15 năm vợ chồng, tôi chưa một lần kết hôn
Tính đến nay, vợ chồng tôi sống với nhau 15 năm nhưng chưa từng một lần kết hôn. Giữa chúng tôi đã có một con gái và đang hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Sáng nay tình cờ đọc được câu chuyện “9 năm yêu, 12 lần hoãn cưới” của bạn Vân Anh khiến tôi có nhiều suy nghĩ.
Tính đến nay, vợ chồng tôi sống với nhau đã 15 năm nhưng chưa từng một lần kết hôn. Nhưng giữa chúng tôi đã có một con gái và đang hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Tôi làm nhân viên kỹ thuật của một công ty may mặc xuất khẩu. Còn anh ấy là nghệ sỹ nhiếp ảnh. Cuộc tình của chúng tôi thường bị những người xung quanh trêu đùa “Ế ẩm gặp nhau”. Tôi và anh “ế” không phải vì vô duyên mà thực sự bởi chưa tìm được nửa kia phù hợp.
Tôi không thuộc tuýp phụ nữ xinh đẹp mỹ miều nhưng có khuôn mặt mộc bắt mắt. Hàng tá đàn ông chạy dài theo tôi. Dù vậy, tôi không đủ kiên nhẫn nói chuyện với họ quá một giờ. Có cái gì đó nhạt nhẽo và vô vị cứ bám lấy hình ảnh của người khác phái trong mắt tôi.
Ở tuổi 28 tôi vẫn chưa có người yêu. Nói chính xác là tôi chưa hề yêu ai cả. Có lúc, tôi hoảng sợ nghĩ mình là gái ế. Song, tôi đã tự trấn an rằng “Chỉ chưa gặp được người ưng ý”.
Video đang HOT
Anh ấy là nghệ sỹ nhiếp ảnh rất yêu nghề. Anh sống rất mộc mạc, chân thành và sâu sắc. Thời gian phần lớn của anh là dành cho ảnh. Mới ngoài 30 tuổi nhưng tóc anh đã bạc trắng nhiều.
Một lần, tôi vô tình đã được anh chụp ảnh. Sau đó, anh còn gửi tặng những bức hình này cho tôi nữa. Thế là hai đứa dần quen và “say nắng” nhau.
Anh nói yêu tôi nhưng không thích kết hôn hay đám cưới gì cả. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Anh là người đàn ông duy nhất từ trước đến nay khiến tôi có cảm giác yêu thương. Tôi hạnh phúc mỗi lúc ở cạnh anh.
Mặc kệ những người xung quanh nói gì, nghĩ gì, tôi xin phép gia đình dọn tới sống chung với anh. Bố mẹ tôi lúc đầu phản đối lắm. Nhưng thấy tôi bỏ việc, nhốt mình trong phòng suốt hơn một tháng liền. Thương tôi, bố mẹ phải đồng tình chấp nhận cuộc hôn nhân không giấy giá thú này.
Chúng tôi chỉ làm một vài mâm cơm để cúng gia tiên và ra mắt họ hàng mỗi bên thay vì lễ cưới rùm beng ở các nhà hàng đắt đỏ.
Một tháng sau khi dọn về ở chung, tôi có thai. Cả hai chúng tôi đều đã khá “cứng” tuổi nên việc đậu thai sớm có vẻ như báo hiệu cuộc sống đã “thuận buồm xuôi gió”.
Con gái chúng tôi chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ của bố mẹ. Có con gái, ngôi nhà nhỏ của chúng tôi thêm vui. Ngoài thời gian đi làm, vợ chồng tôi cố gắng dành hết thời gian chăm con.
Tôi làm trong môi trường kỹ thuật. Đồng nghiệp của tôi chủ yếu là nam giới. Họ rất hay đùa tếu táo với tôi. Tuy thế, chồng tôi chưa một lần ghen.
Anh bảo “Đã quá tuổi để ghen rồi”. Tôi cũng chẳng bao giờ thèm lườm nguýt những cô gái trẻ trung hàng ngày lả lướt xung quanh chồng mình. Tôi tin trái tim anh chỉ có mình vợ.
15 năm chung sống, vợ chồng tôi chưa từng giận nhau quá một tiếng đồng hồ. Ở khu dân cư này, gia đình tôi được đặt cho biệt danh là “nhà bình an”.
Hiện, con gái tôi đã lớn và cháu bắt đầu học cấp 3. Vợ chồng tôi cũng vừa mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ để có thêm thu nhập nuôi con học hành. Nói chung, chúng tôi luôn bằng lòng với cuộc sống hiện tại.
Từ thực tại cuộc sống của mình, tôi thấy các chị em cũng không cần phải quá gò bó theo lệ thường làm gì. Cưới hay không cưới, chẳng có gì quan trọng cả. Miễn là bản thân người trong cuộc luôn được hạnh phúc.
