơi thân với nhau thời Đại học. Cả tôi và Vy đều thầm thích Thành nhưng vì tiếc tình bạn 4 năm mà không dám ngỏ lời. Khi thú thật với nhau, bọn tôi cũng nói nếu Thành thích người khác thì không nói làm gì, chẳng may thích 1 trong 2 đứa tụi tôi thì đứa còn lại sẽ thật lòng chúc phúc. Cuối cùng, Thành chọn tôi.
Tôi nhớ đó là một chiều mưa mùa hè, tôi và Thành ngồi ăn kem với nhau ở bến xe bus ngắm mưa rơi tí tách trên mặt đường. Thành khẽ nắm lấy bàn tay tôi và nói ra lời tỏ tình tôi bao ngày chờ đợi. Tôi hạnh phúc như muốn bay lên 9 tầng mây, người con trai tôi yêu cũng là người bạn thân thiết, tôi biết tình cảm này sẽ lâu bền. Tôi còn kịp nghĩ đến cả tương lai khi 2 đứa lấy nhau và có một đàn con xinh xắn nữa. Vy là người đầu tiên tôi báo cho biết. Nó reo ầm lên trong điện thoại và chúc mừng tôi, không quên bắt tôi mua thật nhiều kem để an ủi trái tim nó nữa. Tôi cảm thấy may mắn vì có người bạn hiểu mình như Vy. Tôi biết nó buồn lắm vì nó cũng thích Thành nhiều nhưng rồi dần dần nó sẽ tìm được người khác mà thôi.
Tôi hạnh phúc như muốn bay lên 9 tầng mây, người con trai tôi yêu cũng là người bạn thân thiết.
Tôi và Thành yêu nhau 2 năm rồi tính đến chuyện cưới xin. Khi đó, gia đình tôi phản đối do thấy Thành chưa có công ăn việc làm ổn định, kinh tế gia đình cũng không khá giả gì. Bố mẹ tôi khuyên dù sao 2 đứa vẫn còn trẻ, nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa, có kinh tế chắc chắn rồi lấy nhau chưa muộn, đằng nào cả 2 cũng yêu thương nhau thật lòng. Tôi nghĩ lời khuyên của bố mẹ không sai, dù hơi buồn vì tương lai một nhà chưa được thực hiện nhưng tôi tin tưởng tôi và Thành sẽ vượt qua khó khăn.
Trái với suy nghĩ của tôi, Thành tỏ ra chán nản thấy rõ sau khi biết tôi đồng ý nghe theo bố mẹ. Anh nóng nảy bỏ về trước, để mặc tôi ngồi một mình trong quán cà phê. Từ đó, anh thay đổi hoàn toàn, không quan tâm, yêu chiều tôi nữa. Tôi tâm sự với Vy, Vy bảo tôi Thành buồn khi thấy tôi không tin tưởng anh, đặt chuyện tiền bạc cao hơn tình yêu, bảo gia đình tôi thực dụng, chỉ quan tâm đến kinh tế của con rể. Nghe xong mà tôi choáng váng. Tôi không ngờ ở bên nhau bao năm như thế mà Thành chẳng hiểu chút gì về con người tôi. Yêu là một chuyện, lấy nhau lại là chuyện khác, tôi không muốn khi chúng tôi về chung nhà sẽ suốt ngày cự cãi vì những chuyện cơm áo gạo tiền, tôi cũng muốn đảm bảo tương lai của các con sau này nữa.
Tin tưởng Vy, tôi kể mọi thứ cho nó và nhớ nó khuyên Thành hộ mình.
Tôi tìm gặp Thành và giải thích cho anh hiểu. Tôi ôm lấy anh, liên tục hứa hẹn cả 2 sẽ cố gắng trong 2 năm, chỉ kiên nhẫn thêm 2 năm thôi và chúng ta sẽ có ngồi nhà riêng của 2 đứa. Thành nghe xong cũng ôm tôi và đồng ý. Chúng tôi lại yêu nhau trong yên bình như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, tôi bắt đầu nhận thêm việc ở 2 công ty cùng lúc, chạy đôn chạy đáo cả ngày để hoàn thành đến không còn thời gian rảnh nữa. Thành liên tục ca cẩm tôi không quan tâm đến anh, bỏ bê anh. Chúng tôi cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Cực chẳng đã, tôi đành nhờ Vy khuyên Thành vì tôi không còn thời gian để giải thích, dỗ dành anh nữa.
