15 câu nói của chồng khiến vợ “nổi điên”
Rất nhiều câu nói của các đức lang quân khiến vợ phát điên phát rồ và nếu người vợ nào phải nghe quá nhiều, mối quan hệ vợ chồng họ dễ rơi vào tình trạng lung lay.
1. “Chiếc váy đó mà em cũng mặc được ư?”
Câu nói này thực chất là lời chê bai về chiếc váy không phù hợp với vợ nhưng nó lại thể hiện thái độ dè bỉu, có chút khinh thường của người chồng về gu thẩm mĩ của vợ.
Vợ muốn nghe: “Em sẽ quyến rũ hơn nhiều nếu mặc chiếc váy tuần trước anh đã nhìn thấy đấy!”.
2. “Cả ngày nay em đã làm cái quái gì thế?”
Nghe câu nói này, hẳn người vợ nào cũng muốn “tăng xông” bởi thời gian ở nhà, họ đã phải ngập chìm trong một núi việc mà chồng không hiểu, không cảm thông còn cằn nhằn và nghĩ mình ăn chơi cả ngày.
Vợ muốn nghe: “Chắc hẳn lũ trẻ đã khiến em mệt nhoài rồi. Để anh lấy cho em một cốc nước mát nhé!”.
3. “Mẹ anh không bao giờ làm như em!”
Có một sự so sánh rõ ràng của người chồng về vợ mà mẹ đẻ của anh ấy. Và trong câu nói đó chứa đựng hàm ý không bằng lòng của chồng về cách mà vợ làm. Với họ, mọi thứ mẹ mình làm mới là đúng nhất.
Vợ muốn nghe: “Em làm cái này tốt hơn mẹ rất nhiều đấy, nhưng đừng dại mà xui mẹ nhé!”.
4. “Em nên ở nhà trông con đi!”
Mong muốn được ra ngoài “đổi gió” của nhiều người vợ vừa nhen nhóm thì đã bị đức lang quân dập tắt hy vọng bằng câu nói trên.
Vợ muốn nghe: “Chắc em ở nhà nhiều đã chán lắm rồi. Em muốn đi đâu để anh đưa đi?”.
5. “Anh đã đi làm cả ngày rồi đấy!”
Khi người vợ nhờ vả một việc gì đó, không ít ông chồng tỏ ra khó chịu và đáp lại bằng một câu nói đầy hậm hực như thế. Nhận được câu trả lời này, chắc hẳn người vợ nào cũng khó tránh khỏi sự tức giận.
Video đang HOT
Vợ muốn nghe: “Anh có thể giúp gì cho em?”
6. “Anh là người k.iếm t.iền nên anh có quyền quyết định đồng t.iền đó chi tiêu vào việc gì”
Mâu thuẫn t.iền nong luôn là một trong những vấn đề nhạy cảm của mọi gia đình. Nếu người vợ không được tự quyết định chuyện kinh tế trong nhà, hơn thế nữa, họ còn bị chồng nói một cách áp đặt như trên, chắc chắn họ sẽ cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng vì tiếng nói của mình về chuyện t.iền bạc không có trọng lượng.
Vợ muốn nghe: “T.iền anh cũng là t.iền em mà. Anh kiếm được bao nhiêu cũng chỉ để chăm sóc em và các con được tốt nhất”.
7. “Bạn anh sẽ qua đêm ở nhà mình. Em nhớ chuẩn bị mọi thứ chu đáo nhé!”
Chồng đưa bạn về nhà là chuyện bình thường nhưng sẽ chẳng bà vợ nào thích đám bạn của chồng tụ tập qua đêm ở nhà mình, trong khi mình phải trở thành người phục vụ họ một cách nhiệt tình. Bởi thế, thông báo trên giống như “tiếng sét ngang tai” không người vợ nào muốn nghe.
Vợ muốn nghe: “Bọn anh sẽ không làm ồn đâu. Em cứ ngủ đi, anh sẽ tự phục vụ”.
Ảnh minh họa.
8. “Chăm con là bổn phận của em, em tự giải quyết đi”
Câu nói này thường xuất hiện trong tình huống người vợ nhờ chồng làm việc gì đó cho con như thay quần áo, trông con, dỗ con nín khóc… Không ít ông chồng đã né tránh việc chăm con bằng cách đổ hết trách nhiệm cho vợ.
