15 năm sống với mối tình câm lặng
15 năm qua tôi sống trong mối tình câm lặng, buồn vui theo cuộc sống của cô ấy với một con tim luôn rỉ máu, hoen sầu. Tình yêu đó, niềm đau này cứ ẩn dật, quanh quẩn theo tôi mỗi ngày nhất là khi tôi chứng kiến những phút giây hạnh phúc của cô ấy với anh trai tôi.
ảnh minh họa
Mối tình đầu tiên, mối tình đơn phương của tôi được lót dưới vỏ bọc hoàn hảo là vai trò của một người bạn thân. Cô ấy có thể chia sẻ với tôi từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, như cải vã, cau có, tức giận với một ai đó hay những sóng gió trong gia đình cô ấy.
Tôi là người biết im lặng, lắng nghe và là bờ vai ấm áp cho cô ấy dựa vào mỗi khi mệt mỏi, khổ sở. Cô ấy hồn nhiên đón nhận sự quan tâm, chăm sóc của tôi như một người bạn cố hữu, thân thiết mà không một mảy may hoài nghi, ngại ngùng.
Cô ấy thường có thói quen viết nhật ký. Hằng đêm sau khi học bài xong, cô ấy luôn tranh thủ viết một trang nhật ký nhưng toàn là viết về tình yêu với anh trai tôi. Những trang nhật ký ấy lại được chuyển đến tay anh trai tôi, nhiều lần tôi cố tình đọc trộm chỉ với một hy vọng mong manh rằng cô ấy sẽ viết một đoạn gì đó về tôi hay một kỉ niệm bé nhỏ nào đó có giữa chúng tôi nhưng càng đọc bao nhiêu nỗi thất vọng chán chề. Dù có cố đọc đi, đọc lại từng chữ, từng câu để kiếm tìm cái tên của mình, tìm kiếm một chút hy vọng mong manh, tôi cũng không bao giờ đào bới đâu ra được một ngôn từ nào dành cho riêng mình. Ừ, cũng đúng thôi vì nhật ký này cô ấy chỉ viết duy nhất về tình yêu dành cho anh trai tôi.
Ba năm học cấp ba, tôi đi bên lề cuộc sống của cô ấy và anh trai. Ba năm được ở gần bên cô ấy mỗi ngày nhưng không có được trái tim cô ấy một phút giây nào. Tôi chỉ còn biết cầu mong cho mối tình đầu của cô ấy và anh trai tôi có cái kết đẹp đẽ nhất, cũng là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, êm đềm dù lòng rất buồn, rất đau và tê dại, hoang tàn với một tình yêu vô vọng đến tuyệt vọng.
Cuộc đời cô ấy vốn dĩ không bình yên, sinh ra không có bố, mẹ cô ấy mang tiếng “không chồng mà chửa”, cô ấy mang tên “đứa con hoang”. Những tháng năm sống trong mặc cảm với thân phận và sự bêu rếu, soi mói của miệng lưỡi thế gian khiến cho cô ấy co mình và thu lại trong một thế giới ủ dột những muộn phiền, thiếu thốn tình thân.
Điều đó càng được thể hiện rõ nét khi mẹ cô ấy đi bước nữa với một người bằng tuổi ông ngoại. Tâm lý nặng nề, đầy gai gốc, bi lụy hiện rõ mồn một trong nếp nghĩ và cách sống khép mình, trốn tránh với thực tại của cô ấy. Nhiều khi nhìn cô ấy buồn bã, khổ sở đến tội nghiệp mà lòng tôi nghẹn đắng dâng trào. Tôi thương cô ấy vô vàn mà không sao thốt được nên lời.
Nhưng cô ấy thực sự thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và khác lạ khi tình cờ gặp anh trai tôi trong một lần đến dự sinh nhật tôi. Anh trai tôi vừa mới trở về sau chuyến du học bốn năm trời ở xứ người. Cuộc gặp gỡ định mệnh và tiếng sét ái tình đã mang tới cuộc đời cô ấy một trang mới đầy màu hồng, đầy lạc quan, yêu đời. Chính nhờ tình yêu và sự hài hước của anh trai tôi đã lôi kéo cô ấy thoát ra khỏi vỏ bọc tù túng, ảm đạm, heo hóc đó.