Thế rồi trong quá trình làm việc, tôi quen Phú, một nam đồng nghiệp bằng tuổi tôi, tính cách vui vẻ, nhiệt tình. Phú giúp đỡ tôi rất nhiều thứ trong công việc, an ủi khi tôi buồn, chọc cười để tôi vui. Tôi cảm thấy Phú có tình cảm với mình nhưng tôi kiên quyết chỉ là bạn bè. Phú cũng hiểu và đồng ý. Nhưng Thành thì liên tục ghen tuông, thậm chí có lần tôi và Phú đi gặp đối tác, Thành không biết từ đâu xuất hiện rồi nằng nặc quy chụp tôi cặp bồ rồi bắt tôi đi về. Tôi vừa xấu hổ vừa muốn phát điên với anh người yêu thiếu suy nghĩ. Chúng tôi cãi nhau rồi quyết định chia tay.
Tôi dầm mưa cả đêm, ốm nguyên một tuần, gầy sụt đi, cảm giác chẳng thiết sống nữa. Bất ngờ, Phú tìm gặp tôi và cho tôi biết sự thật không thể ngờ. Hóa ra Phú là em họ xa của Vy. Biết tôi và Phú là đồng nghiệp, chính Vy đã nhờ Phú quan tâm, chăm sóc tôi, làm tôi xiêu lòng để ngã về phía Phú. Chưa hết, Vy và Thành có quan hệ ngoài luồng lâu nay, Vy yêu Thành hết mình nhưng Thành còn đang "ngã ba đường" không biết nên chọn tôi hay Vy. Chia tay tôi xong, Thành quyết định cưới Vy và đám cưới 1 tháng nữa sẽ tổ chức.
Mặt cả hai tái mét khi nhìn thấy tôi tiến vào lễ đường trong chiếc áo cô dâu.
Tôi như ngất lịm đi khi nghe mọi chuyện từ Phú. Người yêu tôi yêu thương hết lòng, người bạn tôi tin tưởng nhất cuối cùng đều lừa dối tôi, phản bội tôi, lại còn đày đọa tôi trong đau khổ như thế. Chúng tôi từng là 3 người bạn chia nhau cái bánh mỳ, bát mỳ tôm ở giảng đường đại học, tại sao bây giờ họ lại trở mặt với tôi như thế?
1 tháng sau, đúng ngày cưới họ, tôi xuất hiện trong lễ đường, trên người là chiếc áo cô dâu mà tôi và Thành từng đi xem, từng chọn lựa ngắm nghía cả buổi. Mặt cả hai tái mét khi nhìn thấy tôi còn tôi thì dửng dưng mỉm cười, đặt vào tay Thành chiếc nhẫn anh cầu hôn và nói lời chúc phúc. Mọi duyên phận giữa tôi và 2 người họ từ đây chấm dứt.
Lòng người có lẽ là thứ cả đời này chúng ta chẳng thể hiểu thấu, ngay cả những người tưởng như gần gũi và thân thiết với mình nhất. Vì thế, lời khuyên cho những người phụ nữ đồng cảnh ngộ với tôi, cái gì đáng buông bỏ thì hãy buông bỏ, đừng cố gắng níu giữ, sẽ chỉ làm tổn thương mình thêm. Họ không xứng với những điều đó.
Theo Afamily
Sau 20/10 mới biết quà chồng tặng chỉ là "đồ thừa" Tôi vỡ òa, bật khóc ngay sau khi biết món quà 20/10 chồng tặng chỉ là đồ thừa, thứ bỏ đi của nhân tình chồng. Vậy mà, trước đó tôi đã vui mừng, hạnh phúc với món quà "vô giá" ấy. 2 năm kết hôn là 2 năm tôi sống trong hạnh phúc, ngỡ cuộc đời mình đã chọn đúng nhà, gả đúng...