12 năm mới có con nhưng không phải với chồng
Nhân lúc tôi uống say ông sếp đưa tôi vào khách sạn thay vì đưa về nhà, sáng tỉnh dậy tôi đã chửi rủa ông ta thậm tệ.
Tôi và anh quen nhau khi tôi mới là cô sinh viên đại học. Anh hơn tôi 7 tuổi nhưng đã là trưởng phòng một công ty nước ngoài có thu nhập khá. Bốn năm sau tôi chính thức trở thành vợ anh. Sau đám cưới bố mẹ chồng đã dành cho chúng tôi một căn nhà để ra riêng. Anh rất yêu và biết cách quan tâm tới vợ.
Dù bận công việc nhưng hễ có thời gian rảnh là anh phụ tôi công việc nhà. Những ngày lễ hay ngày kỷ niệm của hai đứa anh đều sắp xếp thời gian vào bếp tự tay nấu những món ăn ngon cho tôi. Bạn bè và gia đình ai cũng mừng khi tôi lấy được người chồng như anh.
Thời gian cứ thế trôi đi, đến 5 năm sau ngày cưới chúng tôi vẫn chưa có gì (hai năm đầu vợ chồng tôi kế hoạch). Tôi bắt đầu lo lắng, hai vợ chồng cùng đi khám. Kết quả tôi hoàn toàn bình thường, anh tỷ lệ tinh trùng kém di động (cơ hội có con là 5% hoặc thấp hơn). Anh buồn và sốc rất nhiều, bác sĩ động viên vợ chồng tôi nên thử thụ tinh nhân tạo.
Bảy năm nữa trôi qua nhưng đều thất vọng tràn trề. Áp lực gia đình khiến cho anh thường xuyên cáu gắt, hiểu được điều đó tôi càng thương anh nhiều hơn. Cứ mỗi lần thất bại, nhìn anh khóc tôi cũng không thể kìm lòng. Ai mách ở đâu có phương thuốc hay vợ chồng tôi cùng tìm đến nhưng đều không có kết quả.
Ảnh minh họa
Trong công ty có sếp phó thích tôi từ lâu lắm rồi, tôi biết điều đó nhưng luôn tỏ thái độ rõ ràng vì bản thân rất yêu chồng và không muốn làm gì có lỗi với chồng. Cưới nhau 12 năm mà vẫn chưa có con nên lúc cáu giận tôi anh đã viết đơn ly hôn. Chiều hôm đó, cơ quan có buổi tiệc liên hoan vì vừa hoàn thành xong dự án, buồn và giận việc anh làm nên tôi đã uống hơi nhiều dù trước đó tôi chưa bao giờ uống, nếu có thì cũng rất ít, chưa bao giờ để say xỉn không biết gì như hôm đó.
Video đang HOT
Chính lúc đó ông sếp đã đưa tôi vào khách sạn thay vì đưa về nhà, sáng tỉnh dậy tôi đã chửi rủa ông ta thậm tệ rồi xin nghỉ việc ở công ty. Trước đó chồng tôi đã có quyết định làm giám đốc điều hành cho một chi nhánh ở phía Nam nhưng vẫn băn khoăn chưa nhận lời. Sự việc xảy ra, tôi lấy cớ đó để nghỉ việc, rồi vận động anh cùng chuyển vào Nam thay đổi môi trường, biết đâu may mắn sẽ tới với chúng tôi và anh đồng ý.
Sau đó một tháng tôi phát hiện mình có bầu, thông báo cho chồng (anh không nghi ngờ gì vì chúng tôi cũng vừa đi Singapore thụ tinh thêm lần cuối). Anh hét lên vì vui sướng, nghĩ cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng. Những ngày sau đó cứ hết giờ làm là anh tức tốc về nhà, lo cho tôi từng tí một.
Cả nhà anh cũng rất vui, tôi biết anh chờ đợi con rất lâu rồi nhưng làm sao anh chịu nổi khi biết đứa con trong bụng tôi không phải con anh. Năm tháng nữa trôi qua, biết đứa con tôi đang mang là con trai anh càng vui mừng. Nhìn anh cưng nựng đứa con trong bụng, tối tối lại ôm ấp cái bụng bầu của tôi, rồi kể đủ thứ chuyện cho con nghe, nước mắt của tôi cứ chảy dài. Anh nắm lấy tay tôi nói: ‘Thời gian qua vất vả cho em rồi, cảm ơn em, anh hạnh phúc lắm’. Nghe lời anh nói tôi thấy mình thật tồi tệ.
