19 t.uổi, tôi biết “yêu” lần đầu
Lần đầu tiên, một gã trai 19 t.uổi là tôi mới biết thế nào là “ mùi đời”. Tôi vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa sợ hãi…
Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi đã đọc rất nhiều bài viết của các bạn đọc trên khắp mọi miền… và hôm nay, tôi cũng muốn chia sẻ những cảm xúc, niềm hạnh phúc của mình với Bạn trẻ cuộc sống và tôi mong rằng, tất cả ai trong chúng ta cũng có niềm tin vào tương lai, hạnh phúc của bản thân mình.
Tôi lớn lên trong một gia đình có ba anh em trai, vì tôi là anh cả nên đã phải vất vả từ thuở nhỏ để đỡ đần bố mẹ công việc đồng áng, nhà cửa. Học hết lớp 12, tôi thi trượt Đại học, dù rất muốn ôn thi năm nữa nhưng vì gia đình khó khăn nên cuối cùng, tôi cũng phải từ bỏ niềm mơ ước của mình.
Tôi theo một người đàn ông cùng xóm vào miền nam lập nghiệp từ năm 2001. Ở đó, tôi không có bất cứ một người thân nào… và khi tới nơi thì người đàn ông cùng xóm đã lừa tôi và lấy hết ba triệu đồng tôi mang theo, đấy là số t.iền ba mẹ tôi đã phải dành dụm khổ cực mới có cho tôi làm vốn.
Lần đầu tiên xa nhà, lại bị lừa hết t.iền nên tôi đã rất sợ hãi khi phải một thân một mình ở nơi đất khách quê người… và rồi, tôi quyết định đến thăm những người họ hàng của tôi ở gần đó. Thấy hoàn cảnh tôi như vậy nên ai cũng thương và mỗi người đã cho tôi một ít t.iền để tôi bắt đầu cuộc sống của mình.
Rồi tôi trở về và xin việc ở trung tâm… nhưng một lần nữa, tôi lại bị trung tâm đó lừa và lấy hết 4 triệu đồng của tôi. Khi biết được con mình khó khăn, lận đận như thế, bố mẹ tôi một mực khuyên tôi trở về nhưng tôi vẫn quyết định ở lại. Rồi tôi đến Biên Hòa, Đồng Nai để lập nghiệp. Tôi phải mất một thời gian dài đi làm hồ và sau đó thì mới xin được vào công ty làm.
Có việc làm ổn định nên cuộc sống của tôi cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều. Tháng 8 năm 2002, tôi gặp em, một cô gái ở cùng xóm trọ. Tôi vốn nhút nhát từ bé, lại chưa yêu ai bao giờ… nhưng đến khi gặp em, người con gái không thật sự như tôi mong ước nhưng em lại rất hiền lành và chân thành. Tôi tính sẽ lợi dụng em một thời gian cho đỡ cô đơn… rồi sau đó, gặp ai hơn em, tôi sẽ tính tiếp.
Thế nhưng, càng tiếp xúc với em, tôi càng thấy quý mến phẩm chất của em hơn. Tình yêu của em cũng dành cho tôi lớn dần lên theo năm tháng… và dù có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng em vẫn chung thủy với tình yêu của tôi. Và rồi, năm tôi 19 t.uổi, em đã không ngần ngại trao cho tôi đời con gái của mình.
Lần đầu tiên, một gã trai 19 t.uổi là tôi mới biết thế nào là “mùi đời”. Tôi vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa sợ hãi… vì tôi sợ cô ấy mang bầu, sợ trách nhiệm với cô ấy và sợ cả hai gia đình sẽ phản ứng dữ dội khi biết được điều đó.
Sau lần đầu tiên ấy, tôi đã đi hỏi những người bạn của mình về “ chuyện ấy“, vì thật sự, tôi không biết gì nhiều về kiến thức giới tính, lâu nay tôi cứ ngỡ nam nữ quan hệ là sẽ có bầu. Thấy tôi hốt hoảng, cậu bạn tôi lại bảo, “Mày chuẩn bị về mà làm bố đi” càng khiến tôi sợ hãi và hoang mang hơn…
Sau khi tham khảo vài người bạn, tôi cũng hiểu hơn một chút ít về kiến thức sức khỏe sinh sản. Và cũng sau lần ấy, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng suốt mấy năm trời. Dù gia đình hai bên ngăn cản kịch liệt nhưng chúng tôi vẫn lén lút, v.ụng t.rộm yêu nhau.
