167 cuộc gọi nhỡ của anh và lần cuối cùng tôi chết lặng khi biết rõ sự thật
Giây phút nhìn anh nằm đấy, trên giường bệnh, lòng tôi quặn thắt lại. Có lẽ đã muộn thật rồi.
Tôi và anh có mối tình 2 năm êm đẹp và hạnh phúc. Bạn bè và kể cả tôi đều nghĩ rằng, không xa nữa thôi chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng, sống bên nhau hạnh phúc. Ấy thế mà đùng một cái anh nói lời chia tay chỉ vì lí do rất đơn là khôn còn hợp nữa.
Ngày hôm đó tôi đau lòng đến không thể hiểu nỗi. Tại sao đùng cái anh lại như vậy, rõ ràng chúng tôi không thể vì lí do ấy mà chia tay.
Thế nhưng mặc tôi níu kéo, anh vẫn lạnh lùng dắt áo ra đi. Từ ngày xa anh, tôi nhớ anh đến da diết còn anh chẳng liên lạc chẳng thông tin gì. Cứ như anh đã quên tôi thật sự.
Bạn bè nhìn tôi như cái xác vô hồn mà thấy thương cảm. Sau đó không lâu tôi cố gắng cân bằng cuộc sống, xóa hết mọi kỷ niệm về anh để tìm một cuộc sống mới. Tôi dần lấy lại được sự vui vẻ và an yên thì đùng một hôm vô tình thấy anh trên đường. Vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy tôi nhớ mãi nhưng anh gầy đi. Anh bước qua tôi như chính tôi không tồn tại, nhìn anh mà lòng tôi đau quặn. Anh thực sự muốn quên tôi đến vậy sao?
Đêm ấy trằn trọc trên giường, tôi không quên nghĩ về ấy. Vậy là đã tròn 5 tháng chúng tôi xa nhau, tôi thì vẫn thế vẫn luôn nhớ đến anh nhưng có vẻ như anh đã quên hết tất cả.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Ngày hôm ấy đang làm việc thì tôi bất ngờ nhận được điện thoại của anh. Những con số quen thuộc cứ xoáy vào mắt tôi, tôi lúng túng không biết làm sao nên chọn cách không nghe máy. Cuộc họp sau đó khiến tôi vô tình tắt máy cho đến khi mở lại thì 167 cuộc gọi nhỡ từ số của anh. Tôi chờ đợi anh gọi tiếp nhưng không thấy. Đúng lúc này cô bạn thân gọi điện báo tin mà nghe xong tôi như chết sững.
Lấy vội túi xách tôi lao nhanh vào bệnh viện. Anh nằm đó phủ chăn trắng toát, người gầy đi, ánh mắt nhắm lại. Tôi bật khóc. Bác sĩ cho biết anh bị tai nạn khi giúp đỡ một bà cụ qua đời và cũng không quên báo rằng anh còn mang trong mình căn bệnh ung thư đã nữa năm nay.
Đến lúc này tôi mới khóc to hơn. Anh bị bệnh thế mà không hề cho tôi biết, tại sao vậy. Anh vì sợ tôi khổ mà quyết định chia tay. Tại sao anh không cho tôi cùng anh chia sẻ nỗi niềm ấy. Nắm lấy tay anh mà mắt tôi nhòe đi, giá như lúc ấy tôi bắt mắt thì có lẽ đã khác. Tôi thấy mình thật sự tồi tệ. Tại sao duyên phận của cô và anh lại nghiệt ngã như thế này.
Theo Người Đưa tin
Ngày ra mắt nhà chồng sắp cưới, tôi chết lặng khi biết được bí mật động trời
Hẹn lần hẹn lữa, cuối cùng anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình, và rồi tôi bàng hoàng phát hiện ra sự thật động trời về vở kịch của gia đình anh.
Tôi và Trọng quen nhau thông qua một người bạn. Thấy anh là người hiền lành, chất phác lại vui tính nên tôi có thiện cảm ngay. Khi chính thức hẹn hò, anh không kể quá nhiều về đời tư của anh, khiến tôi vô cùng thắc mắc. Tôi đề nghị anh đưa về ra mắt gia đình nhưng anh lại hẹn lần hẹn lữa. Anh viện lý do nhà anh ở quê xập xệ, có tiền sửa chữa xong xuôi rồi anh sẽ đưa tôi về.