Rồi con trai chào đời, anh xin nghỉ phép được ít hôm, nhìn anh vụng về bế bồng chăm sóc con khiến tôi thêm day dứt. Suốt 12 năm hôn nhân tôi đều toàn tâm toàn ý với chồng, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi. Khi biết mình mang bầu, dù biết nó không phải con anh nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ lại vì cũng như anh, tôi rất khao khát một đứa con.
Đêm đã khuya, nhìn hai bố con ngủ ngon lành mà tôi không sao bỏ được cảm giác tội lỗi. Giờ đêm ngủ tôi cứ giật mình thức giấc, thấy tâm trạng bất an. Liệu tôi có nên nói cho chồng biết và cầu xin anh tha thứ? Thực sự tôi rất yêu anh, không muốn mất anh.
Theo Tinngan
Chắc ai đó sẽ quay về...
Tình yêu tuy thật bao la, nhưng lòng người cũng thật sâu hiểm. Chỉ có khi rơi vào tận cùng của sự đau đớn thì ta mới nhận ra một điều rằng: Tình yêu là thứ gì đó làm ta hạnh phúc, cũng là thứ gì đó làm ta thất vọng, đau đớn. Thôi thì hãy cứ dối lòng rằng Tình yêu là thứ làm ta hạnh phúc, để khi nó phản bội ta thì cũng sẽ bớt đau đớn hơn..
"Chắc ai đó sẽ về" bài hát đó như chạm đúng vào tâm trạng của em lúc này. Em không nhớ mình đã nghe bao lần bài hát này. Mỗi lần nghe, em lại có một cảm xúc - nỗi nhớ khôn nguôi về anh. Trái tim em thổn thức.... "Anh tìm nỗi nhớ... Anh tìm quá khứ/ Nhớ lắm kí ức anh và em....".Vâng, em cũng nhớ lắm những ký ức của em và anh trong suốt bao năm chúng mình yêu nhau. Những ký ức như một thước phim quay chậm, dần trôi ngược về thời gian. Chúng mình đã yêu nhau bao lâu rồi, anh nhỉ?
Bốn năm, quả là một quãng thời gian không ngắn để mà yêu thương. Em thích cái cảm giác được ngồi sau xe máy của anh để lượn lờ khắp phố xá Hà Nội. Em nhớ nhất là những hôm trời lạnh giá, anh ủ ấm đôi tay em, trong đôi bàn tay mềm mại, ấm áp của mình. Chiếc áo anh mặc toàn loại đắt tiền, luôn giữ nhiệt cơ thể anh ấm nóng, còn em thì rét run trong những chiếc áo mỏng. Đã có lần, anh mua áo lông vũ đẹp và ấm cho em nhưng em từ chối. Không ít người nói em dại nhưng em lại nghĩ, tình cảm thì phi vật chất mới bền. Và đơn giản hơn, em không phải là một cô gái ham của. Anh là một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, con nhà giàu có tại sao lại yêu em - một con vịt xấu xí, béo lùn và nhà nghèo.
Phải chăng anh tìm cảm giác mới lạ ở những người con gái có xuất thân hoàn toàn khác mình? Nhưng anh đã trả lời, tình cảm đó xuất phát từ trái tim và vì tâm hồn em cao thượng, trong sáng, thánh thiện... Có lẽ em ảo tưởng anh nhỉ? Vì đó cũng chính là lý do anh đưa ra để rời xa em cơ mà!
Khi anh nói lời chia tay, em đã khóc rất nhiều. Hằng đêm ôm gối chiếc, em khóc vì tình yêu trong em đã mất! Niềm tin cũng giống như tờ giấy vậy, anh vò nát nó thì không bao giờ tờ giấy đó còn phẳng phiu như trước nữa. Em đã thấy mình bị tổn thương khi anh chia tay em chỉ với một tin nhắn: " Đừng giận anh nhé!".
Khi anh nói xong em chỉ biết nghẹn ngào rồi khóc, em gọi lại không được, nhắn tin hỏi tại sao anh không trả lời..... Khi còn yêu nhau, đêm nào anh cũng nhắn tin hỏi han, nói chuyện chém gió bla bla vui vẻ với em. Vậy mà, hôm nay thay vì những lời nói vui vẻ, hóm hỉm anh lại nhắn tin đó, nói những lời nói như vậy.
Em nhớ có người đã nói " Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng. Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống. Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa. Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu? Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá."