Tôi đã có gia đình hạnh phúc bởi luôn nỗ lực giữ gìn nó chứ không cần tờ giấy hôn thú để ràng buộc lẫn nhau. Tôi chưa bao giờ nuối tiếc hay phân vân về những gì đã và đang làm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
2 năm chồng vợ, tôi chưa một lần được chồng "ân ái"
Mặc dù ngủ chung trên một chiếc giường, mặc dù được ngủ trong vòng tay ấm áp của anh, nhưng chưa bao giờ anh chủ động gần gũi để có những phút thăng hoa tình ái vợ chồng cả. Nếu tôi có chủ động, anh cũng sẽ tìm mọi cách thoái thác
Tôi năm nay 28 tuổi và vẫn đang có một gia đình mà nhìn bên ngoài mọi người sẽ nghĩ tôi hạnh phúc. Có rất nhiều lý do khiến những người ngoài cuộc nhìn vào nhầm tưởng thế. Bởi vì thực tế, tôi có một công ăn việc làm ổn định với mức lương tháng dù tôi có chi tiêu quá tay cũng không hết. Tôi cũng có một người chồng hơn tôi 4 tuổi và anh cũng là giám đốc một công ty truyền thông khá nổi. Nhìn bên ngoài, chúng tôi là một cặp trời sinh. Tuy nhiên, chỉ có tôi mới biết, trong cuộc sống vợ chồng, tôi bất hạnh đến thế nào.
Ảnh minh họa
Ngày anh ngỏ lời yêu tôi, thực sự tôi vẫn biết anh chưa thể quên được người con gái ấy. Người con gái ấy không phải là mối tình đầu của anh, nhưng có lẽ anh yêu cô ấy hơn bất kỳ mối tình nào đã qua của mình. Hai người cũng đã dự định đi đến hôn nhân với nhau. Nhưng rồi trong chuyến đi công tác cuối cùng của cô ấy, định mệnh đã không cho họ được thành đôi. Và tai nạn khủng khiếp đã khiến cô ấy ra đi mãi mãi, để lại một mình anh trong cuộc đời này.
Trước khi yêu nhau, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần trong những cuộc họp với đối tác. Tuy hai đứa ở 2 công ty khác nhau, nhưng tôi rất ấn tượng bởi cách làm việc đầy nghiêm túc, chuyên nghiệp của anh. Và có lẽ với tôi, anh cũng cảm nhận được điều đó ở tôi. Thỉnh thoảng lắm, chúng tôi mới gọi điện cho nhau và mỗi lần gặp nhau, hai đứa lại chở nhau đi ăn vặt ở những quán ăn vỉa hè mà chẳng bao giờ thích đến những nhà hàng sang trọng. Mỗi lần gặp nhau, tôi lại càng khám phá được những nét tính cách của anh và anh cũng kể cho tôi nghe nhiều về quá khứ và cô ấy.
10 tháng sau khi quen nhau và cho đến khi nhận lời cầu hôn của anh, tôi biết anh vẫn chưa quên được người quá cố. Nhưng vì yêu anh, tôi tự động viên mình rằng rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh, chẳng ai sống mãi trong quá khứ được. Song sau đám cưới với tôi mọi thứ như biến thành địa ngục. Đêm tân hôn của tôi không chuyện trò, không tình dục. Trái lại, anh cứ lầm lũi ngồi trong góc phòng như một bóng ma trầm ngâm. Tôi biết anh lại nhớ tới người xưa nên cũng động viên anh về giường nằm ngủ mà trong lòng chợt nhen lên nỗi tủi hờn và ghen tuông khủng khiếp.
Rồi 2,3,4 đến một tuần sau cưới, anh vẫn không thèm "động chạm" vào người tôi mỗi khi tôi muốn gần gũi anh. Anh nói rằng, hãy để cho anh có thêm thời gian để kịp quên đi người ấy của mình và tôi đã chấp nhận. Tôi luôn nghĩ một người đàn ông nặng tình thì cũng đáng để tôi phải chờ đợi lắm chứ.
Cứ thế, 1 tháng, 2 tháng rồi 1 năm trôi đi, anh đối với tôi vẫn chỉ như một người bạn thân tình không hơn không kém. Trước mặt bạn bè, người thân, tôi vẫn đóng vai một người vợ hạnh phúc. Còn anh là một người chồng tuyệt vời. Nhưng mỗi lúc về tới căn phòng của 2 vợ chồng, mặc dù ngủ chung trên một chiếc giường, mặc dù được ngủ trong vòng tay ấm áp của anh, nhưng chưa bao giờ anh chủ động gần gũi để có những phút thăng hoa tình ái vợ chồng cả. Nếu tôi có chủ động, anh cũng sẽ tìm mọi cách thoái thác.
Cho đến giờ, gần 2 năm vợ chồng của chúng tôi đã sắp trôi qua. Là phụ nữ, tôi cũng khao khát được chồng yêu thương, được làm chuyện ấy trong hạnh phúc trọn vẹn. Tôi khao khát được làm vợ, làm mẹ theo đúng nghĩa. Nhưng anh thì vẫn chưa thể quên người phụ nữ đã quá cố ấy. Lúc nào, anh cũng bảo tôi đợi anh và cho anh thêm thời gian nữa.
Nói thực lòng mình, tôi rất muốn đợi anh nhưng tôi sợ rằng cái bản năng và nhu cầu sinh lý trong tôi cứ đòi hỏi ngày một mãnh liệt hơn. Nó làm cho tôi bị dằn vặt lương tâm và lung lay tình cảm vợ chồng. Với lại, tôi cũng quá mệt mỏi và cảm thấy cay đắng khi ai đó nhắc tới chuyện ân ái chồng vợ. Tôi có nên tiếp tục chờ anh hay bỏ anh ra đi đây?
Theo Game Thủ
Chuyện tình quá khứ - kể hay không? Hồi đại học, em có yêu hai người... Liệu em có nên kể với anh ấy cả hai mối tình đó không? Cho dù em chưa từng vượt quá giới hạn nhưng em vẫn rất lo lắng. Em học đại học sư phạm xong thì về quê xin việc. Hiện em đã gặp được chàng trai như ý và dự định kết hôn....