Video đang HOT
Chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng suốt mấy năm trời! (Ảnh minh họa)
Tính tôi trẻ con nên khi mới yêu lần đầu, tôi không biết cách chiều chuộng cô ấy. Có những lúc tôi cảm thấy mất tự do vì cô ấy rất hay ghen khi tôi đi với những người con gái khác. Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản rằng, tôi vẫn có thể đi chơi với những người con gái khác, miễn sao tôi không đi quá giới hạn là được. Khi tôi giải thích như vậy nhưng cô ấy vẫn tỏ vẻ ghen tuông nên tôi đã đ.ánh đ.ập cô ấy rất nhiều để cô ấy hiểu và đừng bao giờ tỏ thái độ với tôi như vậy nữa… Có lẽ cô ấy nghĩ rằng, khi đã trao thân cho tôi thì dù tôi có đối xử như thế nào thì cô ấy cũng phải âm thầm chịu đựng.
Khi bên nhau được 4 năm, tôi không muốn mình là kẻ chỉ lợi dụng thân xác của cô ấy nên tôi đã tính đến chuyện đám cưới. Thế nhưng, khi tôi xin phép gia đình cho hai đứa kết hôn thì gia đình tôi kịch liệt phản đối vì quê tôi thì ở ngoài Bắc, còn quê vợ thì mãi ở trong Nam, hai đứa lấy nhau sẽ không thể hiểu được văn hóa của mỗi vùng, cũng như lo sợ đi lại giữa hai gia đình sẽ rất khó khăn nên bố mẹ tôi vẫn một mực phản đối. Khi thấy bố mẹ phản đối quyết liệt như vậy, tôi chỉ nói với bố mẹ rằng, “Nếu như ba năm nữa, con còn yêu cô ấy thì con sẽ cưới cô ấy làm vợ. Khi đó sẽ không có ai có thể cản được con cả”.
Cuộc sống của vợ chồng cũng có nhiều khó khăn nên nhiều khi có những xích mích nhỏ nhặt, tôi lại thường mắng mỏ, đ.ánh đ.ập cô ấy khiến cô ấy khóc rất nhiều… nhưng rồi, tôi hay tìm tòi đọc báo và biết được rất nhiều thông tin về vấn đề bạo lực gia đình nên tôi mới hiểu ra một điều rằng, muốn làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt thì sẽ không có bạo lực gia đình. Vì thế nên mỗi lần hai vợ chồng giận dỗi, bất hòa, tôi lại cố kiềm chế bản thân mình để cố gắng hiểu cô ấy nhiều hơn. Và dường như, càng hiểu vợ, tôi lại càng thấy trân trọng và yêu thương cô ấy hơn bao giờ hết.
Sau 7 năm yêu nhau, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm với người con gái tôi yêu và đã chờ đợi tôi suốt 7 năm qua. Khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin lần thứ hai thì vẫn bị gia đình tôi phản đối. Tôi đặt giả thiết để thuyết phục bố mẹ rằng, “Con có thể bỏ cô ấy để lấy một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn… nhưng cô ấy cũng vì yêu thương và hi sinh cho con nhiều nên nhan sắc có vẻ đã giảm đi, hơn nữa, cô ấy cũng đã dâng hiến đời con gái cho con rồi thì liệu sau này, có người đàn ông nào rộng lượng để cưới cô ấy làm vợ không?“. Sau khi nghe những lời giải thích hợp tình hợp lý của tôi, bố mẹ cũng đã đồng ý cho hai đứa tôi hợp thức hóa là vợ chồng.
Năm 2009, chúng tôi đã tổ chức đám cưới tại quê tôi và gia đình hai bên cũng đã rất vui vẻ chúc phúc cho hai đứa. Sau khi cưới, vợ chồng tôi vẫn vào nam chung sống và làm việc… và tôi cảm thấy, càng ngày tôi càng yêu và trân trọng mái ấm gia đình của mình hơn tất thảy.
