2 bé làm thuê bị chủ đán.h đậ.p dã man
Hai em Ngọc và Chung đã được tiểu thương chợ Tam Kỳ giải thoát vào tối 30-11. Trong ảnh: Hai em nhận số tiề.n các tiểu thương quyên góp tặng
Hai em gái làm thuê cho chủ hiệu vải Thanh Trâm tại chợ trung tâm Tam Kỳ, Quảng Nam vừa được tiểu thương ở chợ này giải cứu sau nhiều tháng bị chủ hàn.h h.ạ, đán.h đậ.p…
Hai cô gái đáng thương
Hai em gái vừa được giải thoát đều 16 tuổ.i, tên là Võ Thị Ngọc và Võ Thị Chung, cùng quê thôn Điền Môn, xã Phong Bình, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế. Các em lưu lạc vào làm thuê cho bà Lê Thị Trâm ở đường Phan Châu Trinh, phường Hòa Hương, TP.Tam Kỳ nhiều tháng qua.
Bà Trâm buôn vải ở chợ Tam Kỳ nên hai em cũng phải ra chợ phụ việc cho bà. Theo nhiều tiểu thương ở chợ, họ rất xó.t x.a khi thấy bà Trâm bắt hai em làm việc nặng nhọc lại còn đán.h, chử.i tàn nhẫn ngay giữa chợ.
“Hai đứa ốm tong teo mà bà Trâm bắt khiêng mấy súc vải to đùng nặng 50kg, khiêng không được thì bà tay đán.h, chân đá chúng không tiếc thương”- một tiểu thương thuật lại.
Do thương xót hai cô gái, các tiểu thương quyết định giải thoát cho các em. Thời điểm họ thực hiện là lúc 20 giờ ngày 30-11. Do được báo trước nên chúng tôi tiếp cận được ngay hai em khi cả hai được tiểu thương chở bằng xe máy thoát ra khỏi nhà bà Trâm.
Trước mắt chúng tôi là những b.é gá.i bé nhỏ xanh xao, nhút nhát, thật khó tin là đã 16 tuổ.i. Cả hai run rẩy giục hai chị tiểu thương chở giùm ra đón xe để về Thừa Thiên-Huế ngay trong đêm vì sợ gia đình bà Trâm phát hiện bắt lại thì sẽ bị đán.h chế.t.
Video đang HOT
Bị cả mẹ và con đán.h đậ.p
Chúng tôi phải trấn an nhiều lần, hai em mới lấy lại bình tĩnh kể lại sự việc. Cả hai là chị em con chú bác ruột. Theo sự giới thiệu của một chị ở quê, Ngọc vào làm cho bà Trâm từ tháng 6-2010, Chung vào sau (tháng 9-2010). Cả hai đến nay không được bà Trâm trả cho một đồng bạc tiề.n lương nào.
Các tiểu thương chợ Tam Kỳ đã quyên góp được 695.000 đồng để khi giải thoát thì cho hai em Ngọc và Chung đón xe về quê. Tuy nhiên, chúng tôi thuyết phục các chị để hai em lại để cơ quan chức năng điều tra làm rõ vụ việc.
Em Ngọc nức nở: “Mỗi ngày, bà Trâm bắt con làm từ 6 giờ 30 sáng đến tối mịt. Bà Trâm hứa mỗi tháng trả 600.000 đồng. Tan chợ xong, tụi con phải tranh thủ về nhà dọn cơm tối cho gia đình bà Trâm ăn. Nhiều lúc công việc ở hiệu vải nhiều, làm về trễ không kịp dọn cơm cho gia đình ăn liền bị bà Trâm đán.h, chử.i.
Tối 29-11, hai chị em con làm ở hiệu vải về nhà trễ có chút xíu mà bà Trâm nắ.m tó.c con kéo đi, còn bé Chung bị bà Trâm tát mạnh vào miệng sưng húp luôn. Mỗi ngày bà Trâm đưa cho mỗi đứa có 8.000 đồng để ăn sáng và ăn trưa”.
Em Chung kể: “Hai chị em bị bà Trâm và chị Phượng – con gái bà Trâm, đán.h chử.i liên tục. Nhiều lúc bị đán.h đau ê ẩm cả người. Tụi em định trốn thoát nhiều lần nhưng không có tiề.n, không dám đi. Bà Trâm còn dọa nạt: “Bọn mày mà bỏ về là tau không trả tiề.n. Muốn về quê thì ra đường ăn xin kiế.m tiề.n mà về!”.
Theo Ngọc, các em không những làm việc ở chợ, mà tối về còn giặt quần áo cho cả gia đình bà Trâm đến nửa đêm mới xong. Khuya còn bị bà Trâm lôi dậy bắt lấy xô nhựa đem lại giường ngủ để đi vệ sinh rồi bắt bưng đi đổ. Chuyện bưng bô đổ nước tiểu cho bà Trâm ở chợ thì thường xuyên.
