11 năm sau cái chết của cô sinh viên (Kỳ 1)
Nữ sinh viên đại học Robbin Brandley được phát hiện đã chết với 41 vết thương. Mặc dù cảnh sát mất nhiều năm trời với nhiều giả thiết về hung thủ gây ra vụ án mạng nhưng phải mất 11 năm sau, bí mật về cái chết thương tâm của cô sinh viên mới được tiết lộ.
Robbin Brandley
Nữ nạn nhân đầu tiên
Chừng 22h30 tối thứ Bảy, ngày 18/1/1986, một nhân viên cảnh sát đi tuần tra khu vực xung quanh Đại học Saddleback, Mission Viejo, California, Mỹ. Ông dừng lại tại một trong những bãi gửi xe của trường vì phát hiện dấu hiệu nghi ngờ. Trong bóng tối, ông thấy một vật giống như ma-nơ-canh và cho rằng do một sinh viên nào đó để lại. “Ma-nơ-canh” đó nằm khuất trong góc tối, lại ẩn dưới lùm cây nên viên cảnh sát không chú ý nhiều lắm và lái xe lướt qua.
Nhưng, vài giây sau, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, viên cảnh sát dừng xe và ngoái đầu lại nhìn kỹ “ma-nơ-canh” đó. Ông cố quan sát kỹ xem nhận định của mình có đúng không.
Bước ra khỏi xe, viên cảnh sát chú ý rằng vật thể lạ đó nằm ngay cạnh sau chiếc xe ô tô Chevrolet. Ông tiến lại gần và bàng hoàng khi nhìn thấy vũng máu. Đó không phải là một “ma-nơ-canh”. Đó là thi thể một người phụ nữ trẻ.
Hai sinh viên đang đi tới bãi xe để cũng nhanh chóng nhận ra cảnh tượng này. Họ phát hiện rằng người phụ nữ đó là Robbin Brandley, 23 tuổi, một nữ sinh viên đã rời bữa tiệc trong tòa nhà nghệ thuật trước đó chỉ vài phút. Buổi tối hôm đó, tại tòa nhà nghệ thuật, trường có tổ chức một bữa tiệc có các nghệ sĩ âm nhạc biểu diễn và Robbin Brandley tình nguyện làm công việc phục vụ. Cô mặc một váy dài đẹp với hình bông hoa trước ngực. Tuy nhiên, tại hiện trường, chiếc váy đã bị kéo ngược lên tới bụng cô gái, để lộ chiếc quần lót đã bị kéo xuống quá đầu gối chân. Chiếc ví, sau này được xác định là của Brandley, nằm ở bên cạnh thi thể nạn nhân. Xung quanh đầy những vết máu của cô gái.
Video đang HOT
Thám tử Michael Stephany của cục cảnh sát quận Orange là một trong những sỹ quan tới hiện trường đầu tiên ngay sau khi nhận được tin báo. Ông lập tức quan sát thấy rằng Brandley đã bị đâm rất nhiều lần, hầu hết bị đâm vào cổ, ngực và lưng. Có nhiều vết thương trên tay cô gái, có thể là do những lần chống trả hung thủ. Ngoài thi thể cô gái và những vết máu, có rất ít bằng chứng khác: không DNA, không dấu vân tay, không sợi tóc hay bất kỳ một manh mối nào khác khiến công việc điều tra của Stephany và đồng nghiệp gặp nhiều khó khan. Và kẻ giết người tàn bạo là một ẩn số cho tới 11 năm sau.
Từ 7/1988 tới 4/1999
Ngày 17/7/1988, Julie McGhee, 29 tuổi, hành nghề mại dâm, đã biến mất sau khi đi cùng một người đàn ông ở thành phố Cathedral, khu vực quận Riverside. Thi thể của cô sau này được phát hiện tại một vùng hẻo lánh. Việc phát hiện danh tính xác của Julie gặp rất nhiều khó khan vì thi thể đang trong thời gian phân hủy và bị xâm phạm bởi nhiều loài động vật sống trong khu vực như chó sói đồng cỏ… Một khẩu súng lục được tìm thấy gần thi thể cô gái giang hồ.