Khi vợ chồng mong mỏi thành viên thứ ba ra đời nhưng mãi chẳng thấy nên chúng tôi đã đến bệnh viện Từ Dũ khám hiếm muộn thì bác sĩ kết luận rằng, “C háu bị t.inh t.rùng yếu, khả năng sinh con kém, vì thế nên cháu phải ăn nhiều chất bổ để bồi dưỡng cho cơ thể”… Tôi đã rất hoang mang khi nghe được kết luận đó và tôi có hỏi vợ, “Nếu anh không có khả năng sinh con, em có chấp nhận sống với anh không?” thì cô ấy ôm tôi và bảo, “Em sẽ ở bên anh suốt đời này!”.
Khi tôi buồn bã vì kết luận của bác sĩ, vợ tôi rất lo lắng và quan tâm tôi. Cô ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo và nấu cho tôi nhiều thức ăn bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe. Đón nhận tình yêu thương và sự chăm sóc chu đáo từ vợ, tôi cảm thấy rất ấm lòng và tự hứa với bản thân mình, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ là bờ vai vững chãi để cho cô ấy tựa nương…
Trong lúc tôi đang rất thất vọng về bản thân mình thì vợ tôi báo tin, “Em bị trễ kinh mấy ngày rồi”, như vậy có nghĩa là vợ tôi đã có bầu và tôi đã sắp được làm ba… Nhưng niềm vui ấy chỉ được ba tháng thì vợ tôi lại bị lưu thai.
Tôi đã vô cùng đ.au đ.ớn và chán nản khi biết được kết quả đó… nhưng khi vợ tôi phải nhập viện và bác sĩ mổ để lấy con tôi ra thì tôi cảm thấy, cô ấy còn đau hơn gấp bội lần. Hai vợ chồng chúng tôi đã ôm nhau khóc trong bệnh viện khi phải vĩnh viễn mất đi đứa con tội nghiệp của mình.
15 ngày tôi chăm sóc vợ ở bệnh viện và hai tháng tôi bắt vợ nghỉ làm để cho nhanh lành vết thương sau khi mổ… Tôi đã cố gắng bù đắp cho cô ấy những vất vả và nhọc nhằn sau mấy tháng mang thai và chữa trị nơi bệnh viện. Và rồi, dường như ông trời cũng đã thấu hiểu nỗi lòng của vợ chồng tôi nên sau bốn tháng, vợ tôi đã mang bầu đứa con thứ hai.
Đến nay, vợ tôi đã mang bầu được 5 tháng và tôi rất vui khi biết đấy là con gái. Tôi thật sự hạnh phúc và cảm thấy may mắn khi được làm chồng, làm bố của người vợ và đứa con yêu của mình!
Tôi vẫn chăm sóc vợ rất chu đáo và vẫn luôn mong rằng, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với gia đình chúng tôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người con gái dự bị
Có lẽ em không thể tiếp tục sống trong vai ""người con gái dự bị"" của anh thêm ngày nào nữa.
Dừng lại nhé những phút giây em nghẹn ngào trong nước mắt...
Dừng lại nhé những vết cắt hằn sâu trong trái tim bé nhỏ...
Dừng lại nhé những khoảnh khắc em bàng hoàng khi nhìn ra sự thật...
Dừng lại nhé trái tim thôi thổn thức, loạn nhịp khi mất đi yêu thương...
Dừng lại nhé những nụ hôn yêu không cảm giác...
Dừng lại nhé ánh mắt không còn hình bóng em...
Dừng lại nhé khi trái tim anh đã thuộc về bên một người khác...
Dừng lại nhé những đêm nằm gào khóc như một kẻ vô hồn mộng mị...
Dùng lại nhé những nỗi nhớ đầy vơi...
Dừng lại nhé những khoảng lặng vô hồn.....
Tình yêu đầu em yêu sắm đắm, yêu điên dại, cồn cào trong nỗi nhớ và nước mắt. Ánh mắt anh đã ngừng lại nơi trái tim em, và rồi tình cờ như duyên số định mệnh "em đã yêu anh". Yêu nụ cười trong trẻo, yêu ánh mắt đa tình, yêu bờ môi ngọt ngào đã bao lần siết chặt trái tim em, yêu cả sự quan tâm đến vô tình hờ hững, yêu cả cách anh nói lời " chia tay"... Em đã yêu anh quá nhiều, yêu hơn chính bản thân mình để rồi em tự chuốc lấy nỗi đau cho riêng mình em.