Ngay trong đêm, các cán bộ PC 45 Công an tỉnh Quảng Nam đã chở hai em bàn giao lại cho Công an phường Phước Hòa (TP.Tam Kỳ).
Sáng 1-12, trao đổi với PV, Đại tá Vũ Đình Diêm – Trưởng Công an TP.Tam Kỳ cho biết, Công an thành phố đã nắm được sự việc và đang chỉ đạo tiến hành xác minh, điều tra làm rõ.
Theo Dân Việt
Thâm nhập làng nấu cao hổ ở Vĩnh Phúc
Làng Phú Cường ở xã Lãng Công (Sông Lô, Vĩnh Phúc) có nghề nấu cao hổ từ rất lâu rồi. Ở đây, có một "đội quân" trên dưới 50 người đi khắp các vùng trong cả nước kiếm sống bằng nghề nấu cao hổ thuê.
Cái lý của người làm thuê
Vòng vèo rất lâu tôi mới đến được làng Phú Cường ở xã Lãng Công, nơi có nghề nấu cao... dạo. Bà Ngáng ở Phú Cường, bán nước ở đầu làng nói với tôi: "Cô tìm thợ làm "bánh dẻo" hả (tức thợ nấu cao hổ)?. Khó lắm đấy. Người ta đi làm chưa đến đợt về. Bây giờ, nấu cao hổ thuê cũng là vi phạm pháp luật... Trung bình, giá công nấu một nồi cao từ 5-10 kg là 10 triệu đồng; 12-15 kg là 12 triệu đồng cho thợ nấu chính, còn thợ giúp việc 2 người là 3-4 triệu đồng /người và giá tuỳ thoả thuận". Bà Ngáng úp mở rằng, phải cẩn thận, có vài người làng nấu cao hổ thuê bị công an bắt vì không tố giác tội phạm.
Chúa sơn lâm đang bị làm lông.
Sau khi cầm 50 nghìn đồng của tôi, bà Ngáng chỉ đến một căn nhà trong xóm, tên là Lộc. Nhìn trước, ngó sau, ông ta hất hàm hỏi: "Mấy ký?" (tức con hổ bao nhiêu kilôgam xương?). "Xuống giá"? (tức trả công bao tiề.n nhiêu?); "Nấu, chỉ trỏ (tức cò mồi, giới thiệu) định giá (tức xem xương hổ là giả hay thật) hay tất?" "Từng công đoạn là bao nhiêu "? - Tôi hỏi. Nấu 10 T (tức 10 triệu đồng /nồi) 5-7kg xương hổ; chỉ trỏ qua điện thoại 4 T; định giá 8 T. Gia chủ còn phải chi tiề.n ăn uống, đi lại, tiề.n điện thoại cho quá trình làm việc này. Tôi vờ phân bua: "Anh có giảm được không? Tôi không phải là đại gia, vì tôi bắt buộc phải nấu cao để làm thuố.c chữa bệnh cho người thân thôi". "Mặc cả thì đi chỗ khác nhé, làng này có đến mấy chục người biết nấu cao hổ. Cô có biết, trong bảy ngày làm thuê đó, tôi nơm nớp lo sợ thế nào không? Nếu bị phát hiện, là vướng vào vòng lao lý, khổ cả đời".
Nghề cha truyền, con nối
Qua giới thiệu, tôi gặp được Tường (ở Lãng Công, Sông Lô). Tường chỉ hơn 40 tuổ.i, ăn mặc bụi bặm, khuôn mặt nghệ sỹ. Tường về quê được vài hôm rồi, về nhà để giỗ cha. Vợ Tường đang chuẩn bị "khăn gói" cho chồng lên đường kiếm sống. Theo giới thiệu, Tường là đời thứ 4 của một gia đình có nghề gia truyền nấu cao hổ. Người dẫn tôi gặp Tường nói: "Cô muốn làm thế nào moi được thông tin từ nó thì tuỳ, nhớ đừng "hở" là nhà báo, nó cạch mặt nói cả làng biết thì chế.t tôi, hết đường về quê mẹ luôn đấy".
Sau một hồi trà dư, tửu hậu, trong câu chuyện chẳng có đầu, cũng không có cuối, Tường cũng lộ một số bí quyết của công nghệ nấu cao gia truyền của gia đình. Khi còn nhỏ, cứ hè - được nghỉ học là bố cho Tường theo. Lớn thì phụ giúp bố, được bố truyền cho nhiều kinh nghiệm. Tường bảo, ngày xưa, người ta nấu cao hổ bằng nồi gang 120 (to nhất). Bây giờ người ta nấu bằng nồi inox. Theo Tường, nấu cao bằng bếp âm, đào dưới lòng đất, như kiểu bếp Hoàng Cầm ngày xưa vẫn là chất lượng nhất.