2 tháng sau, ngày 25/9/1988, một cô gái gọi khác là Mary Ann Wells, 31 tuổi, đi cùng một người đàn ông tới gần quận San Diego và lái xe vào khu công nghiệp hoang vắng của thành phố này. Thi thể của cô, sau đó được phát hiện với một vết đạn trên đầu. Một chiếc bao cao su được phát hiện ở gần đó có chứa DNA của Well cũng như của một người khác – được cho là của hung thủ gây ra vụ án mạng. Tuy nhiên, DNA của hung thủ để lại cũng không giúp nhiều trong công cuộc đưa vụ án ra ánh sáng.
7 tháng sau, cũng tại quận Riverside, các nhà điều tra bắt đầu tìm kiếm sự liên quan giữa 2 vụ án mạng này. Ngày 16/4/1989, một gái mại dâm khác là Tammie Erwin, 20 tuổi, được một người lạ mặt đón đi và đưa tới khu vực hẻo lánh gần Palm Springs. Tại đây, cô gái bị bắn 3 phát đạn và ném xác xuống dưới mương. Lần này, vỏ đạn được tìm thấy ở gần xác nạn nhân.
Lực lượng công an điều tra 2 quận Riverside và San Diego so sánh các vụ án. Họ nhận ra rằng có một kẻ giết người hàng loạt đang lẩn trốn trong khu vực của họ. Kết quả kiểm tra cho thấy vỏ đạn tại hiện trường 3 vụ án giết McGhee, Wells và Erwin đều giống nhau. Các nạn nhân đều bị giết bởi một khẩu súng.
Thế nhưng, không có mối liên hệ nào giữa vụ các cô gái gọi bị giết với vụ nữ sinh viên Robbin Brandley bị sát hại. Cụ thể, Brandley không phải là gái bán dâm mà là một sinh viên đại học. Brandley cũng không bị bắn mà bị đâm nhiều nhát. Và cảnh sát nỗ lực điều tra hung thủ gây ra các vụ án thương tâm và khó hiểu này.
3, 5 năm sau đó, không có thêm vụ án mạng nào xảy ra tương tự.
Theo khampha
3.096 ngày sống trong "địa ngục" (Kỳ 6)
Sự linh cảm khiến Natascha hoang mang nhưng không giúp cô bé tránh được vụ bắt cóc.
Linh cảm
Sau này, trong hồi ký của mình, Natascha Kampusch kể cô đã linh cảm một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra trước khi bị bắt cóc. Buổi sáng định mệnh ấy, bé ngủ dậy, cảm thấy hoang mang mặc dù mọi việc diễn ra bình thường. Cô và người mẹ không được hợp tính nhau và thường xuyên cãi vã. "Đêm trước khi tôi bị bắt cóc, tôi đã cãi nhau với mẹ vì bố tôi đưa tôi về nhà quá muộn và không đưa tôi về tận cửa nhà". Tuy nhiên, sau khi tranh cãi, cô linh cảm bất an thực sự nên đã nói với mẹ rằng: "Chúa biết điều gì sẽ xảy ra. Một ai đó có thể bắt con". Và linh cảm đó đã thành sự thật.
"Mẹ tôi thường dặn tôi đừng bao giờ ra khỏi nhà sau khi cãi nhau mà không nói lời tạm biệt", Natascha nói.Quả thật, sau này Natascha kể, trong đi bộ, cô cảm thấy như có ai đó giục cô đừng đi sang bên kia đường. Tại đây, Natascha nhìn thấy một người đàn ông đứng gần chiếc xe tải màu trắng. Cô đã không nghe theo trực giác. Người đàn ông bên đường chính là Wolfgang Priklopil, kẻ đã bế thốc bé Natascha lên và ném vào trong ô tô chỉ trong khoảng khắc rồi phóng đi.
Một cảnh trong bộ phim dựa trên câu chuyện có thật của Natascha Kampusch mang tên "Ác mộng 3.096 ngày".