Vợ muốn nghe: “Có lẽ chúng ta phải ngồi lại để tìm cách dạy dỗ bọn trẻ thống nhất mới được, đúng không em?”.
9. “Chỉ có anh mới được quyền quyết định”
Chắc chắn chẳng người vợ nào muốn nghe sự áp đặt của chồng như thế cả.
Vợ muốn nghe: “Anh tôn trọng mọi ý kiến của em, thế nên chúng ta sẽ phải bàn về chuyện này đến khi đưa ra được quyết định thống nhất”.
10. “Em quá may mắn khi lấy được anh”
Một số đức lang quân luôn nuôi dưỡng suy nghĩ mình hơn vợ về mọi mặt nên người lấy được mình quả là người may mắn nhất. Nghĩ và nói ra điều này, người chồng sẽ khiến vợ phát điên phát rồ vì trong cuộc sống vợ chồng, chẳng ai là người may mắn hơn ai cả.
Vợ muốn nghe: “Lấy em chính là may mắn lớn nhất cuộc đời anh!”.
11. “Mới khó khăn tí mà em đã không biết giải quyết thì sau này làm được gì?”
Người vợ nào cũng mong được chồng giúp đỡ từ những việc nhỏ nhặt nhất. Điều đó thể hiện sự quan tâm và gắn kết tình cảm vợ chồng hơn. Bởi vậy, khi nghe chồng chỉ trích như trên, phụ nữ sẽ vừa cảm thấy bị tổn thương, vừa bị xúc phạm.
Vợ muốn nghe: “Hình như em đang gặp rắc rối chuyện gì đó. Hãy nói anh nghe xem!”.
12. “Bao giờ thì anh được ăn tối đây? Em định cho anh c.hết đói à?”
Phụ nữ cho rằng người chồng nói ra câu này là người không biết thông cảm với sự bận rộn và vất vả của vợ. Chính bởi vô tâm như thế nên câu nói trên dễ khiến các bà vợ phát rồ.
Vợ muốn nghe: “Chắc hẳn bọn trẻ đã ‘hành’ em không ít. Để anh đi nấu ăn hay gọi đồ ăn nhanh nhé”.
13. “Anh mới nhận được một khoản t.iền thưởng, anh sẽ đổi xe của anh”
Sở dĩ các bà vợ phát điên phát rồ khi chồng thông báo điều này là bởi họ có cảm giác chồng không muốn chia sẻ những thành quả đạt được với mình. Trong cách nhìn của người vợ, có một sự ích kỷ tồn tại trong quyết định trên của chồng.
Vợ muốn nghe: “Vợ chồng mình sẽ làm gì với khoản t.iền thưởng của anh nhỉ?”
14. “Tất/quần/điện thoại/cặp xách/đồng hồ… của anh đâu?”
Đàn ông là “chúa” thiếu ngăn nắp nhưng khi không tìm thấy món đồ gì, họ chỉ liên tục hỏi vợ. Điều đó khiến vợ phát điên vì không thể kiểm soát tất cả đồ đạc của chồng, hơn nữa người vợ cũng không phải người cần chịu trách nhiệm với lối sống lộn xộn kia của chồng.
Vợ muốn nghe: “Hình như anh đã để điện thoại/quần/tất… không đúng chỗ. Em có nhìn thấy chúng ở đâu không nhỉ?
15. “Mang cho anh cốc nước/Lấy cho anh cái bánh mì nhá!”
Nếu người vợ nghe chồng ra lệnh như trên trong bộ dạng đang co chân lên ghế chơi game hoặc nằm dài trên sofa xem tivi thì hẳn sẽ không người vợ nào kiềm chế được cơn tức giận. Phụ nữ cho rằng mình không phải ô sin trong nhà nên không có nghĩa vụ phục vụ chồng mọi lúc mọi nơi.
Vợ muốn nghe: “Vợ muốn ăn/uống gì để chồng làm cho!”.