Ruộng nhà ông Tường bỏ hoang vì cả nhà để đi nấu cao hổ thuê.
Tường phân tích, cao hổ tốt, chuẩn nhất là nấu 60% xương hổ, còn 40% là đầu sơn dương, hoặc khỉ, gạc nai hoặc yếm rùa... để làm chất kết dính. Ngoài ra phải có "gia vị" là đại hồi và củ thục địa để điều hoà mùi. Xương hổ là hoả, thực địa là thuỷ, hai thứ này điều hoà cho nhau, thì người sử dụng mới không bị nhức đầu, nóng trong. Làm hổ thì có thợ riêng. Kinh nghiệm của ông và cha tôi nói lại thì, người miền núi, họ làm hổ chuẩn hơn bất kỳ nơi đâu. Họ đem hổ ra suối, nơi nước chảy đôi dòng, nơi có đá cuội, nước trong vắt... vặt lông, bỏ tủy. Tường giải thích: Chúa sơn lâm ở trên rừng lại được hoà với nước nguồn ở dưới đất rừng thì nó quyện vào nhau, tốt vô cùng về âm - dương. Rửa sạch, để ráo nước, sấy khô. Sau đó, đem xương hổ ngâm với nước nóng (nước ở suối có đá cuội thì càng tốt) được đun với lá trầu và gừng nướng (có người bảo gia chủ ngâm xương với dấm, nước vo gạo, đó là bí quyết gia truyền của họ). Thời gian ngâm là hai ngày. Sau đó, cho xương vào đáy nồi, xếp quanh đáy lên hình vành khăn. Xếp như thế để tiện cho việc múp nước ra ràng. Nấu cao trong bảy ngày, bảy đêm với những quy trình khắt khe về giờ ra ràng nước. Nước nấu cao, nếu là nước suối thì tốt, còn không, nhất thiết phải là nước mưa mới được. Nước thành phố, được khử hoá chất như bây giờ mà nấu thì khử hết cả hổ, còn gì chất bên trong nữa. Thế mà người ta vẫn nấu, tại vì được thuê mà - Tường nói giọng tưng tửng như thể "chử.i" cánh nhà giàu trọc phú, chẳng hiểu biết gì.
Theo Tường, khi nấu 60h đầu tiên, lửa phải cháy rực, sau múc 2/3 nước ra ràng, đúng vào 12h đêm. Nước hai, đun trong 48h thì ra ràng nước và nấu tiếp nước thứ ba. Sau đó, hoà chung ba lần nước ra ràng rồi đun thêm 36h nữa thì được thành phẩm là cao. Tường kể, người ta ngạc nhiên chuyện, 1kg xương hổ cốt, nấu được 1, 4kg cao. Đó là đúng, vì còn gia vị nữa.
Gia truyền chơ.i x.ỏ chủ
Đi nấu thuê nhiều thế, có "thó" được ít nào về cho người thân dùng không?- Tôi hỏi. Tường kể về cái lần ăn cắp duy nhất trong đời như này: c"Trong quá trình đun nồi cao, cả gia đình chủ cứ căng mắt ra trông xem tôi có moi xương trong nồi ra cho xương khác vào, giấu xương hổ để đem về hay không. Biết thế, tôi chơi độc. Đang đun, tôi bảo, muốn ăn quả trứng gà luộc. Gia chủ mang vào cho 3 quả. Tôi bỏ vào nồi được vài phút cho trứng chín tới phần lòng trắng, đem ra bóc. Bóc vỏ xong, tôi lấy cớ, trứng chưa chín lòng đỏ, ăn tanh, cho vào nồi xương đun tiếp. Vài phút sau, gia chủ giục "lấy trứng ra mà ăn". Tôi vờ lấy môi, khuấy một vòng quanh nồi, bảo: Chưa tìm thấy, kệ, chốc ăn cũng được, ngủ tí đã. Tôi vừa ngủ, vừa nằm trong 3h thì dậy và lấy trứng ra ăn. Tôi mời gia chủ, họ ăn thấy đắng, quá đắng, cho tôi tất. Tôi vờ ăn rồi cũng kêu đắng, bảo bỏ đi, thực ra tôi cho vào túi nilon, mang về ngâm rượu. Bao nhiêu chất của xương hổ đã bị trứng hút hết vào nồi cao hổ đó chỉ òn bã mà thôi.
Chia tay Tường, với những mẩu chuyện không đầu, chẳng cuối, tôi cứ miên man nghĩ về cái "công nghệ" ăn cắp "chất" xương hổ trong nồi nấu cao gia truyền. Chẳng biết, cách ăn cắp, chơi xấu chủ của những người nấu cao hổ gia truyền khác có giống Tường không?
Theo ĐS & PL