Em hiểu và em sẽ mạnh mẽ bước tiếp vì sẽ còn rất điều tốt đẹp chờ em phía trước. Ừ, anh chẳng đi đâu mà sao em vẫn thấy xa xôi đến vậy. Không còn những buổi ngồi nhâm nhi cà phê, nghe những ca khúc sến sầm hay cùng nhau ngồi ngắm nắng qua ô cửa sổ hay cùng nhau lang thang dưới mưa như lũ trẻ dở hơi.
Tình yêu tuy thật bao la, nhưng lòng người cũng thật sâu hiểm. Chỉ có khi rơi vào tận cùng của sự đau đớn thì ta mới nhận ra một điều rằng: Tình yêu là thứ gì đó làm ta hạnh phúc, cũng là thứ gì đó làm ta thất vọng, đau đớn. Thôi thì hãy cứ dối lòng rằng Tình yêu là thứ làm ta hạnh phúc, để khi nó phản bội ta thì cũng sẽ bớt đau đớn hơn.. Nhưng thôi, có lẽ em và anh chia tay thật rồi. Cố níu kéo cũng không được, đành buông tay nhau thôi, kết thúc một tình yêu đẹp trong trái tim em.
Em sẽ sống thật tốt để đợi một người yêu em, người nắm tay em đi đến cuối con đường. Người ta vẫn thường nói tình yêu phải biết chờ đợi, biết thứ tha rồi sẽ có hạnh phúc.Nhưng mất ai chờ được người mình yêu thương quay về, ít ai có đủ dũng cảm và lòng vị tha. Chia tay là hết, chia tay quên mọi yêu thương và coi nhau như người dưng, em sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng anh sẽ quay về, em sẽ thôi đừng chờ đợi một người mà biết rằng họ chẳng bao giờ quay về, em sẽ không thu mình lại trong bốn góc tường, ngồi khóc kêu la, than vãn vì bản thân em không hiểu em thì ai cảm thấy thương hại em đây? Em sẽ không tự hành hạ bản thân, không tìm cách khiến người khác thương hại mình. Em sẽ vui vẻ và bình tâm và đơn giản suy nghĩ! cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có nhiều thứ tốt đẹp và nhiều người cần em quan tâm hơn. Em sẽ nhìn về phía trước, nhìn về tương lai, em lonely một chút để đợi người yêu em, người đi cùng em một lối trên con đường, cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Chia tay anh, em đã cố gắng không điên dại trong mớ suy nghĩ như tơ vò để thoát ra khỏi những cay cú, những trách móc, giận hờn. Có người em biết đã nhịn ăn, rồi uống rượu cho say xỉn, hay lấy dao lam rạch lên cổ tay những dòng chữ đắng cay để tự hành hạ bản thân mình. Còn em, em chọn là thả trôi nỗi nhớ và cũng không bắt lòng mình phải quên anh.
Chia tay anh, em mới nhận ra là xung quanh mình còn bao người vẫn yêu thương em, mà lâu nay mải chạy theo anh, em đâu có nhận ra. Ở bên em vẫn còn bao bạn bè tốt, vẫn tâm sự cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống mà lâu nay mải ở gần anh em đã dành thật ít thời gian cho họ. Chia tay anh, em vẫn phải sống và tự nhủ phải sống tốt hơn, quan tâm hơn tới mọi người xung quanh. Em có nhiều bài học khi yêu anh lắm, anh ạ.
Cảm ơn anh đã cho em được đi qua những cảm giác vui, buồn, ấm lạnh, những yêu thương, giận hờn mưa nắng của tình yêu. Cảm ơn vì những kỷ niệm trong veo của tình đầu đôi ta, tại sao phải quên chứ, đúng không anh?
Chia tay anh, em không đổ lỗi cho ai cả, bởi chẳng phải tại anh, cũng đâu phải tại em, có chăng là tại " những cách gió vô tình cuốn đi yêu thương của đôi ta". Người ta bảo yêu nhau để lấy được nhau phải có duyên, có số và em cũng tin vào điều đó. Trách móc nhau làm gì phải không anh?
Em sẽ nhớ mãi thật nhiều những thứ đã từng thuộc về em....
Theo Guu
Nhà chật, vợ chồng tôi phải sắp xếp lịch "giao ban" Bác sĩ khẳng định vợ chồng tôi không hề có bệnh, chúng tôi chưa thể có con vì một lí do khó tin: Ấy là vì nhà chật. Tôi quê Nam Định, lên Hà Nội làm thuê từ năm 17 tuổi. Có ngoại hình ưa nhìn nên tôi có thể kiếm được những công việc khá nhẹ nhàng và có thu nhập tốt,...