Theo VNE
Người đàn ông yếu đuối
Vợ bảo đi chơi với nhóm bạn gái, nhưng nhìn cái cách vợ ăn mặc chăm chút, trang điểm đậm hơn thường ngày, vuốt lại từng lọn tóc một cách kỹ lưỡng, tôi nghi vợ hẹn hò với ai đó.
Giật điện thoại trên tay vợ, tôi quyết tìm bằng chứng, nhưng vợ lạnh lùng: "Em nghĩ anh không nên xem tin nhắn trong điện thoại của em, chỉ sợ anh đau lòng thêm mà thôi". Giận run, tôi đã muốn ném thật mạnh chiếc điện thoại vào tường cho nó tan tành, nhưng lại không dám vì... tiếc của. Đêm ấy, tôi ngồi ở phòng khách nhìn trân trân lên trần nhà như một kẻ điên, chờ đến khi trời sáng mà vợ vẫn chưa về. Trong đêm dài ấy, tôi đã khóc. Tôi không tin được rằng mình đã khóc. Gần 20 năm, kể từ những lần tôi khóc khi còn là con nít, đến giờ tôi mới lại ngồi khóc tu tu như trẻ con bị giật mất đồ chơi. Vậy mà tôi đã tưởng mình mạnh mẽ, gan lì lắm...
Hôm sau, vợ viện cớ đến nhà người bạn chơi, nhà bạn hơi xa nên sẽ ngủ ở lại đó. Tôi cương quyết: "Không được, em là phụ nữ đã có chồng con, làm sao có thể đi chơi qua đêm". Vợ ậm ừ cho qua, rồi vẫn đi. Tôi nhắn tin: "Nếu tối nay em không về, thì đi luôn đi, đừng bao giờ về nhà nữa". Vậy mà vợ vẫn đi qua đêm, sáng hôm sau về nhà với vẻ mặt bình thản như không. Tôi như phát điên nhưng vẫn không thể làm gì.
Trong tôi giằng co suy nghĩ: cố gắng chiều vợ, chăm sóc vợ để nuôi lại tình cảm hay cố tìm ra chứng cứ ngoại tình của vợ để cãi lý? Được nghe kể nhiều câu chuyện đ.ánh g.hen, tôi thừa hiểu, trong chuyện tình cảm, chẳng thể nói lý với nhau được. Dẫu có tìm được chứng cứ và bung bét ra, thì mọi chuyện chỉ có nát thêm. Thế nhưng, những đêm dài mất ngủ khiến tôi không kiềm chế được, lén lục điện thoại của vợ để xem. Những tin nhắn mùi mẫn hiện ra trước mắt, người tôi run lên vì uất ức. Vợ tỉnh dậy, thoáng chút giật mình rồi buông một câu thách thức: "Bây giờ anh biết chuyện rồi đó, muốn làm gì thì làm". Tôi chẳng thể đ.ánh được vợ vì không quen với việc đó, ngay như chuyện to tiếng mắng vợ, tôi cũng không làm nổi. Tôi thấy giận bản thân sao yếu đuối quá vậy?
Những ngày sau đó thực sự là địa ngục, vợ chồng đụng mặt là gây gổ. Tôi đã nhịn rất nhiều, nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", cảm giác như vợ ghét tôi nhất quả đất này. Câu trước câu sau là vợ to tiếng, tôi đành xuống nước: "Thôi thôi, em nói nhỏ lại một chút, hàng xóm họ nghe, không hay". Sau đó, tôi lại nghĩ: "Tại sao vợ cứ to tiếng cho đã nư, chẳng sợ mất hòa khí, chẳng sợ hàng xóm chê cười mà tôi thì lúc nào cũng sợ, sợ đủ thứ?" .
Một ngày, mâu thuẫn đỉnh điểm đã khiến vợ bỏ nhà ở Sài Gòn, lên Đà Lạt sống chung với người dì. Tôi chỉ biết nói như van lơn: "Em suy nghĩ lại, vì gia đình, vì tình nghĩa vợ chồng bao năm, vì con cái...". Vậy mà vợ vẫn đùng đùng ra đi.