Trong thời gian đợi về ra mắt gia đình anh, tôi đưa anh về nhà cho ba mẹ tôi gặp mặt trước. Vừa gặp anh, ba mẹ tôi tỏ ra hơi khó chịu, vì gia cảnh của anh và tôi quá khác nhau. Tôi đường đường là tiểu thư nhà danh giá, ba tôi là giám đốc của một công ty lớn. Trên thực tế, anh và tôi quá khác biệt. Nhưng vì là người tôi yêu thương nên ba mẹ cũng không cương quyết cấm cản.
Sau khi dùng xong bữa cơm, anh xin phép về vì còn công việc phải giải quyết. Đợi anh rời khỏi, ba tôi khuyên tôi nên bình tĩnh xem xét mọi chuyện, đừng vội vã rồi khổ thân. Ông cũng nói nhìn anh không phải là người đàng hoàng, có lẽ thấy cơ ngơi đồ sộ của gia đình tôi nên sa vào kiếm chác. Tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo của ba, vì tôi luôn rất tự tin vào con mắt nhìn người của mình.
Quen nhau được 5 tháng, cuối cùng anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình. Vì là lần đầu tiên về miền Tây nên tôi rất hồi hộp và phấn khích. Mọi người trong nhà nghe tin anh đưa tôi về, ai nấy đều kéo nhau ra đón tiếp rất vui vẻ và nhiệt tình. Mẹ anh làm nào gà, nào vịt tiếp đãi tôi rất nồng hậu. Ăn uống xong, tôi không phải rửa chén hay dọn dẹp vì đã có người nhà làm hết.
Tôi bàng hoàng nhận ra vở kịch của gia đình chồng sắp cưới - Ảnh minh họa: Internet
Rảnh rỗi tôi đi dạo lòng vòng trong xóm, nhìn những đứa trẻ chơi lò cò, nhảy dây, cảm giác rất lạ và thú vị. Đi dạo một hồi, tôi phát hiện ra một căn chòi nhỏ liền tò mò đi lại xem thì nghe tiếng khóc của trẻ con. Tôi nhón chân nhìn vào trong thì thấy Trọng đang bế đứa bé trên tay và ôm vai một người phụ nữ lạ mặt. Tôi bình tĩnh lắng nghe câu chuyện của hai người.
Trọng lên tiếng dỗ dành người phụ nữ:
- Em yên tâm đi, khi nào cưới xong, anh đường đường chính chính thừa hưởng gia tài của cô ta. Lúc đó, anh sẽ đá cổ, đem tiền về lo cho mẹ con em. Em và con phải chờ anh, chịu nhịn nhục một thời gian rồi tụi mình cũng sẽ có cuộc sống sung túc thôi. Ba mẹ anh cũng đồng ý là đóng vở kịch này chung với anh rồi.
Nghe những lời ngọt lịm của anh xong, tôi chết lặng. Ba tôi nói quả thật không sai, anh không phải là người tốt. Anh quen tôi chỉ vì gia tài mà tôi sẽ có được. Vậy mà, tôi từng mạnh mẽ tuyên bố rằng mắt nhìn người của mình không sai. Không ngờ giờ đây, tôi lại bị gia đình anh lừa dối trắng trợn như vậy.
Không đủ can đảm để lắng nghe thêm những lời đường mật của anh dành cho người phụ nữ kia, tôi mệt trở về nhà anh thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Ba mẹ anh bất ngờ khi thấy tôi dọn đồ, liền hỏi: "Sao vậy con? Nghe thằng Trọng nói con về đây ở chơi mấy ngày lận mà". Tôi cười nhạt: "Con không muốn đóng chung vở kịch này với gia đình bác, nên xin phép về sớm". Nói xong, tôi bỏ đi trước sự ngạc nhiên của ba mẹ anh. Kể từ đó tôi chủ động cắt đứt liên lạc với anh và nghe lời ba sang Mỹ du học.
Có lẽ đó là một bài học quý giá mà tôi mang theo suốt cuộc đời này.
Theo Phụ Nữ Sức Khỏe
Nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai cấp tốc trong túi xách của vợ, tôi chết lặng có lẽ nào... Em vẫn nhẹ nhàng, vẫn ân cần với tôi, nhưng làm sao tôi có thể không nghi ngờ gì mà tiếp tục vui vẻ. Ảnh minh họa Em là em gái bạn thân tôi, tôi tình cờ quen em vì hôm đó bạn tôi có việc, nhờ tôi đến đón em ở lớp học thêm tối về. Thực ra, về sau tôi mới...