Video đang HOT
Thế nhưng như một quy luật tất yếu của cuộc sống, mối tình đầu thường mấy khi trọn vẹn, rất dễ dang dở, mất nhau. Mối tình của cô ấy và anh trai tôi cũng không nằm ngoài cái ngưỡng khắc nghiệt đó. Hai người chia tay nhau vì một sự hiểu lầm, vì ngang bướng, cố chấp và vì những điều vô lý, không sao giải thích nỗi.
Tốt nghiệp cấp III, cô ấy rời quê nhà, rời bỏ mối tình đầu trong trắng, đẹp đẽ để bước chân ra phố xá phồn hoa, với mong ước sự náo nhiệt, vồn vã của thành thị sẽ giúp cô ấy sớm quên đi kỉ niệm thủa ban đầu, quên đi người dấu yêu một thời.
15 năm quen biết cô ấy, 15 năm âm thầm yêu một bóng hình. Tôi nghĩ rằng sẽ giữ kín tình cảm của mình cho đến ngày nhắm mắt, xuôi tay. Tôi giờ đã lấy vợ, sinh con, có một gia đình êm ấm, bình yên nhưng thực sự trong lòng tôi chưa bao giờ quên cô ấy, thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi cô ấy hiện về với một khuôn mặt giàn dụa nước mắt làm tôi giật mình tỉnh giấc và thần người lo lắng xa xăm.
Tôi và cô ấy vẫn liên lạc với nhau nhưng chỉ hỏi thăm vài ba câu mang tính xã giao và cô ấy thường tránh né những câu hỏi liên quan về đời sống riêng của mình. Ai cũng nghĩ rằng cô ấy đang hạnh phúc với một gia đình giàu có giữa thủ đô hoa lệ và hai đứa con tuyệt đẹp.
Thế nhưng trời đất như đang sụp đổ dưới chân tôi, khi tôi biết rằng, cuộc sống của cô ấy cũng chỉ là một cái vỏ bọc để che đậy những đớn đau, khổ nhục mà cô ấy phải trải qua từng ngày của kiếp làm vợ. Cô ấy có chồng mà như không, chồng cô ấy trăng hoa hết người đàn bà này đến người đàn bà khác rồi về đánh đập, chửi bới cô ấy thậm tệ. Mẹ chồng, em chồng khó tính suốt ngày đay nghiến, miệt thị cái dân tỉnh lẻ, đũa mốc mà chòi mâm son nên đối xử với cô ấy như một con ôsin trong nhà.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, cô ấy âm thầm, câm nín chịu đựng chỉ mong cho con có một gia đình trọn vẹn, không thiếu hụt tình cảm và sống co mình, tủi phận như cuộc đời cô. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, sức chịu đựng của con người đều có giới hạn. Cô ấy đã không đủ khả năng để chống chọi, để kiên trì cứu vãn cuộc hôn nhân vỗn dĩ đã nguội lạnh, tan vỡ từ lâu khi có người đàn bà vác bụng bầu đến đòi bố cho con, khi mẹ chồng cô ngày một quăy quắt, ghê gớm. Cô ấy đã ôm con ra đi, từ bỏ gia đình giàu sang để đổi lấy hai chữ bình yên trong tâm hồn.
Cuộc sống sau hôn nhân đã được cô ấy trải lòng, trút bỏ trên blog cá nhân. Tình cờ một người bạn vào đọc và biết rõ sự thật, vội tung tin cho tất cả bạn bè thời học cấp III năm xưa. Tôi đã chết lặng khi biết về cuộc đời khổ cực của cô ấy. Trái tim tôi như vỡ vụn ra, tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi đã khóc vì một người con gái, vì một tình yêu câm nín quá lâu.
Viết ra điều này, tôi thành thật xin lỗi vợ nhưng nếu không một lần được nói hết lòng mình, tôi sẽ không bao giờ sống thanh thản, bình yên. Tôi tự hứa sẽ sống thật tốt, bù đắp thật nhiều cho vợ sau này nhưng hôm nay tôi muốn nói với cô ấy rằng: Hãy tựa vào vai anh thêm một lần nữa đi em và em hãy khóc, khóc thật to nhưng ngày mai em phải mạnh mẽ, bản lĩnh đi tiếp vì em còn có hai đứa con để sống, để hy vọng, tin yêu. Bờ vai này, tình yêu đặc biệt này xin một lần cuối cùng dành riêng cho em – một thủa yêu người!
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...