Bạn bè biết chuyện, uất ức thay tôi, khuyên: "Vợ hư như vậy, tiếc làm gì. Anh đừng quan tâm đến nữa, cứ để cho cô ấy tự lo, chừng nào không lo được cuộc sống cho mình, sẽ tự biết quay về...". Tôi thấy có lý nhưng lại không làm được, lại nhớ thương, lại quan tâm, lại chu cấp.
Thói đời, "được đàng chân lân đàng đầu", vợ vẫn cao nư và tuyên bố: "Không bao giờ trở lại căn nhà địa ngục nữa". Tôi hỏi lại: "Địa ngục chỗ nào?", vợ lan man rằng: "Không khí ngột ngạt, chồng lăm lăm kiểm soát cuộc sống của vợ". Thêm một thời gian nữa, tôi lại xuống nước: "Em về nhà đi, anh sẽ làm theo tất cả yêu cầu của em". Vợ bật lại: "Làm sao tôi có thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm của anh?". "Ôi, anh có lỗi gì?". "Thì anh ham chơi, thích nhậu nhẹt". Tôi như phát điên, muốn sổ toẹt ra với vợ rằng: "Cô có biết lỗi của cô lớn lắm không, tôi rộng lượng và tôi thương cô lắm mới bỏ qua mọi thứ mà mời cô về nhà, cô lại quay ngược ra quy tội cho tôi?". Nghĩ thế, nhưng tôi lại tiếp tục nhịn.
Đã nhiều lần tôi nghĩ, ly hôn cũng là giải pháp hợp lý, khi người vợ đã phạm lỗi lầm mà còn ngoan cố, tình cảm của vợ lại lạnh như băng, khó mà làm nóng trở lại. Nhưng, tôi không đủ mạnh mẽ để quyết định như thế. Làm sao tôi có thể đón nhận được việc mình là người đã ly hôn? Làm sao tôi nỡ để con mình chông chênh giữa "cuộc sống chia đôi" của bố mẹ? Tôi biết mở lời thế nào với mẹ già ở quê rằng "mẹ ơi, con sẽ ly hôn", khi mà mẹ vẫn tin rằng con trai mẹ đang hạnh phúc? Tôi tay trắng lập nghiệp ở thành phố, trong mắt các thành viên trong gia đình tôi là một người thành đạt, làm sao có thể trở thành người thất bại trong hôn nhân? Tôi vẫn nghĩ vợ không phải là người tệ, chẳng qua là được nuông chiều từ bé nên thích làm theo ý mình, vì thế sa ngã cũng dễ hiểu, có thể thay đổi để làm lại từ đầu. Tôi cũng tiếc một mối tình đã dày công vun đắp, cả hai trải qua bao khó khăn mới đến được với nhau, nói chia tay là chia tay được sao?
Nhiều đồng nghiệp biết chuyện, chia sẻ: "Anh phải mạnh mẽ lên, đàn ông gì mà yếu đuối vậy? Cứ như vậy sẽ khổ suốt đời". Tôi bảo: "Dùng lý trí để phán xét chuyện của con tim thì dễ rồi. Nhưng vấn đề là con người mình sống tình cảm quá, đàn ông mà sống lệ thuộc quá nhiều vào cảm xúc. Nhiều khi mình còn nghĩ, mình ly hôn sẽ tội cho mẹ già ở quê, cụ đau yếu, làm sao sống nổi khi biết con cái chia lìa? Rồi dòng họ nhìn mình như thế nào nữa?".
Anh bạn thân biết chuyện, mắng thẳng: "Đàn ông gì mà nhu nhược, yếu đuối quá vậy? Để vợ cưỡi lên đầu lên cổ mà vẫn chịu ngày này qua tháng nọ". Nhưng tôi vẫn tin, không hẳn mình yếu đuối, chỉ là mình sống tình cảm và giàu lòng tha thứ mà thôi. Tôi có nên tiếp tục cố gắng?
Theo TTVN
Có khi nào, Anh thôi yêu Em? Tối qua chúng ta cãi nhau, cái lí do cỏn con dần to hơn, to hơn. Em phát điên. Em nổi cáu. Em tức giận. Anh biết không, cứ mỗi lúc như thế em lại không kiềm nén được bản thân mình. Người con gái cá tính mạnh mẽ, không hẳn là quá tốt, bởi có thể chỉ vì 1 vấn đề nhỏ...