Natascha bị giam trong một căn phòng bí mật chỉ rộng chừng 5 m2. Đó là một căn phòng đặc biệt nằm dưới mặt đất 2,5 mét, không có cửa sổ, cũng không có ánh sáng mặt trời. Cửa ra vào làm bằng thép nằm ẩn đằng sau lưng tủ đựng ly chén. Trong 6 tháng đầu, Natascha bị nhốt trong phòng cả ngày lẫn đêm. Sau đó, Priklopil cho phép em ban ngày lên nhà trên nhưng ban đêm phải trở về phòng giam ngủ. Những lúc y vắng nhà, Natascha cũng bị nhốt trong phòng. Vài năm sau, căn phòng được nâng cấp tương đối tiện nghi hơn.Khi cảnh sát vào trong phòng, họ thấy có tivi, bàn ghế, quần áo, sách vở, trò chơi, nước đóng chai...
Từ tháng 6/2005, Natascha được phép đi dạo trong vườn nhà. Từ tháng 2/2006, thỉnh thoảng Natascha được phép ra khỏi nhà. Có một lần Priklopil đưa Natascha đi trượt tuyết vài giờ. Tuy nhiên, Wolfgang Priklopil luôn biết nắm đúng tâm lýcủa Natascha tới mức biết rõ cô phản ứng thế nào nên hắn hoàn toàn có thể điều khiên Natascha theo ý muốn.
Trốn thoát
Sáng 23/8/2006, Natascha có nhiệm vụ dùng máy hút bụi làm vệ sinh chiếc BMW 850i trong sân vườn. Tới gần trưa, có một người gọi điện cho Priklopil. Vì chiếc máy hút bụi quáồn nên Priklopil bước ra ngoài để nghe điện thoại. Thừa dịp, Natascha nhảy hàng rào chạy trốn, vượt qua một con lộ khoảng 200 m, lại vượt rào và nhờ người qua đường gọi cảnh sát tới. Tuy nhiên, không ai quan tâm đến tình cảnh của cô.
Căn phòng nhốt Natascha Kampusch trong 8 năm và hình cô bé trước khi bị bắt cóc.
Cuối cùng Natascha gõ cửa sổ nhà một bà cụ 71 tuổi và nói: "Cháu là Natascha Kampusch". Ngay lập tức cảnh sát có mặt sau khi nhận được cú điện thoại của bà cụ. Natascha lập tức được đưa đến đồn cảnh sát thành phố Deutsch Wagram.Cảnh sát mau chóng xác định được cô gái đích thực là Natascha Kampusch qua xét nghiệm DNA, một vết thẹo trên người và sổ thông hành (tìm thấy trong phòng nhốt Natascha).
Khi bị bắt cóc, Natascha cân nặng 45 kg. Tám năm sau, em chỉ cao thêm được 18 cm và cân nặng 48 kg. Natasha cho biết ăn uống rất thất thường trong suốt thời gian bị giam cầm.Trong khi đó, Priklopil hay tin Natascha bỏ trốn đã lấy xe chạy trốn cảnh sát đến một trạm ga xe lửa ở ngoại ô Bắc Vienna. Kẻ bắt cóc điên loạn này đã nhảy vào đầu xe lửa tự tử chết. Trước đó, y có nói với Natascha rằng "cảnh sát sẽ không bao giờ bắt được ta lúc còn sống".
Theo một nguồn tin của cảnh sát, Prilklopil được chôn cất trong một ngôi mộ với cái tên giả để tránh bị phá hủy.
Theo khampha
3.096 ngày sống trong "địa ngục" (Kỳ 5) Khi hít phải những làn khói cay xè vào phổi, tôi cố hít thật sau. Nhưng sau đó tôi bắt đầu ho và ý nghĩ cố gắng sống sót trỗi dậy. "Nghe lời! Nghe lời! Nghe lời!" Những cơn giận dữ điên cuồng bùng phát tức thời của Priklopil dần trở nên thường xuyên hơn. Hắn liên tục đánh vào đầu tôi khiến...