Vì em là con gái nên sẵn sàng trao đi tất cả, dâng hiến trọn vẹn trái tim mình nhưng em chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa mênh mông sa mạc, là giọt nước đơn độc trong biển cả bao la... Chẳng bao giờ em có được tình yêu thực sự nơi trái tim anh - Trái tim quá nhiều vách ngăn không dành cho riêng em.
Em phải buông tay để tập sống một cuộc sống mới... (Ảnh minh họa)
Vì em là con gái nên phải gắng gượng sau nỗi buồn, phải biết nuốt nước mắt vào trong vì anh nói "Khi anh đang ở cạnh cô ấy thì đừng có nhắn tin hay gọi điện cho anh, lúc đó cô ấy biết lại giận anh, xoăn ngốc của anh à". Câu nói này mâu thuẫn quá, anh có nhận ra không? Em thương mình mà cũng giận mình thật nhiều. Giá mà em đến trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng vì em đến sau, vì em yêu anh nên sẵn sàng chấp nhận tất cả, chấp nhận làm kẻ dự bị trong trái tim anh. Anh gọi em là "xoăn ngốc của anh" nhưng lại nói sợ người ấy giận, vậy có khi nào anh hiểu cho trái tim em, cho nỗi đau làm kẻ đến sau không anh?
Vì em là con gái nên khi yêu thường ngốc nghếch mù quáng, làm tất cả chỉ để mong nhìn thấy nụ cười của anh nhưng rồi lại luôn mỉm cười và nhủ lòng phải cố gắng khi thấy anh gọi câu "vợ ơi" mà không hiểu rằng em sẽ chẳng bao giờ đứng ở vị trí đó đâu.
Khi nhìn thấy anh đi bên người con gái ấy, đôi bàn tay vẫn nắm chặt và ôm em bao ngày giờ lại nắm tay một người con gái khác, nhưng vẫn chỉ là thế thôi. Em không thay đổi được sự thật, em chỉ có thể cúi mặt bước ngang qua như một kẻ đi đường, những giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt như muốn nổ tung giữa nỗi đau và sự hờn ghen, thương cho trái tim mỏng manh yếu đuối, thương cho bản thân yêu anh mù quáng, thương cho chính mình - Một tình yêu điên dại bởi vì đơn giản em là con gái.
Khi một cuộc tình tan vỡ anh vội vàng đi tìm niềm hạnh phúc mới, niềm hạnh phúc bên cạnh người con gái khác, anh đến bên em khi anh buồn, khi anh cô đơn, khi anh và người ấy giận nhau... Em vẫn dang đôi tay bé nhỏ để ôm anh, vẫn luôn ở bên anh, để nuôi dưỡng những kỷ niệm về anh, những kỷ niệm chan đầy nước mắt, những kỷ niệm của một tình yêu dự bị. Còn em, khi một cuộc tình tan vỡ, em tìm đến niềm đau, niềm đau của bất tận.
Vì em là con gái nên chưa bao giờ em có đủ can đảm mạnh mẽ để nói hai từ "chia tay" khi mà trái tim em đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Em vẫn rất yêu anh, ạnh ah! Nhưng em phải chia tay những thứ không thuộc về em, em phải buông tay để tập sống một cuộc sống mới, phải rời xa để anh được bình yên. Có lẽ anh cũng đã rất mệt mỏi và điều duy nhất em hiểu người con gái ấy nếu biết ra sự thật này cũng sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt, sẽ lại giống em.
Vì em là con gái nên em chấp nhận dừng lại để anh được hạnh phúc, để tình yêu ấy mãi là bí mật của riêng anh và em, để mọi thứ dần lắng xuống theo nhịp điệu thời gian để tất cả chỉ còn là dấu chấm.
Và rồi vì em là con gái nên lúc nào lỗi cũng thuộc về em...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin con tim thôi thổn thức Thế mà đã nửa năm qua rồi mà giờ đây mỗi khi nhớ đến, tớ lại thổn thức nơi con tim mình. Bọn mình đã xa nhau thật chưa cậu nhỉ? Chắc đó là sự thật rồi. Vì mình không còn nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu, không còn những lúc chọc cho mình cười khi mình buồn, không...